Tiêu Ân không phủ nhận, nhưng mà cũng không thừa nhận, nhưng Huống Thiên Hựu biết được chắc chắn là như vậy rồi.
“Cậu âm hiểm quá đó!”
Tiêu Ân ở bên kia cười cười: “Thân là tổng giám đốc của công ty giải trí, cậu còn không biết nhiều bằng tôi nữa. Cậu nói xem, có phải là mình đã không thể đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc được rồi, có đúng không?”
Huống Thiên Hựu: “...”
“Thôi được rồi, tôi mong chờ ảnh khỏa thân của cậu, hôm nào đó gặp.”
“Cho dù cô ấy có là vợ trước của Chính Hi cũng chưa chắc Chính Hi sẽ yêu cô ấy.” Huống Thiên Hựu nói ra từng chữ.
“Vậy thì chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi.”
“Ok!”
Thế là cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại thì Huống Thiên Hựu gọi điện thoại nội bộ.
“Giúp tôi điều tra thân phận của Hạ Tịch Nghiên...” Huống Thiên Hựu nói.
Cho dù là sắp thua thì cũng không thể thua đến độ hoàn toàn không biết cái gì cả.
Nhận được sự đồng ý của Huống Thiên Hựu, Hạ Tịch Nghiên đã rất yên tâm.
Không nói những chuyện khác, cô tin tưởng là bọn họ đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ làm được.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên yên lòng hơn rất nhiều.
Sau khi về đến công ty, Mục Chính Hi vào phòng làm việc, mà Hạ Tịch Nghiên thì cũng trực tiếp trở về vị trí làm việc.
Còn chưa bước vào thì tất cả lời bàn tán trong bộ phận thiết kế đã vây quanh cô.
“Tịch Nghiên, rốt cuộc là tình huống như thế nào vậy?”
“Tịch Nghiên, diễm phúc của cô không cạn nha!”
“Cô Hạ à, cô giấu diếm cũng siêu quá đi thôi, chuyện này đã đến lúc nào rồi chứ!”
Hạ Tịch Nghiên vừa mới bước tới bộ phận thiết kế thì đã bị bọn họ bắt lại ấn vào vị trí bàn làm việc.
Bọn họ đã tò mò hơn nửa ngày rồi, vẫn luôn chờ cô xuất hiện, nhưng mà mãi cô vẫn không xuất hiện, bây giờ rốt cuộc cũng đã xuất hiện rồi, bọn họ phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở chỗ đó nhìn bọn họ tôi một câu cô một câu, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, mà là cười cười nhìn bọn họ.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã dừng nói chuyện, nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Cô nói một câu đi chứ.”
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Mọi người cứ người này một câu người kia một câu, kêu tôi nói như thế nào đây?”
“Được rồi, bọn tôi không nói nữa, cô thành thật khai báo đi.” Khả Khả nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên nhìn bọn họ: “Khai báo cái gì đây?”
“Cô Hạ à, cô cũng đã lên trên tạp chí rồi, mà lại là tin tức đầu trang nữa, cô nói xem nên khai báo cái gì đây.”
“Không phải là ngay cả tạp chí scandal mà mọi người cũng tin tưởng đó chứ?” Hạ Tịch Nghiên nhìn bọn họ, chớp chớp mắt mở miệng nói.
Bộ dạng nghiêm túc đó làm cho bọn họ tưởng rằng chuyện này đơn giản là do viết linh tinh thôi.
“Cô Hạ Tịch Nghiên, mặc dù là không có nói như vậy, nhưng mà hai người này mời cô khiêu vũ là sự thật mà, cái này cô giải thích như thế nào đây?” Đồng nghiệp nào đó hỏi.
Nói xong, trong tay của cô ta còn cầm tạp chí chỉ vào Hạ Tịch Nghiên rồi nói.
Hạ Tịch Nghiên nhìn tạp chí tin đồn, cái này... quả thật là không có cách nào giải thích được.
“Tịch Nghiên, người này vừa mới từ nước ngoài về, cô có biết không?” Lúc này có một người đồng nghiệp khác nhiều chuyện hỏi: “Dáng dấp của anh ta thật là đẹp trai, so với tổng giám đốc Mục của chúng ta là ngang tài ngang sức đó.”
Nhìn bộ dạng của cô ta, Hạ Tịch Nghiên giật mình, sau đó gật gật đầu nói: “Ừ, anh ấy là... thầy của tôi.”
“Thầy á?” Từ ngữ này để bọn họ sửng sốt một hồi.
Hạ Tịch Nghiên cười cười gật đầu: “Đúng vậy, là thầy ở Luân Đôn của tôi, là thầy đã dạy dỗ tôi thiết kế như thế nào.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên ngây thơ cười cười, nó đơn giản như là những gì cô đã nói.
“Trước đó đâu có nghe cô nói đâu chứ.” Khả Khả mở miệng nói.
“Tôi cũng không biết là anh ấy sẽ trở về, lúc đi cùng với tổng giám đốc Mục tham gia bữa tiệc tiễn Alexia thì mới biết được anh ấy trở về.”
“Cho nên bọn họ liền mời cô khiêu vũ cùng?”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, đúng vậy, anh ấy không biết tôi đi cùng với tổng giám đốc Mục, cho nên mới mời tôi khiêu vũ, mấy cái này chỉ là do phóng viên chụp hình được mà thôi.” Hạ Tịch Nghiên có chút chột dạ mà nói.