CHƯƠNG 257
Vì thế, hai người ở đó nhặt mảnh vỡ.
Trong lúc tranh nhau, tay của Mục Chính Hi bị mảnh vỡ cắt và chảy máu.
Hai người sững sờ, sau đó Mục Chính Hi kêu to: “Hạ Tịch Nghiên, em muốn giết chồng sao?!”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Dáng vẻ này của Mục Chính Hi bị Hạ Tịch Nghiên xem thường một phen.
Còn khiến cô xem thường hơn là câu nói đó của Mục Chính Hi.
“Là anh khăng khăng muốn giúp đỡ mà, hơn nữa đây chỉ bị đứt có tí xíu, có cần ngạc nhiên thế không?!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Đâu phải em bị đứt tay, Hạ Tịch Nghiên, em biết tay tôi quý giá thế nào không? Một phút có thể kiếm được ba mươi tỉ đấy!”
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nhấn mạnh.
Hạ Tịch Nghiên: “… Băng bó cho anh là được rồi chứ?!” Nói rồi Hạ Tịch Nghiên đứng dậy, vứt mảnh vỡ vào trong thùng rác rồi đi tìm hòm thuốc.
Nhìn bóng lưng của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi trở lại ngồi lên sofa, trên môi nở một nụ cười.
Tông Kỳ đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, ánh mắt âm u nhưng cũng không nói gì.
Tống Kỳ đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, ánh mắt âm u nhưng cũng không nói gì.
Mấy phút sau, Hạ Tịch Nghiên ra khỏi phòng, trong tay cầm hòm thuốc.
Ngồi bên cạnh Mục Chính Hi, mở hòm thuốc ra rồi lấy cồn khử trùng cho anh, sau đó lấy vải gạt để băng bó.
Thấy động tác thành thạo của cô, Mục Chính Hi nhìn cô: “Em thường xuyên giúp người khác xử lí vết thương sao?!”
“ỪI”
Mục Chính Hi lập tức thấy không vui, cảm giác đầu tiên trong lòng là Tống Kỳ: “A?!” Anh hỏi ngay.
Nhìn dáng vẻ kích động của Mục Chính Hi, cô đang bôi thuốc cho anh mà cũng phải rút tay về.
Hạ Tịch Nghiên ngước mắt: “Tôi từng học sơ cứu khẩn cấp nên thường xuyên giúp người ta xử lí vết thương thôi!”
Nghe thế, Mục Chính Hi nhìn cô: “Chỉ thế thôi sao?!”
“Chứ sao nữa?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại rồi tiếp tục băng bó cho anh.
Lần nay Mục Chính Hi ngoan ngoãn không nhúc nhích. Thấy Hạ Tịch Nghiên bôi thuốc cho anh, ánh mắt nhìn Tống Kỳ đứng bên cạnh rồi nở một nụ cười đắc ý trên môi.
Tống Kỳ đứng đó suy nghĩ rồi đi tới: “Tịch Nghiên, anh không giỏi nấu ăn nhưng anh cũng từng học băng bó rồi. Hay là em đi nấu cơm, anh băng bó cho anh ta!”
Mục Chính Hi: “…”
Chắc chắn Tống Kỳ cố ý!
Lúc này Hạ Tịch Nghiên định nói chuyện, nhưng Mục Chính Hi lại mở miệng trước: “Tôi từ chối!”
“Tại sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh và hỏi.
“Anh ta là một người đàn ông!”
“Băng bó vết thương mà cũng phân biệt nam nữ sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.