" Tôi muốn làm gì thì làm, ăn thua ở thái độ của anh thôi..."
" Tốt nhất nên cút khỏi đây trước khi mọi chuyện tệ hơn. "
Trần Hạo căm ghét nhìn anh, thực sự rất muốn đấm vào mặt anh ngay lập tức.
Gia Khánh lườm hắn rồi thản nhiên vào lại phòng bệnh.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ, ai nấy cũng đều nhìn hắn rồi xì xầm to nhỏ với nhau, nhưng hắn vẫn mặc kệ.
Hắn không muốn mất bản hợp đồng này, hắn phải thuyết phục cô cho bằng được.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, nếu cô kiên quyết không đồng ý, thì hắn nên làm gì?
Nên nhờ vả ai bây giờ?
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, khuôn mặt ỉu xìu phút chốc rạng rỡ trở lại.
Chu gia!
Đúng! Chu gia có thể giúp hắn.
Dù gì hắn cũng từng là con rể của họ, họ chắc chắn sẽ chiếu cố hắn.
Nhưng Chu Xuân Miên đã chết cách đây ba năm rồi, liệu họ có vì vậy mà hắt hủi hắn không?
Chuyện này chưa thể biết được, phải đi kiểm chứng một phen.
Nghĩ là làm, hắn liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện Bạch Xuân, lái xe đến Chu gia.
Không có cô, hắn vẫn có thể đứng vững trên mức vinh quang, cô sẽ phải hối hận với những gì mình đã làm.
Cả Trần Gia Khánh, người em trai cùng cha khác mẹ với hắn cũng vậy.
Hắn sẽ khiến cả hai phải trả giá, phải thân bại danh liệt!
[.....]
Gia Khánh làm xong thủ tục xuất viện liền cùng cô về nhà.
Vừa mở cửa vào nhà, xộc vào mũi cô là hương thơm của đồ ăn.
Hình như có ai đó trong nhà?
Có thể là ai được chứ?
Trộm sao?
Đời nào một tên trộm lại vào nhà người ta để nấu ăn chứ?
Nhưng cũng có thể vì hắn đói quá và nghĩ chủ nhà sẽ không về nên mới...
Cô nhíu chặt chân mày, kéo kéo tay áo anh, khẽ hỏi.
" Ai trong đó vậy? "
Gia Khánh chớp mắt ngây thơ nhìn vào trong, rồi lại lắc đầu không biết.
Cô rón rén bước từng bước nhẹ nhàng đi vào trong phòng bếp, cơ hồ còn nghe được cả tiếng hát ngân nga của tên trộm đang nấu ăn kia.
Vào nhà người ta trộm đồ mà còn vui vẻ bình thản như vậy sao?
Gia Khánh cũng theo sau cô, khuôn mặt hóng hớt chẳng khác gì mấy bà tám trong phim truyền hình.
Nhìn thấy dáng vẻ cao ráo của tên trộm kia cô liền có chút nghi hoặc.
Theo như trong phim, mấy tên trộm thường lùn và mập.
Tên này lại cao ráo, trông có vẻ chững chạc trưởng thành, vậy mà lại đi làm trộm sao?
Cô đột nhiên đứng yên như khúc gỗ, khiến anh bất giác thấy lạ, liền vỗ nhẹ lưng cô.
Chàng trai trẻ đang thảnh thơi ngân nga giai điệu bài hát quen thuộc, trên tay là một bát bột mì, cậu xoay người định đến chỗ tủ lạnh thì thấy anh và cô, cậu giật mình, theo phản xạ tự nhiên mà hất bát bột về phía trước.
Người dính chưởng không ai khác chính là cô.
Bao nhiêu bột mì đều bay thẳng vào mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ trắng xóa, trông rất buồn cười.
Gia Khánh há hốc mồm nhìn cô, rồi lại nhìn sang cái tên đã làm ra chuyện này, khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng.
" Trợ lý Vương, cậu làm gì ở đây? "
Vương Xuân Thành mím môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử.
" Là thiếu gia đưa cho tôi chìa khóa nhà cô Chu, nên tôi đến đây..."
Đúng là anh có đưa chìa khóa cho cậu, nhưng chỉ với mục đích là nhờ cậu làm thêm một chìa tương tự, chứ không phải để cậu tự do ra vào cái nhà này.
" Cô Chu, tôi xin lỗi, tôi không..."
Bella từ từ mở mắt, bột mì xộc thẳng vào mũi, khiến cô bất giác hắt xì.
Cô phủi sạch mặt mình, sau đó không nói gì mà đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Vương Xuân Thành khẽ nuốt nước bọt, cơ thể run run, dường như rất sợ những gì sắp xảy đến với mình.
Anh lườm cậu một cái, khẽ hắng giọng.
" Cậu đến đây chỉ để nấu ăn thôi sao? "
Cậu khẽ gật đầu.
" Nghe tin hôm nay cô Chu về, tôi muốn làm gì đó phụ giúp cô ấy, nên đã tự ý đến đây. Thiếu gia hãy phạt tôi đi! "
" Cậu còn làm gì khác không? "
Cậu suy nghĩ một lúc liền nói.
" Tôi đã lau dọn nhà cửa, phòng ngủ, giặt ga giường, quần áo, cũng đã nấu xong đồ ăn rồi. "
Gia Khánh cả kinh nhìn chàng trai trẻ trước mặt, thực sự không thể tin chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà cậu đã làm được hết bao nhiêu là việc.
Còn lại là những việc nữ công gia chánh, đàn ông con trai khó mà làm được hết.
Xem ra anh nên học hỏi thêm từ cậu rồi...
" Cậu giặt quần áo của tôi sao? "
Cô bước đến trước mặt cậu, nghi vấn hỏi.
Cậu khẽ gật đầu.
Cô trợn tròn mắt nhìn cậu, hắng giọng hỏi thêm.
" Cậu giặt tay sao? "
Nhà cô vốn không có máy giặt, mỗi khi giặt đồ đều làm bằng tay, giờ đây cậu nói đã giặt hết đống quần áo của cô, e là có cả...
" Tôi đã giặt bằng tay, có bao nhiêu đồ đều giặt hết cả rồi. "
Cô nghe xong mặt mày bỗng đỏ bừng, thực sự cô rất muốn đào một cái hố để chui xuống ngay bây giờ.
Trong đống đồ dơ, đương nhiên có cả nội y của cô. Cậu thân là con trai, lại đi giặt nội y của phụ nữ, lại còn bằng chính đôi bàn tay kia...
Anh thấy lạ liền vỗ vai cô, khẽ lên giọng hỏi.
" Sao thế? "
Cô cố điều chỉnh nhịp thở của mình, phải cố giữ bình tĩnh, nếu không cô sợ bản thân không chịu được mà đấm vào mặt Vương Xuân Thành mấy phát quá...
Dường như biết cô đang nghĩ gì, cậu liền nói.
" Cô yên tâm, tuy là có giặt luôn cả nội y của cô, nhưng..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Gia Khánh chặn họng.
" Cậu giặt nội y của Tiểu Chu bằng tay sao?! "
Cậu đưa mắt ngây thơ nhìn anh, gật đầu lia lịa.
Khóe môi anh giật liên hồi, trên trán đã nổi đầy hắc tuyến.
" Vương...Xuân...Thành! "
Anh gằn từng chữ một, đôi mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu bất giác run rẩy vì sợ hãi, vẫn không hiểu tại sao cô và anh lại phản ứng thái quá như vậy.
Dám đụng tay vào nội y của vợ anh, đúng là chán sống rồi!
" Trước...trước đây tôi cũng thường xuyên giặt nội y cho cô Chu, bây giờ vì thói quen nên cũng bình thường mà..."
Cậu càng nói cô càng đỏ mặt, cô gượng cười, khuôn mặt méo mó khó coi.
" Trước kia cậu chỉ mang đi bỏ vào máy giặt thôi, bây giờ cậu giặt tay, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau! "
Gia Khánh dường như sắp bùng nổ cơn thịnh nộ trong người, anh xắn tay áo, cười lạnh.
" Cậu nên chạy ngay đi. "
" Tôi chuẩn bị cho cậu no đòn rồi. "
" Tên khốn!!! "