" Trần Hạo đích thân áp giải ông ta đến! "
Bella kinh ngạc nhìn Vương Xuân Thành, lại quay sang nhìn Gia Khánh.
Chuyện này cô vốn không hề nghĩ đến, Trần Hạo đã tự mình theo phe Chu Lực Vinh, bây giờ lại tự mình áp giải ông ta đến đây?
Một người mưu tính như hắn lại chọn cách chui đầu vào rọ?
Gia Khánh cũng ngạc nhiên không kém, mím môi một lúc rồi quyết định theo Xuân Thành đến trụ sở công an thành phố.
" Em nghỉ ngơi đi, việc này đã có anh giải quyết. "
Cô gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
" Đừng để ông ta chạy thoát thêm một lần nào nữa...Mẹ của em..."
Tuy Thụy Mỹ Yên đã sát hại cô, nhưng dù gì cũng là mẹ ruột của cô, cô không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh mẹ mình bị hại mà không cứu.
Cô rất yêu thương bà ấy, từ tận sâu trong đáy lòng, tình cảm mẹ và con luôn thiêng liêng và bừng cháy trong cô.
Bà không thương cô, cũng chẳng sao...
Chỉ cần bà còn sống khỏe mạnh, vậy cô đã an lòng.
Gia Khánh khẽ hôn lên trán cô, đôi mắt nâu trầm sâu thẳm nhìn cô hồi lâu rồi liền rời đi.
Căn phòng bỗng chốc yên lặng, không khí lại trở nên ảm đạm.
[.....]
Đứng đối mặt với Trần Hạo, Trần Gia Khánh hoàn toàn không hiểu.
Vì sao hắn lại tự mình đi đầu thú?
Vì sao lại bắt được Chu Lực Vinh dễ dàng đến vậy?
Liệu đây có phải kế hoạch của bọn họ đã tính sẵn từ trước?
Trần Hạo biết anh đang nghĩ gì, thở dài thành tiếng.
" Không phải suy nghĩ nữa, tao đây là tình nguyện. "
" Vậy sao? Kể cho tôi nghe hành trình bắt Chu lão gia của anh đi? "
Hắn nhướng mày, lúc sau lại bật cười ngạo nghễ.
" Cũng không khó, chỉ là lừa ông ta, sau đó bắt giữ và đưa đến cho mày. "
Gia Khánh không hài lòng trước câu trả lời cho có kia của Trần Hạo, thật sự rất mờ ám.
" Khánh, tao biết hết từ lâu rồi. "
" Biết? Biết cái gì? "
" Bella chính là Chu Xuân Miên năm xưa. "
Câu nói kia cơ hồ như xoáy thẳng vào tim anh, anh thật không thể ngờ được Trần Hạo đã biết tất cả.
" Vì sao anh biết? "
Trần Hạo vươn vai, ngáp một hơi dài.
" Tao cũng không ngu dốt đến nỗi không nhận ra vợ cũ của mình. "
" Tuy cô ta đã phẫu thuật, trở thành một cô gái xinh đẹp, nhưng giọng nói lẫn tính cách hoàn toàn không lẫn vào đâu được."
" Từ lúc gặp cô ta, tao đã thấy ngờ ngợ, tao đã cho người theo dõi cô ta, biết được cô ta đến Chu gia, tao càng khẳng định đó là Chu Xuân Miên, Bella chỉ là cái tên để cô ta che lấp bí mật thân phận của mình. "
Gia Khánh cười khổ, quả là Trần Hạo cũng thông minh đấy chứ?
Bấy lâu nay đóng kịch giỏi đến vậy, hoàn toàn không để hiện ra sơ hở gì.
Gia Khánh bỗng nhớ đến gì đó, nhíu mày nhìn hắn.
" Vậy còn vụ bắt cóc? "
" Tao chỉ muốn xác thực chuyện mình nghi ngờ, hoàn toàn không có ý xấu. "
" Khi bắt cô ta, thấy vết sẹo trên người cô ta, tao không thể nào tin được, sự ngờ vực của mình là hoàn toàn chính xác. "
Gia Khánh vỗ tay, khuôn mặt tỏ vẻ rất tán thưởng Trần Hạo, người anh trai cùng cha khác mẹ này quả là mưu mô!
Đến Bella, hay còn là Chu Xuân Miên, cũng chẳng thể nhìn thấu hắn ta.
" Vậy tại sao anh không giết cô ấy? Chẳng phải trước đây anh rất muốn giết cô ấy sao? "
Trần Hạo nghe anh nhắc đến chuyện ba năm trước liền chột dạ, chân mày nhíu chặt lại, đôi mắt bỗng sâu hun hút.
" Thật ra...tao không muốn giết cô ta. "
" Vì sao? Rõ ràng chuyện năm đó..."
" Tao biết bây giờ nói thế nào mọi người cũng sẽ không tin, nhưng năm đó nếu không diễn thật như vậy, e là Chu gia sẽ không tin..."
Chu gia? Sao lại nhắc đến Chu gia?
Không phải Chu gia đã sai khiến Thiên Vân làm phá hoại hạnh phúc gia đình của cô sao? Sao nay lại có chuyện Trần Hạo đóng kịch?
Chuyện này sao lại có nhiều bí ẩn và khúc mắc như vậy?
" Năm đó, Chu gia muốn kết thông gia với gia đình chúng ta, ban đầu cha..."
" Ban đầu cha muốn mày kết hôn với Chu Xuân Miên, chứ không phải tao. "
Câu nói của Trần Hạo như sét đánh ngang tai, Trần Gia Khánh phút chốc đầu óc quay cuồng như chong chóng.
" Bất ngờ nhỉ? Chuyện này chỉ có cha mẹ và tao biết, lúc đó mày còn đang ở Melbourne. "
" Cha dự định sẽ nói chuyện với Chu gia về việc cho mày và con gái nhà đó kết hôn, nhưng không may, mẹ của tao lại phản đối và ép buộc cha cưới Chu Xuân Miên cho Trần Hạo tao đây..."
" Tao cũng nghe ngóng được Chu gia có một cô con gái rất xấu xí, bị người đời khinh miệt ruồng bỏ, nhưng khi gặp cô ta..."
" Cô gái xấu xí ấy vậy mà lại rất hồn nhiên tinh khiết như một đóa hồng tinh khôi. "
Nói đoạn, Trần Hạo lại thở dài.
" Sâu trong đôi mắt ấy chất chứa biết bao nỗi đau khổ tột cùng, sự cô đơn và buồn bã. "
" Xấu xí không phải do cô tự chọn, là ông trời định đoạt. "
" Chỉ lần gặp đầu tiên, tao đã cảm thấy cô gái này rất hợp với mình, rất có duyên..."
" Nhưng rồi cho đến khi cưới cô ấy về, tưởng rằng mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc, trớ trêu thay..."
Trần Hạo bỗng im bặt, lặng người đi trong chốc lát.
" Chuyện gì đã xảy ra? "
Trần Hạo cười khổ, đôi mắt long lanh ánh nước.
" Tao vô tình nghe được Thụy Mỹ Yên bàn bạc với Chu Lực Vinh, muốn giết chết chính đứa con gái ruột thịt của mình! "