" Tôi rất muốn xem ai là người đã làm Chu Xuân Miên em đây rung động một lần nữa. "
Bella cười nhạt, cô cũng chẳng hiểu vì sao lại thích Gia Khánh.
Cô đã trải qua chuyện bị Trần Hạo phản bội, đau lòng vô cùng, cô còn tự hứa với lòng mình rằng từ nay sẽ không tin lời người đàn ông nào nữa, nhưng rồi vẫn cứ thế mà rơi vào lưới tình của Trần Gia Khánh.
Diệp Manh cũng không ngờ, nhanh như vậy mà cô đã sắp lấy chồng, lấy một người khác mà không phải là anh...
Không biết từ bao giờ, anh đã luôn ghi nhớ khuôn mặt, giọng nói, những hình ảnh của cô, khắc ghi sâu trong tim, không thể nào xóa nhòa đi được.
Những ngày tháng ở nơi xứ xa, anh luôn nhớ về cô, có một cảm giác gì đó rất lạ lẫm trong anh, nhưng anh lại luôn phủ nhận nó.
Khi nghe tin cô đã yêu một người khác, lòng anh lại càng nặng nề hơn, tâm can cứ đau nhói từng cơn, giờ phút này đây khi gặp lại cô, anh mới dần hiểu ra.
Anh thích cô, từ rất lâu rồi, nhưng cũng chẳng biết từ khi nào mà lại nảy sinh cái thứ tình cảm này.
Nhưng anh biết rằng cô luôn xem anh như một người anh trai.
Khá đau lòng nhỉ?
Cũng chẳng sao, thấy cô hào hứng mong chờ được gặp lại anh như vậy cũng khiến anh mãn nguyện rồi.
Diệp Manh nhướng mày nhìn cô, đôi mắt đen láy ẩn hiện đằng sau cặp kính chứa đầy ẩn ý.
Tuy cô chỉ đơn thuần xem anh như anh trai, nhưng không vì thế mà anh lại bỏ cuộc để người con gái mình thích lọt vào tay người khác một cách dễ dàng như vậy.
" Em nói xem, tôi phải làm thế nào đây? "
" Tôi phải làm gì để em thay lòng đổi dạ, không thích cậu ta nữa đây? "
Cô gượng cười khó hiểu nhìn Diệp Manh.
" Anh nói vậy là sao chứ? "
Diệp Manh chòm người lên phía trước, đôi mắt sắc bén kia cơ hồ như xoáy thẳng vào tim cô.
" Em không hiểu sao? "
" Tôi muốn em thích tôi, từ bỏ cậu ta. "
Câu nói như sét đánh ngang tai, phen này cô đỡ không nổi!
Cô ấp úng nói không ra hơi, hai má phút chốc đỏ bừng.
Diệp Manh nói vậy...Không lẽ là đang tỏ tình với cô sao? Anh đang khiêu chiến với Trần Gia Khánh một cách công khai như vậy sao?
" Anh đừng đùa như vậy, không vui đâu..."
Diệp Manh khẽ thở dài, nói đột ngột như vậy chắc chắn cô sẽ không tin, đành thuận theo tự nhiên mà thôi.
Hành động sẽ chứng minh tất cả.
Nói chuyện vu vơ một lúc lâu sau thì trời cũng đã chạng vạng tối, cô đi cạnh Diệp Manh ra khỏi tiệm cà phê.
Đứng trước xe mình, cô quay lưng lại cúi đầu chào anh.
" Tạm biệt, hẹn gặp lại. "
Diệp Manh cười nhạt, đưa tay dịu dàng xoa đầu cô.
" Hôm trước sinh nhật em nhưng lại chưa có dịp chúc mừng...Ngày mai tôi sẽ bù đắp cho em, được không? "
Cô cười tít mắt, khoái chí gật đầu lia lịa.
Đương nhiên là được rồi! Lần đầu tiên Tiểu Manh chủ động tới gặp, còn muốn tặng quà sinh nhật cho cô, cơ hội có một không hai này chắc chắn cô sẽ không để nó vụt mất!
Cánh cửa quán cà phê vừa rồi khẽ mở ra, hình bóng quen thuộc xuất hiện, bên cạnh là một cô gái trẻ đẹp.
Bella vô tình liếc mắt sang phía đằng sau Diệp Manh, hình ảnh kia trực tiếp đập thẳng vào mắt cô.
Trần Gia Khánh...Sao anh lại ở đây?
Người con gái đi cạnh anh là ai?
Chắc chỉ là đối tác làm ăn thôi...
Thấy cô cứ nhìn sang phía sau lưng mình, Diệp Manh thấy lạ liền xoay người nhìn theo.
Gia Khánh đang cười nói vui vẻ với cô gái trước mặt mình, hoàn toàn không nhận biết được sự hiện diện của cô.
" Kia là...Trần Gia Khánh sao? "
" Vâng. "
Diệp Manh quay lại nhìn cô, nâng nhẹ cặp kính.
" Em không ghen khi thấy cậu ta như vậy sao? "
Ghen? Đương nhiên là có rồi, nhưng phải đúng lúc đúng chỗ.
Nhìn như vậy thôi nhưng chắc gì đã là thật?
Ngộ nhỡ người kia chỉ là đối tác của anh, ghen bậy ghen bạ thì còn ra thể thống gì nữa?
" Cậu ta cũng thật là tùy tiện nhỉ? Đã sắp cưới vợ lại còn cười nói với cô gái khác. "
" Tôi thấy cậu ta có vẻ không tốt, bây giờ em suy nghĩ lại cũng chưa muộn. "
Ý anh là suy nghĩ lại việc đám cưới sao?
Hôn sự đã định, cô không còn gì phản đối hay không cam tâm, suy nghĩ lại là suy nghĩ cái gì chứ?
Anh thật sự đang nghĩ rằng cô sẽ từ bỏ Gia Khánh mà đến với anh sao?
Không thể!
Cô chỉ xem Diệp Manh như anh trai, sao có thể xuất hiện tình cảm nam nữ được chứ?
Gia Khánh giờ đây mới liếc mắt sang phía cô, khuôn mặt có chút kinh ngạc.
Sao cô lại ở đây cùng...người đàn ông lạ mặt kia?
Anh khó hiểu tiến tới chỗ cô, bỏ mặc cô gái kia đằng sau lưng.
" Em...Sao lại ở đây? "
Cô giật mình nhìn anh, nhất thời chưa biết trả lời thế nào.
" Cậu ở đây được còn cô ấy thì không sao? "
Diệp Manh thản nhiên đáp lời, một tay cho vào túi quần, khóe môi cong cong.
Gia Khánh nhíu mày nhìn chàng trai trẻ trước mặt, thắc mắc hỏi.
" Anh là ai? Sao lại đi cùng vợ tôi chứ? "
Cô gái trẻ kia cũng đi đến cạnh anh, hiếu kỳ lên tiếng.
" Chuyện gì vậy A Khánh? "
A Khánh sao? Thân thiết như vậy sao?
Cô đen mặt, cắn nhẹ môi dưới rồi đáp.
" Anh đi cùng người con gái khác được còn em thì không được sao? "
Chưa để anh kịp phản bác, cô liền nói với Diệp Manh.
" Được rồi em về đây, ngày mai gặp. "
Nói rồi cô liền nhanh chóng vào xe, khởi động máy rồi rời đi trong tích tắc.
Gia Khánh vẫn chưa định hình được chuyện gì, vốn dĩ định giải thích nhưng cô đã biến mất còn nhanh hơn cả gió.
Diệp Manh thở dài thành tiếng, đặt tay lên vai anh, khuôn mặt tỏ vẻ an ủi.
" Thật đáng buồn nhỉ? "
Gia Khánh bật cười, trừng mắt nhìn Diệp Manh.
" Buồn cái đầu anh! Dám gạ gẫm vợ của tôi sao? Anh cũng gan lắm! "
" Anh là ai cơ chứ? "
Diệp Manh nâng nhẹ cặp kính, khẽ cười.
" Cô ấy hay gọi tôi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, Tiểu Manh..."
Tiểu Manh...
Diệp Manh sao?
Không phải dì Xuân bảo rằng anh ta không muốn về nước gặp cô sao?
Sao đột nhiên lại trở về đây rồi lại còn thân thiết với cô như vậy?
" Về đây đột ngột như vậy, có ý đồ gì sao?"
Ý đồ sao? Cũng có đấy...
Diệp Manh ghé sát tai anh, đôi mắt dần trở nên sắc bén.
" Ý đồ của tôi chỉ đơn thuần là muốn cướp Tiểu Miên khỏi cậu mà thôi..."