Sau khi nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhíu mày nhìn cô: “Lời gì?”
“Tôi cảm thấy là chúng ta cần phải nói rõ ràng một số việc.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói ra từng chữ, cô rất ghét kiểu quan hệ mập mờ đó.
“Nói đi.”
“Thứ nhất, chúng ta đã không phải là vợ chồng, đã ly hôn với nhau rồi. Thứ hai, chúng ta cũng không phải là bạn bè trai gái.”
“Cho nên?”
“Cho nên tổng giám đốc Mục à, trước khi làm một chuyện gì đó, có phải anh nên suy nghĩ một chút hay không?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi rồi hỏi.
“Suy nghĩ cái gì?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên cá là chắc chắn Mục Chính Hi nghe hiểu cô đang nói cái gì.
“Tổng giám đốc Mục, anh hiểu là tôi đang nói cái gì!”
“Không hiểu!” Mục Chính Hi nói dứt khoát.
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Nhìn bộ dạng của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Được, vậy thì để tôi nói cho anh biết, giữa chúng ta chẳng phải là cái gì cả, cho nên mong anh sau này mày đừng có đột ngột hôn tôi.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói ra từng chữ.
Lời nói của Hạ Tịch Nghiên đã nằm trong dự liệu của Mục Chính Hi, nhưng mà anh không tức giận, ngược lại là nhíu mày hỏi: “Ai nói chúng ta chẳng phải là cái gì hả?”
“Không phải hả?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
“Đừng quên cô là vợ trước của tôi...” Mục Chính Hi nhìn cô rồi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Tổng giám đốc Mục, anh cũng đã nói là vợ trước rồi, chúng ta đã ly hôn với nhau, dựa trên pháp luật thì chúng ta không có mối quan hệ nào cả, cho nên mong rằng sau này trước khi anh làm chuyện gì đó thì hãy tự trọng một chút. Giống như tình huống của ngày hôm nay vậy, tôi không muốn nó xảy ra lần nữa.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói rõ từng chữ.
Mục Chính Hi chỉ muốn nói chuyện cùng với cô, không ngờ đến cô lại nghiêm túc như vậy, Mục Chính Hi nhíu chặt lông mày.
“Là vậy à?” Mục Chính Hi bỗng nhiên nhìn cô rồi nở nụ cười lạnh.
“Không phải là vậy sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
“Vậy để tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói từng chữ rõ ràng.
Nghe thấy lời nói của anh, Hạ Tịch Nghiên nhăn mày lại.
Lúc mà Mục Chính Hi thật sự muốn vô sỉ thì quả thật cô không có bất kỳ cách nào!
Suy nghĩ một lát, Hạ Tịch Nghiên nói: “Vậy tôi cũng chỉ có thể từ chức.”
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi bỗng nhiên nhíu chặt mày: “Cô uy hiếp tôi à?”
“Tôi chỉ là muốn một cuộc sống bình bình đạm đạm thôi, không tồn tại mối đe dọa nào.”
“Ý của cô là sự xuất hiện của tôi đã làm rối loạn cuộc sống của cô ư?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói ra từng chữ.
“Tôi không có nói như vậy.”
“Cô chính là có ý này!”
Sau khi nghe thấy lời nói của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Vậy anh có biết là vào tình huống giống như ngày hôm nay, nếu như bị Lăng Tiêu Tường nhìn thấy đúng lúc thì sẽ có hậu quả gì không?” Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên nhìn Mục Chính Hi rồi hỏi.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi nhíu mày.
“Phụ nữ thì thường hay ghen, tôi không muốn trở thành chướng ngại vật giữa hai người bọn anh.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói một cách rõ ràng.
Mỗi một câu nói của Hạ Tịch Nghiên nghe có vẻ cực kỳ có lý, nhưng mà lọt vào trong tai của Mục Chính Hi thì lại rất khó chịu.
“Vậy còn cô thì sao?”
“Tôi thế nào?”
“Hạ Tịch Nghiên, có phải là cô quên cô đã nói gì hay không? Có phải là cô đã quên mất hợp đồng giữa chúng ta rồi không?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói ra từng chữ.
Nói đến cái này, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng nói: “Tôi cũng không có quên, chỉ là tôi không muốn trở thành...”