Cô Vợ Xấu Xí Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 45: Tình Một Đêm?




Trần Hạo ngồi đối diện Chu Lực Vinh, chân mày nhíu chặt, bầu không khí căng thẳng vô cùng.

Chu Lực Vinh nhấp một ngụm trà, đưa mắt liếc nhìn hắn.

" Sao nào? Việc đó, cậu đồng ý với tôi chứ? "

Trần Hạo mím môi suy nghĩ một lát rồi nghi hoặc hỏi lại.

" Thật sự là sẽ không sao hết, đúng chứ? "

Ông gật đầu, lưng dựa vào thành ghế, nhướng mày.

" Cậu sợ sao? Nếu sợ thì không cần..."

" Tôi đồng ý thỏa thuận này! "

Ông cười nhạt, đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ đứng bên cạnh.

Tên áo đen hiểu ý liền lấy trong túi ra một tờ giấy và một cây bút, đặt xuống trước mặt hắn.

" Kí đi. "

Trần Hạo tay run run cầm lấy cây bút, chần chừ một lúc rồi kí vào tờ giấy kia.

Chu Lực Vinh bắt tay hắn, khóe môi cong cong.

" Hợp tác vui vẻ. "

Hắn hít sâu một hơi, nước đi này có lẽ sẽ quyết định sự sống còn của hắn.

Nếu sai sót một chút thôi cũng đủ khiến hắn danh bại thân liệt.

Nhưng vì công ty, vì sự nghiệp, hắn buộc phải làm vậy.

Nếu không do Bella thì hắn sẽ không vướng vào mớ hỗn độn này, cô chắc chắn sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.

Chu Lực Vinh nhìn theo bóng lưng quen thuộc đang dần khuất xa, trong lòng liền dấy lên một nỗi thích thú.

Chu Xuân Miên cùng chồng cũ của mình khiêu chiến với nhau, đúng là rất thú vị.

Trần Hạo có lẽ không thể ngờ được bản thân lại có thể hội ngộ với đứa vợ cũ mà ba năm trước đây hắn đã chính tay ám sát.

Và Chu Xuân Miên chắc có lẽ cũng không ngờ được Trần Hạo và Chu gia này đã cùng hợp tác để chuẩn bị làm một công việc quan trọng, chuẩn bị khiến cô danh bại thân liệt, từ giờ và mãi mãi về sau, không bao giờ ngóc đầu lên được.

[......]

Bella nằm vật ra giường, mi mắt nặng trĩu, cô khẽ thở dài.

" Cuối cùng thì cũng đuổi được cô ta về. "

" Đúng là ngang ngược hết sức. "

Gia Khánh tiến đến ngồi cạnh cô, tay véo má cô một cái.

" Vợ của anh đúng là tài giỏi! Nói ra câu nào thấm câu nấy! "

Cô ngồi bật dậy, xua tay cười trừ.

" Thường thôi! Anh quá khen rồi! "

Cô im lặng một lúc rồi ngồi sát lại gần anh hơn, tò mò hỏi.

" Anh và cô ấy rốt cuộc là như thế nào? "

Anh nghe đến đây liền không giấu được vẻ chán nản, lắc đầu ngán ngẩm.

" Cô ta bám lấy anh dai như đỉa vậy. Cứ đu theo anh đến tận bây giờ, cũng được hơn sáu năm rồi. "

Sáu năm? Lâu như vậy sao?

Gia Khánh từ khi bước sang tuổi hai mươi đã phải đi du học bên Úc, ở đó được hai năm thì anh lại vô tình gặp Lục Y Y, vướng phải một mối nghiệt duyên phiền phức.

Anh vừa học vừa dẫn đầu công ty TM ở Melbourne, công ty này do ba anh điều hành, nay giao lại mọi quyền phụ trách cho anh.

Công ty nhanh chóng phát triển vượt bậc, rất nhanh đứng đầu cả thành phố.

Lục Y Y là con gái đầu lòng của một đối tác làm ăn với anh, Lục Nam.

Năm đó công ty anh hợp tác với công ty ông ta, anh đã hẹn gặp mặt để kí hợp đồng.

Ông ta dường như đã có sẵn ý đồ gì đó nên đã mang theo đứa con gái yêu của mình.

Lục Y Y vừa thấy anh liền đem lòng say mê trước nhan sắc tuyệt mĩ kia.

Suốt buổi trò chuyện, cô ta cứ nhìn anh một cách đắm đuối, cha của cô ta thấy vậy liền hiểu được phần nào, lên tiếng mở lời.

" Gia Khánh, cậu chắc vẫn còn độc thân nhỉ? Cậu xem con gái tôi thế nào? "

" Nó cũng đến tuổi lấy chồng rồi, tôi và cậu cũng sẽ cùng hợp tác, sẵn kết giao với nhau cũng tốt..."

Gia Khánh khẽ cười, lắc đầu.

" Xin lỗi ông nhưng tôi đã có người trong lòng rồi. "

Ông ta đương nhiên có chút tức giận vì lời từ chối thẳng thừng kia của anh, nhưng cũng có làm được gì?

Công ty ông ta là nhờ vào anh nên mới có thể phát triển được, bây giờ gây xích mích e là...

Lục Y Y vì đã quá mê mẩn anh, muốn có được anh nên liên tục lải nhải bên tai ông, bắt ông làm anh đồng ý chuyện kết hôn với cô ta.

Ông cũng đành chịu, khuyên ngăn con gái không được đành mở lời một lần nữa, nhưng vẫn nhận lại được câu trả lời tương tự.

Ông bất lực, bảo Y Y muốn làm gì thì làm, thế là cô ta kể từ đó bám lấy anh mãi không buông.

Cô ta cũng kiên trì thật, theo đuổi anh tận sáu năm trời nhưng giờ đây nhận lại được gì?

Chẳng có gì ngoài thông tin anh sắp lấy vợ.

Quả là một cú sốc đau lòng nhỉ?

Đúng như vậy, Lục Y Y khi nghe tin đó cơ hồ như có hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua tim, đau đến nghẹt thở.

Cô ta không thể khẳng định rằng mình có yêu Gia Khánh hay không, nhưng với công sức theo đuổi sáu năm ròng rã lại nhận được một cái kết đắng lòng như vậy, đúng là một cú sốc rất lớn, cô ta không thể nào trong một thời gian ngắn mà tiếp thu hết được.

Lục Y Y ngồi trong xe, hai tay day day thái dương, hừ lạnh một tiếng.

" Trần Gia Khánh, anh được lắm, dám chơi tôi một vố, xoay tôi như chong chóng như vậy, đúng là chán sống rồi! "

Nhưng nghĩ lại thì cô ta là người bám lấy anh trước, chuyện này cũng không thể trách anh được, chỉ đành trách do cô ta không có duyên với anh thôi...

Đôi mắt phút chốc đượm buồn, Y Y liếc nhìn theo những ngọn đèn đường chạy vút qua cửa kính, trong lòng nặng trĩu.

Cô ta đã trải qua biết bao nhiêu mối tình, nhưng rồi lại không tìm được ai có thể gắn bó cả đời.

Cứ ngỡ theo đuổi anh rồi anh sẽ chấp nhận tình cảm đó, cùng cô ta sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau. Anh sẽ là một người chồng lý tưởng, chăm sóc tốt cho Y Y cả đời.

Nhưng cô ta đã để mắt đến nhằm người rồi...

Anh là hoa đã có chủ, cô ta cũng không muốn mình trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác, vì vậy nên đành ngậm ngùi ra đi rồi...

" Đưa tôi đến quán bar gần đây nhất! "

Tài xế vâng lời rồi lái xe đi.

Lục Y Y vào quán, gọi thật nhiều rượu để giải sầu.

Rượu là thứ tốt nhất có thể khiến con người ta vui hơn, cũng là thứ cô ta hay dùng mỗi khi buồn.

Tửu lượng yếu nên chỉ uống vài ly đã say khướt, Y Y loạng choạng đi khỏi quán bar, đi dọc theo con đường mòn tăm tối cô quạnh.

Cô chỉ mặc một chiếc đầm mỏng manh, gió đêm hiu hiu thổi vào khiến cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên.

Lạnh quá!

Cô mắt nhắm mắt mở loạng choạng đi về phía trước, bỗng ai đó đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai.

" Cô em đi đâu thế này? "

" Đi chơi với anh đi..."

Y Y nhíu mày nhìn tên lạ mặt kia, mặt mũi già chát xấu xí, đúng là kinh tởm!

Cô gạt bỏ tay hắn ra, cười khẩy một tiếng.

" Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Nực cười..."

Hắn tức giận toang nắm lấy tóc cô giật ngược ra đằng sau, gằn giọng.

" Mẹ nó, mày dám khinh bỉ tao sao? "

Vừa dứt câu hắn bỗng buông cô ra, la lên đau đớn.

" Đứa nào?! "

Hắn ngó nghiêng xung quanh, tay ôm lấy đầu.

Dường như đã có ai đó ném đá vào đầu hắn...Để cứu cô sao?

" Cút khỏi đây mau, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát..."

Tên kia nghe vậy liền ôm hận rời đi ngay lập tức.

Một chàng trai trẻ vận vest đen lịch lãm bước đến gần Y Y, khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm.

" Cô...không sao chứ? "

Ngước nhìn lên khuôn mặt tuấn tú kia, Y Y cơ hồ như bị đắm chìm vào nó.

Hảo soái! Nhan sắc này chẳng kém gì Gia Khánh, đúng là thua keo này vớ được keo khác!

" Tiểu thịt tươi..."

Cô ôm chặt lấy chàng trai, nũng nịu dụi đầu vào lòng cậu như một chú mèo con.

Vương Xuân Thành bất giác đỏ mặt, luống cuống đẩy cô ra.

Cậu rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác giới, giờ đây cô gái lạ mặt này lại bất ngờ ôm cậu, đúng là khó xử!

" Cô...Cô say rồi! Về nhà đi, ở ngoài đường khuya như vậy rất nguy hiểm. "

Y Y cười khì khì, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu trông rất đáng yêu, thật muốn cắn một cái!

" Tôi không nhớ nhà mình ở đâu hết! "

Cô đưa tay ôm đầu, nhăn nhó mặt mày.

" Đau đầu quá..."

Xuân Thành mím môi suy nghĩ, lúc sau khẽ thở dài.

Nếu đã làm người tốt thì nên làm cho hết mình.

" Vậy tôi đưa cô đến nhà tôi. "

Nghe đến đây hai mắt cô sáng rỡ, gật đầu lia lịa.

Cô gái này...cũng đáng yêu chứ nhỉ?

Cậu đưa Y Y lên xe, chạy nhanh đến căn hộ chung cư của mình.

Cậu mở cửa vào trong, Y Y cũng lon ton đi theo sau.

Vừa vào trong, hương thơm xộc thẳng vào mũi, khiến tâm trí cô phút chốc mơ hồ.

" Tôi sẽ ngủ ở phòng khách, cô vào phòng tôi ngủ đi. "

Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào phòng mình, khuôn mặt hơi ửng hồng, mắt lại không dám nhìn thẳng vào Y Y.

Y Y ngó nghiêng xung quanh liền để mắt đến một chai rượu trong bếp, nhanh chân đi đến cầm lấy nó rồi bước đến ngồi ở sofa.

" Lại đây uống với tôi một ly! "

Cái cô gái này sao lại tự nhiên đến vậy chứ?

Chai rượu này cậu đã phải cất công lắm mới mua được, vậy mà cô lại thản nhiên cầm lấy nó rồi bảo uống là uống vậy sao?

Cậu tiến lại gần Y Y, giựt lại chai rượu trong tay cô.

" Cô đã quá say rồi, không nên uống nữa. "

Y Y mếu máo, đôi mắt rưng rưng sắp khóc, trông thật đáng thương.

" Chỉ uống một ly thôi! "

Cậu thở dài thành tiếng, đành chấp nhận.

" Một ly thôi đấy..."

Cô gật đầu lia lịa, đổ rượu ra hai ly rồi cùng Vương Xuân Thành nốc cạn.

Cô nói chỉ uống một ly thôi nhưng lại dụ dỗ Xuân Thành uống hết ly này đến ly khác, khiến đầu óc cậu dần trở nên mơ hồ, không còn tự chủ được bản thân.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.

" Khoan đã...Nhà tôi không có bao! "

" Dùng bao sao? Không cần..."

" Chơi trần luôn sao? Được không đấy? "

Lục Y Y đỏ bừng mặt, ngượng ngùng e thẹn nằm dưới thân Xuân Thành, cô khẽ gật đầu đồng ý.

Vương Xuân Thành thở dốc nhìn mỹ nhân trước mặt, men rượu đã khiến cậu không còn nghĩ được gì, trí óc mơ hồ không còn tự chủ được, từ từ tiến vào bên trong cô gái dưới thân.

Hai thân thể không một mảnh vải che thân quấn lấy nhau không rời.

Những âm thanh hoan ái ám muội vang dội khắp căn phòng nhỏ trong màn đêm tĩnh mịch.

Vương Xuân Thành chuyển động mạnh mẽ, cậu cúi đầu hôn nhẹ lên môi Y Y, chất giọng khản đặc vang lên một cách nặng nề.

" Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm..."