" Thế nào rồi? "
Bella ngồi vào trong xe, uể oải vươn vai ngáp dài một hơi.
Gia Khánh nhìn hành động trông có vẻ hờ hững kia của cô cũng đoán được phần nào câu trả lời.
Nếu chuyện không thành, cô sẽ không bình tĩnh thảnh thơi như vậy.
" Cô ấy đồng ý rồi..."
" Cũng tốt. Nhưng tại sao lại phải nhờ đến cô ấy trông khi em đã có anh? "
Cô hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, tặc lưỡi lắc đầu.
Sao Gia Khánh lại có thể ngốc nghếch như vậy?
Chuyện này cũng dễ hiểu cơ mà?
" Thiên Vân chung sống với Trần Hạo bao năm nay, nắm được không ít thông tin và bí mật của hắn. Có cô ta giúp đỡ, chúng ta sẽ dễ dàng nắm thóp được hắn. "
Vẫn là cô suy nghĩ chu toàn, việc này quả thật anh chưa nghĩ sâu xa đến vậy.
Cô quay sang nhìn anh, cười tít mắt.
" Thiên Vân vốn có tình cảm với anh, việc cô ấy đồng ý thỏa thuận này cũng xem như là công lao của anh! "
Anh nhíu chặt chân mày, tay cú đầu cô một cách rõ đau.
" Ăn nói cho đàng hoàng, anh là chồng sắp cưới của em đấy! "
Cô bĩu môi, lè lưỡi làm mặt xấu với Gia Khánh.
" Mọi kế hoạch đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần em nói một tiếng sẽ tiến hành ngay lập tức. "
Anh cười nhạt, nắm lấy tay cô, đôi mắt nâu trầm ẩn hiện sự lo lắng.
" Em phải cẩn thận, theo anh thấy thì Chu Lực Vinh không dễ đối phó. "
" Có anh rồi thì em còn lo gì chứ? "
" Đừng chủ quan quá..."
Cô gật đầu như đã hiểu, nháy mắt với anh.
" Yên tâm, em còn phải sống sót để đám cưới với anh nữa cơ mà! "
Anh bật cười ngây ngô, cô gái này đúng là vẫn đáng yêu như ngày nào.
Dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn luôn tích cực như vậy.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cô ngơ ngẩn một lúc rồi liền nhanh chóng bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên một chất giọng trầm khàn, điệu bộ hung hãn, xem ra không phải người tốt.
" Chu Xuân Miên đấy sao? Mau mang tiền đến chuộc lại người thân đi! "
Cô nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại.
" Anh là ai? "
" Người mẹ ruột của mày đang ở trong tay tụi tao, nếu không muốn bà ta xảy ra chuyện gì thì liệu hồn mang tiền đến đây! "
" Các người bắt cóc Thụy Mỹ Yên sao? "
Từng câu từng chữ của tên lưu manh kia đều được cô nghe rõ mồn một, không sót từ nào.
Thụy Mỹ Yên mất tích mấy hôm nay, sao đùng một cái lại bị bắt cóc thế này?
Tên bắt cóc còn biết cả số điện thoại của cô, còn gọi đòi tiền chuộc?
Chuyện này e là có gì đó không ổn...
" Nếu muốn chuộc lại bà ta thì mau đem tiền đến nhà kho cảng biển X. "
Nói rồi tên kia lập tức gác máy.
Bella buông lỏng hai tay, khuôn mặt đăm chiêu nhìn về một phía.
Gia Khánh lo lắng liền hỏi vội.
" Mẹ em bị bắt sao? Việc này..."
" Có liên quan đến Chu Lực Vinh. "
Cô kiên định nói, chân mày nhíu chặt, trên trán nổi đầy hắc tuyến.
Ông ta vậy mà lại khiêu chiến với cô sớm như vậy, còn bắt cả Thụy Mỹ Yên làm con tin để cô chui đầu vào rọ.
Cô không ngu ngốc đến vậy, nếu muốn chết thì trừ phi cô cùng ông ta chết!
" Đưa em đến ngân hàng lấy tiền, sau đó em sẽ tự mình đến chỗ bọn chúng, còn anh..."
Gia Khánh lập tức hiểu ý liền gật đầu đồng ý.
"Anh hiểu rồi, em nhất định phải cẩn thận!"
[.......]
Cô một mình đến cảng biển, trên tay là một túi tiền lớn.
Cô nhìn xung quanh một lượt thì chợt dừng mắt trên biển báo có in chữ " Nhà kho " thật lớn.
Cô bước từng bước nặng nề đến chỗ nhà kho, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh bước vào bên trong.
Vừa vào trong, cánh cửa đằng sau lưng cô liền đóng sầm lại.
Đèn được bật sáng lên, chính giữa nhà kho là Thụy Mỹ Yên đang bị trói chặt trên một chiếc ghế gỗ, đằng sau bà là những tên áo đen lực lưỡng, khuôn mặt hung hãn nhìn về phía cô.
Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.
" Thật không ngờ mày lại dám đến đây..."
Chu Lực Vinh bước lên đứng cạnh Thụy Mỹ Yên, người vợ yêu quý của mình, đôi mắt rực lửa nhìn về phía cô.
Cô tiến lại gần thêm vài bước, thuận tay vứt túi tiền lớn lên phía trước mặt ông ta.
" Tiền đây, mau thả người. "
Chu Lực Vinh im lặng nhìn túi tiền phía dưới chân, lúc sau bỗng bật cười ngạo nghễ.
" Mày nghĩ đơn giản vậy sao? Nực cười! "
" Hôm nay nếu mày không chết thì người mẹ thân yêu này của mày phải chết! "
" Còn nếu không thì tất cả chúng ta đều chết! "
Ông ta vừa nói vừa cười thật lớn, trông chẳng khác nào một kẻ điên!
Cô nghiến răng, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
" Ông điên rồi! Đó là vợ của ông mà ông cũng dám giết sao? "
" Mày đã nói sao nhỉ? Chỉ là đã từng mà thôi! "
" Ả ta làm những gì với mày, mày quên rồi sao? Ả đáng bị như vậy! "
Chu Lực Vinh gằn giọng, đôi mắt hằn lên nhiều tơ máu.
Đúng là Thụy Mỹ Yên đã nhẫn tâm làm hại cô, nhưng không vì thế mà cô muốn bà chết.
" Kẻ đáng chết hơn chính là ông! Chính ông đã gián tiếp để bà ấy làm việc xấu, cố ý đưa bà ấy xuống chỗ chết, vậy mà ông còn ở đây mặt dày nói đạo lý với tôi? "
Chu Lực Vinh không nói gì, chỉ đứng im nhìn cô.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, yên lặng đến nỗi cơ hồ như còn có thể nghe thấy tiếng thở của từng người ở đây.
Ông ta quay mặt ra đằng sau, nói gì đó với tên áo đen bên cạnh.
Tên áo đen gật đầu vâng lời rồi từng bước lại gần cô.
Theo cảm tính cô thụt lùi lại vài bước, trong lòng có chút lo lắng.
Bỗng một lực nào đó đánh thẳng vào phía sau đầu cô, cơn đau buốt ập tới khiến trước mắt cô phút chốc tối sầm lại.
Cô loạng choạng ngã khụy xuống đất, mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi khiến tâm trí cô dần trở nên mơ hồ.
Cô lờ mờ nhìn thấy người mẹ của mình, Thụy Mỹ Yên đã la hét vùng vẫy với đôi mắt đẫm nước nhìn về phía cô.
Bà đang khóc vì cô hay đang khóc vì hoảng loạn sợ hãi?
Cô nhíu chặt chân mày, nhìn về hướng Chu Lực Vinh đang mang bộ mặt đắc ý với điệu cười ngạo mạn của ông ta, trong lòng phút chốc dấy lên một nỗi kinh tởm.
Đến con gái, người vợ trên danh nghĩa của mình còn dám giết, đúng là không bằng loài cầm thú!
Cánh cửa sắt bật mở, Gia Khánh cùng rất nhiều tay sai và cảnh sát chạy nhanh vào.
Cô lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt ngỡ ngàng kia của cha mình, chắc hẳn ông ta không ngờ đến việc này.
Cô cười nhạt, cố lắm nhưng lại không gắng gượng được đến giây phút cuối cùng, chỉ có thể yếu đuối ngã ngửa xuống nền đất.
Một hơi ấm quen thuộc ôm trọn cô vào lòng, cảm giác đau đớn lạnh lẽo ban nãy đều tan biến đi hết chỉ trong tích tắc.
" Tiểu Chu, cố gắng lên! "
Chất giọng trầm ấm kia như một động lực để cô cố gắng, nhưng thật đáng tiếc...Cô không đủ sức.
Cơ thể nhỏ bé lạnh dần, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống nào, cứ ngỡ là sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng nào ngờ lại trở nên như vậy?
Gia Khánh lo lắng tột độ, bế phốc cô lên chạy thật nhanh ra bên ngoài.
Đôi mắt anh ứa nước, chất giọng run lên vì sự sợ hãi bên trong mình.
" Tiểu Chu, không được chết, hãy ở lại với anh! "
[......]