CHƯƠNG 253
Ân nhân cứu mạng!
Giờ anh lấy chuyện này ra ép cô sao?
Được thôi!
Hạ Tịch Nghiên thừa nhận, lúc anh nói điều này, cô không còn gì để nói!
Dù sao thì Mục Chính Hi cứu cô, đây là sự thật.
Hạ Tịch Nghiên nghĩ ngợi, lập tức nhụt chí, sau đó cô nhìn anh: “Muốn ăn mỳ Ý sao?”
Mục Chính Hi biếng nhác nhướng mày.
“Nhưng tôi không mua mỳ.”
“Vậy em mua gì thì làm đó, tôi sao cũng được.” Mục Chính Hi nói, sau đó bổ sung thêm một câu: “Tôi không kén ăn.”
Anh đã nói thế rồi, Hạ Tịch Nghiên còn có thể nói gì nữa?
Cô cũng không nói gì nữa, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Mục Chính Hi thấy Hạ Tịch Nghiên thỏa hiệp, anh cong môi cười.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hạ Tịch Nghiên đang định đi mở cửa, Mục Chính Hi lên tiếng: “Để tôi đi cho”
Thấy anh đi thẳng ra đó, Hạ Tịch Nghiên cũng không nói gì, tiếp tục nấu cơm.
Song, Mục Chính Hi đi tới cửa, lúc mở cửa ra, thấy người đứng bên ngoài, anh sửng sốt.
Tống Kỳ đứng ngoài cửa, lúc thấy Mục Chính Hi cũng sững sờ.
Không ngờ anh sẽ ở đây.
“Là anh?”
“Sao anh lại ở đây?”
Hai người gần như đồng thanh hỏi.
Lúc này, Mục Chính Hi nhếch mép: “Anh tới đây làm gì thì tôi cũng thế!”
Trông bộ dạng đắc ý của anh, Tống Kỳ không nói gì.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đang ở trong nấu cơm, thấy Mục Chính Hi đứng đó nói chuyện, cô cau mày, quay đầu hỏi: “Ai thế?”
Nghe thấy giọng của Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ đi thẳng vào nhà.
“Là anh!”
Lúc nhìn thấy Tống Kỳ, Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, đúng là không muốn thấy cảnh nào thì cảnh đấy sẽ xuất hiện.
Hai người họ đều đến rồi.
Nụ cười của Hạ Tịch Nghiên hơi gượng gạo.
Hơn nữa, Tống Kỳ còn mang theo một bó hoa, Hạ Tịch Nghiên cười: “Sao anh lại đến?”
“Lo lắng cho em nên đến thăm” Tống Kỳ nói một cách tự nhiên.
Hạ Tịch Nghiên cười, sau đó đi tới: “Em không sao.”