Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Tổng giám đốc Mục, tôi vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi vô tình chiếm lợi của anh, cho tôi xin lỗi nhé!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi lắc đầu: “No no no, tôi không chấp nhận lời xin lỗi!”
“Vậy thì không còn cách nào nữa!”
“Có!”
“Cái gì?”
“Để tôi cũng vô tình chiếm lợi em lại.” Mục Chính Hi nói.
Nghe anh nói, Hạ Tịch Nghiên chợt mỉm cười, mặc kệ anh, tiếp tục đi về phía trước, cảm giác rất thoải mái.
Mở rộng vòng tay, gió thổi nhẹ rất dễ chịu.
“Sao? Thoải mái không?” Mục Chính Hi hỏi.
“Vâng, rất thoải mái!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Nghe được lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi quay đầu nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên…”
“Hửm?”
“Tái hôn lần nữa nhé!”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, quay đầu nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, có phải anh uống quá nhiều rồi không, hay là anh bị sốt?”
Nghe được lời nói của Hạ Tịch Nghiên, khuôn mặt của Mục Chính Hi giật giật: “tôi không say hay sốt gì cả!”
“Vậy là chóng mặt rồi!”
Mục Chính Hi phát hiện cùng Hạ Tịch Nghiên tán gẫu, chỉ vài câu mà như sắp phát điên.
“tôi không say, không sốt, cũng không chóng mặt, tôi nghiêm túc đấy!” Mục Chính Hi nói.
Nghe anh nói vậy, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, sau đó nhìn anh: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao anh lại muốn tái hôn?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Câu này đột nhiên làm cho Mục Chính Hi sững sờ: “Không có tại sao cả!”
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy hơi buồn cười: “Không có lý do mà muốn tái hôn với tôi?”
“Không được à?”
“Tất nhiên!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó nhìn anh: “Tổng giám đốc Mục, đừng quên, bây giờ anh đã có bạn gái rồi!”
“Bây giờ anh nói với tôi về việc tái hôn, anh có cảm thấy nực cười không?” Hạ Tịch Nghiên nói, không ngờ Mục Chính Hi lại đột ngột nói ra điều này.
“Nực cười?” Mục Chính Hi nhìn chằm chằm mắt cô, hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Tất nhiên!”
“Mặc dù tôi và anh đã từng kết hôn, nhưng chúng ta đã ly hôn rồi, bây giờ Lăng Tiêu Tường là bạn gái của anh, tôi không muốn trở thành người thứ ba!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói từng chữ một.
Sau khi nghe Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi nhíu mày: “Chỉ vì điều này?”
“Và cả…” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Trước đây kết hôn với anh là do tôi không có quyền lựa chọn, nhưng bây giờ, tôi có quyền lựa chọn, cho nên tôi sẽ không bao giờ coi hôn nhân là chuyện vặt vãnh!”
“Không ai coi cuộc hôn nhân đó là chuyện vặt vãnh cả!”
“Anh yêu tôi không?” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên hỏi.
Mục Chính Hi sửng sốt.
Yêu?
Nhìn thấy phản ứng của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Mục, tôi sợ cho tới bây giờ anh cũng không biết tình yêu là gì, bởi vì anh chỉ yêu một mình bản thân anh!”
“Bao gồm cả Lăng Tiêu Tường, ngay cả khi cô ấy là bạn gái của anh, nhưng anh vẫn chỉ yêu bản thân mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, rất tự tin nói.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói xong, Mục Chính Hi nhíu mày nhìn Hạ Tịch Nghiên như đang nhìn điều gì đó rất kỳ lạ.
“Nghe giọng điệu của em, có vẻ như em biết rõ về tình yêu?” Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.
“Tình yêu là điều kỳ diệu không ai đoán được, dù trong xã hội này có rất ít người có được tình yêu nhưng tôi tin vẫn tồn tại ở một số người, nên Tổng giám đốc Mục ơi, hôn nhân không phải là nấm mồ của tình yêu mà là một cánh cửa khác của tình yêu nên đừng coi nhẹ chuyện hôn nhân, nếu không yêu tôi thì đừng nói với tôi điều này!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, rất tự tin nói.