"Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta hỏi, đồng thời cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay chân bị trói buộc nhưng cô làm cách nào cũng không thoát được.
Giám đốc Hà đi tới cạnh giường, đưa tay ra, bỗng nhiên nâng cằm Hạ Tịch Nghiên lên, nhìn thẳng vào mắt của cô.
Dường như muốn tìm ra cảm giác quen thuộc từ trong ánh mắt này.
Hạ Tịch Nghiên là người ưa sạch sẽ, hễ là người mà cô không thích chạm vào người cô, cô đều cảm thấy buồn nôn, huống chi là "Người nổi tiếng" trước mặt này.
Hạ Tịch Nghiên thật sự rất buồn nôn.
Giám đốc Hà nhìn thẳng vào Hạ Tịch Nghiên, lúc nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô thì ông ta cau mày: "Cô căm ghét tôi?"
"Ông nhìn ra được là tốt rồi!" Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó nói vẻ vô cùng căm ghét: "Ông thả tôi ra!"
Ánh mắt kinh tởm của cô lại khiến giám đốc Hà liên tưởng tới một người khác đang nhìn ông ta.
Hai tay ông ta siết chặt lại: "Thu hồi ánh mắt của cô ngay, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!"
Hạ Tịch Nghiên không biết tại sao ông ta bỗng nhiên trở nên kích động như thế. Nhưng cô vẫn hiểu đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cô nhíu mày nhìn ông ta: "Giám đốc Hà, chắc ông cũng hiểu đạo lý điều gì bản thân không muốn thì chớ ép người khác phải làm phải không?"
"Cô..."
Nhìn thấy dáng vẻ lanh mồm lanh miệng của Hạ Tịch Nghiên trong lòng giám đốc Hà vô cùng khó chịu.
Ngay lập tức, khóe miệng ông ta hiện lên vẻ giễu cợt: "Ngược lại tôi muốn xem cô mạnh miệng đến cỡ nào?" Vừa nói ông vừa nghiêng người về phía trước.
"Ông muốn làm gì?" Hạ Tịch Nghiên kêu lên.
"Để cho cô biết hậu quả khi đắc tội với tôi!" Nói xong cả người ông ta đều đè ép lên người cô.
Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên rất muốn ói.
Đối với những người xa lạ hoặc những người mà cô chán ghét, nếu đột nhiên đến gần như vậy, cô thật sự rất muốn ói.
"Hà Lục Nguyên, ông muốn làm gì, ông mau thả tôi ra. Nếu ông dám làm gì tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu!" Hạ Tịch Nghiên gằn từng chữ.
Nhưng bây giờ giám đốc Hà làm sao chịu nghe cô nói chứ? Lúc này ông ta chỉ muốn dạy cho người phụ nữ này một bài học, xem cô còn có thể mạnh miệng đến lúc nào?
Cả người ông ta chèn ép tới, đè Hạ Tịch Nghiên lên giường, đôi môi muốn dán lên người cô nhưng Hà Tịch Nghiên vẫn luôn vùng vẫy.
Gần như mỗi một chỗ mà ông ta chạm qua, Hạ Tịch Nghiên hận không thể lập tức cắt bỏ miếng thịt kia xuống.
"Ông thả tôi ra. Hà Lục Nguyên, ông biết ông đang làm gì không? Tôi nhất định sẽ kiện ông. Nhất định sẽ kiện ông!" Lúc này lý trí của Hạ Tịch Nghiên sắp sụp đổ rồi, cô không cách nào tỉnh táo lại được.
"Hạ Tịch Nghiên nếu biết trước như vậy, sao lúc trước còn nói như thế làm gì?" Nói xong bàn tay của giám đốc Hà lại lướt trên người cô.
Cảm nhận được hành động của ông ta, Hạ Tịch Nghiên thật sự sắp điên rồi!
"Ông dừng tay, thả tôi ra!" Hạ Tịch Nghiên hô to.
Nhưng cho dù cô có hô đến rách cổ họng cũng chẳng có ai giúp cô.
Nơi này tất cả đều là người của ông ta.
Lúc này trong đầu Hạ Tịch Nghiên rất rõ ràng nhưng cô vẫn không thể khống chế được. Cả hai tay, hai chân của cô đều bị trói chặt. Ông ta lại đè như vậy, càng làm cô khó chịu hơn, hơn nữa điều khiến cô khó chịu nhất chính là sự tiếp cận của ông ta.
Nhìn thấy gương mặt của ông ta, Hạ Tịch Nghiên đều cảm thấy rất bẩn.
"Hạ Tịch Nghiên tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc nhanh mồm nhanh miệng và đắc tội tôi là như thế nào!" Nói xong giám đốc Hà càng trở nên điên cuồng hơn.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, cô cảm thấy nếu giám đốc Hà không cho cô một bài học, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Nên làm gì đây? Phải làm sao bây giờ?
Hạ Tịch Nghiên cố hết sức khiến bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng giám đốc Hà lần lượt phá tan điểm mấu chốt của cô, khiến cô hoàn toàn không cách nào bình tĩnh lại được.
Cho đến khi bàn tay ông ta chạm vào làn da lạnh lẽo của cô thì Hạ Tịch Nghiên thật sự sắp điên rồi.