" Hóa ra không chỉ mình em có gia cảnh đáng thương. "
" Nhưng dù sao thì cô ta cũng là người gián tiếp hại em. "
Cô khẽ thở dài, hướng mắt nhìn trong hư vô, cớ sao một con người có thể hại người khác để đổi lấy những danh lợi bẩn thỉu đó?
Sống tốt cho đời, há chẳng phải muốn gì được nấy sao? Cần gì phải làm ra những việc ác nhân ác đức như vậy?
Trong mắt bọn họ, tiền và nhan sắc quan trọng đến thế sao?
" Chu phu nhân, bà ấy..."
" Thật ra em biết chuyện này lâu rồi. "
Lời nói của cô khiến anh bất động vài giây.
Thật sự cô đã biết trước anh rồi sao?
Hèn gì khi anh kể, khuôn mặt cô không có gì gọi là ngạc nhiên hay sốc tâm lý.
Nhưng tại sao cô không nói cho anh biết?
" Em biết từ khi nào? "
Cô cười nhạt, bấu nhẹ gấu váy.
Ba năm về trước, sau khi cô rời khỏi Trần gia, bị xe tải tông đến sống dở chết dở.
Lúc ở bệnh viện, đã có một người mà cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể tha thứ đến thăm cô.
Đó đích thị là Thiên Vân.
Thật khó tin khi ả ta lại biết cô chưa chết, lại còn đến thăm, tặng cô cả một giỏ hoa quả.
" Cô đến giết tôi sao? Trần Hạo bảo cô như vậy sao? "
Chu Xuân Miên hời hợt lên tiếng, khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao.
Ả ngồi xuống cạnh giường bệnh, khuôn mặt điềm tĩnh.
" Đúng là Trần Hạo đã thuê người tông chết cô, nhưng tôi đến đây là muốn nói một số thứ. "
Ả còn gì để nói với cô nữa chứ?
Ả vừa giựt chồng của cô, đẩy cô vào con đường chết như thế này, lại còn mặt dày đến đây nói chuyện?
" Cô biết không? Tôi thực sự không yêu Trần Hạo. "
Cô cười lạnh, việc này nói cho cô nghe còn nghĩa lý gì?
" Tôi làm những việc này đều có lý do. "
" Tôi sẽ cảm thấy rất tội lỗi khi không nói ra cho cô nghe. Tôi biết khi nói ra, cô còn sẽ đau đớn gấp vạn lần. "
Còn gì đau đớn hơn những gì cô đã trải qua?
Cô đã quá đau khổ bởi cái thế gian tàn nhẫn này rồi.
" Mẹ của cô, Chu phu nhân, bà ta đã thuê tôi đi làm mấy chuyện này, mục đích để trừ khử cô. "
Thiên Vân thẳng thừng nói ra hết sự thật, không quan tâm đến liệu cô có kịp tiếp nhận thông tin hay không.
Sớm muộn gì ả cũng sẽ nói, thà nói ra một loạt như vậy, ả sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
" Bà ta thuê tôi quyến rũ Trần Hạo, đá cô ra khỏi Trần gia và ra khỏi cuộc đời này. Cô tin tôi chứ? "
Cô bất động nhìn lên trần nhà, nơi khóe mắt chảy ra thứ nước nóng ấm.
" Tôi xin lỗi, tuy nói vậy cũng vô ích nhưng tôi muốn cho cô biết sự thật, và hiện tại tôi sẽ không giết cô. "
" Tôi sẽ báo cáo tin giả cho bà ta, cô hãy trốn khỏi thành phố này đi. "
Thiên Vân nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
" Vì sao? "
Ả chững người, xoay lưng hỏi lại.
" Sao cơ? "
" Vì sao cô lại nói cho tôi nghe những lời đó? "
Ả thở dài thành tiếng, mi mắt khẽ trĩu xuống.
" Tôi chỉ không muốn giết cô thôi, tôi đã làm những việc quá giới hạn của tôi rồi, nếu giết cô...Tôi sợ tôi sẽ bị dằn vặt đến chết mất. "
" Cũng may cô mệnh tốt, qua khỏi nguy kịch ngày hôm nay. "
" Tôi không ngờ Trần Hạo lại ra tay nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp làm gì thì hắn đã sai người trừ khử cô rồi. "
" Tóm lại, hãy trốn khỏi đây và đừng quay lại khi bọn họ vẫn còn sống. "
Lời vừa dứt, Thiên Vân liền nhanh chóng rời đi.
Nếu ả ở lại lâu, sợ là sẽ có người phát hiện.
Chu Xuân Miên mắt cứ nhìn ra phía cửa, trong lòng dấy lên nổi chua xót.
Tâm can cô đau đến nghẹt thở.
Chính người mà cô gọi là mẹ thuê người đẩy cô xuống vực thẳm, không bao giờ ngóc dậy được.
Chính người đó, đã nhẫn tâm hại chết con mình một cách không thương tiếc.
Thụy Mỹ Yên...
Đường đường là phu nhân của một gia tộc quyền quý, được ai nấy kính trọng, vậy mà sau lớp mặt nạ giả nhân từ kia lại là một con ác quỷ.
Thật không thể tin nổi, Thiên Vân lại nói sự thật cho cô nghe.
Thật khó tin khi ả không muốn giết cô, còn giúp cô lừa bọn người kia.
Thật khó tin, Chu gia lại đối xử với con gái mình như vậy.
Gia Khánh nghe lời cô vừa kể xong, khuôn mặt liền biến sắc.
Anh cũng không thể ngờ, người nói cho cô sự thật lại chính là Thiên Vân, là người đã gián tiếp làm ra những việc đó.
" Thiên Vân, cô ấy không xấu xa lắm nhỉ?"
Anh khẽ gật đầu, đúng là bên trong con người đó vẫn còn có chút lương tâm.
Từ nay có lẽ anh nên nhìn ả bằng một cặp mắt khác.
Nhưng ả đã từng muốn quyến rũ anh, chuyện này...
" Cô ta từng quyến rũ anh, em biết chứ? "
Nghe đến đây mặt cô bỗng đỏ bừng.
Chuyện này đương nhiên cô biết, biết rất rõ là đằng khác.
Bởi vì...
" Em từng cho người theo dõi anh, anh biết chứ? "
Khóe môi anh giật liên hồi, trợn to mắt nhìn cô.
Gì thế này? Một cô gái nhỏ nhắn như cô lại có thể làm những việc đó sao?
Cũng đúng, giờ đây cô đã là một chủ tịch của một tập đoàn lớn mạnh ở Mỹ, những việc tầm thường như cho người theo dõi ai đó cô chỉ cần búng tay một cái đã làm xong.
" Em thật gian manh. "
Cô cười tít mắt, điềm tĩnh nói tiếp.
" Sau khi biết tin hai người cùng đi dạo ở công viên, em đã lập tức bay về nước, anh biết chứ? "
Anh vò đầu bức tóc, xua tay liên tục.
" Thôi được rồi, em mà nói nữa anh sẽ vì bất ngờ quá mà chết đấy. "
Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Thật ra khi đến Mỹ sinh sống, người mà cô luôn mong nhớ lại là anh.
Khi đó cô không hiểu tại sao cô lại có cảm giác muốn biết anh đang làm gì, đã làm những gì, anh có tìm cô hay nhớ cô không, anh có khỏe không, anh liệu có người yêu chưa...
Vì sự bồn chồn đó, cô phải thuê người để theo dõi động tĩnh của anh.
Nhất cử nhất động của anh, từng giây từng phút, cô đều nắm bắt được.
Và cô biết anh rất nhớ cô, ngày nào cũng tới công viên khi xưa cả hai thường lui tới, anh nhớ cô đến nỗi quên ăn quên ngủ, mượn rượu giải sầu, ngày qua ngày cứ như một kẻ điên lụy vì tình.
Điều đó khiến cô rất hạnh phúc, cô muốn được trở về ngay lập tức để gặp anh, nói hết những tâm tư của mình.
Nhưng thời điểm đó, cô không được phép.
Cô còn nhiệm vụ của mình, không thể vì tư tình cá nhân mà phá hoại nó.
Cô phải khép lòng lại, vì vậy nên khi về đến đây, cô mới trốn tránh anh.
Giờ nhìn xem, từ bao giờ mà giữa anh và cô đã không còn dùng kính ngữ để nói chuyện với nhau nữa.
Gia Khánh nhìn cô say đắm, khuôn mặt này tuy đã xinh đẹp hơn xưa, nhưng vẫn còn có chút đáng yêu như xưa, vừa nhìn đã không muốn rời mắt.
" Vì sao em lại trở thành chủ tịch của tập đoàn MK? "
[.....]