" Hai cô không sợ bị sa thải sao? "
Trần Gia Khánh cao lãnh bước đến đứng cạnh Thiên Vân, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn hai cô nhân viên kia.
Hai cô nhân viên nghe thấy vậy liền hiểu chuyện, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Gia Khánh lắc đầu thở dài, không biết bao giờ thì bọn họ mới có thể trưởng thành mà không đi nói xấu nói móc người khác đây?
Khi xưa, Tiểu Chu của anh cũng bị những kẻ này làm điều tương tự đúng không?
Đáng ghét! Bọn họ đều là những kẻ hạ đẳng, chẳng ra làm sao!
Thiên Vân vừa nhìn thấy anh, nét mặt liền dịu đi phần nào.
Ả nắm lấy vạt áo anh, tỏ vẻ thẹn thùng.
" Anh không cần gay gắt với họ như vậy đâu, họ nói cũng đúng mà... "
Khóe môi anh giật liên hồi, đôi mắt chán ghét nhìn ả, đúng là không làm diễn viên thì uổng phí một đời mà.
Anh gạt tay ả xuống, phủi phủi áo.
" Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ, chứ không phải vì cô mà làm vậy. "
Ả nghe thấy vậy, thần thái liền ỉu xìu.
Ả im lặng một lúc rồi nhìn anh, thở dài mà nói.
" Chuyện hôm đó, tôi xin lỗi. "
Gia Khánh ngạc nhiên nhìn ả, anh đang phân vân không biết đây là lời thật lòng hay ả chỉ đang diễn tuồng?
Người như ả cũng biết nhận thức về lỗi lầm của mình sao?
Thật khó tin khi một kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lại chịu nhận lỗi của mình trước một người nào đó.
" Tôi biết anh sẽ không tin, nhưng anh có thể để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình bằng việc mời anh một bữa không? "
Anh nhướng mày nhìn ả, việc này anh cần phải suy nghĩ thận trọng một chút.
" Được thôi. "
Vừa nghe thấy câu trả lời của anh, ả lập tức cười tít mắt, nắm lấy tay anh kéo đi.
Về phía Trần Hạo, hắn ngồi trước toàn thể nhân viên, dõng dạc phát biểu những kiến nghị của bản thân về kế hoạch sắp tới.
Bella ngồi bên cạnh, xem xét xung quanh, những người ở đây trước kia đều là những bọn cặn bã.
Trước kia tuy là thiếu phu nhân, nhưng bọn họ lại không xem trọng cô.
Họ ức hiếp, nhìn cô bằng những cặp mắt khinh bỉ đến tột độ.
Giờ nhìn xem, ai cũng đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, dè chừng?
Phải chăng xinh đẹp đối với họ là vô cùng quan trọng trong cuộc đời này?
Một con người dù có vĩ đại cách mấy, nhưng nếu không có chút nhan sắc, thử hỏi có ai quan tâm đến những lời nói của người đó không?
Đương nhiên là có, nhưng chỉ là số ít.
" Bella, cô thấy như thế nào về kế hoạch sắp tới? "
Cô cười nhạt, bình thản ghi gì đó vào tập tài liệu trên tay, lúc sau điềm đạm nói.
" Về kế hoạch này, tôi rất đồng ý với quan điểm của anh, nên cứ làm theo những gì anh sắp xếp. "
Trần Hạo cười đắc ý, vui vẻ giải tán cuộc họp.
Các nhân viên ra khỏi phòng, chỉ còn lại cô và hắn.
Bella nhìn vào ma trận của kế hoạch sắp tới, vẫn còn vài chỗ không hiểu, quyết định hỏi hắn.
Hắn đứng sát lại gần cô hơn, tận tình giải đáp thắc mắc của cô.
Bỗng hắn choàng tay lên vai cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn trực diện cô.
Cảm nhận được rõ hơi thở của hắn, cô càng thêm bối rối.
Chưa bao giờ cô gần hắn như thế.
Nhưng bây giờ không phải lúc tỏ ra rụt rè, phải khiến hắn cảm thấy cô không phải loại người dễ tiếp cận.
Cô cong môi, tay khẽ chạm vào môi hắn.
" Tôi có nói với anh rằng trong quá trình làm việc với nhau thì không nên tiếp xúc thân mật vậy không? "
Hắn cứng đơ người, quả thật là cô chưa từng nhắc đến chuyện này.
" Nếu anh vi phạm vào một trong những quy định của bản hợp đồng, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác này đấy. "
Nói rồi cô đẩy hắn sang một bên, yêu kiều bước ra khỏi phòng họp.
Đây là cách duy nhất khiến hắn không tiếp xúc thân mật với cô, nếu không cô sợ sẽ có một ngày cô lại vì hắn mà không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Vị trí số một trong lòng cô bây giờ chỉ có mình Gia Khánh.
Cô thật sự đã rung động vì anh.
Và cô chắc rằng hiện tại lẫn tương lai, cô sẽ là của anh, không chạy đi đâu được.
[.....]
" Tôi biết anh vẫn luôn thắc mắc về chuyện tại sao Trần Hạo lại giết Chu Xuân Miên. "
Thiên Vân nói rồi liền nhấp một ngụm trà cho nhuận họng.
Gia Khánh nheo đuôi mắt nhìn ả, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
" Trần Hạo muốn giết cô ấy, là vì không muốn cô ấy chịu khổ. "
Anh tập trung vào lời của ả, nghe xem ả sẽ nói những gì để khiến anh không còn ác cảm với tên Trần Hạo kia.
" Anh biết đấy, với nhan sắc của cô ấy, sống trên đời này không sớm thì muộn cũng sẽ bị bóp nghẹt cho đến chết. "
" Vì vậy nên Trần Hạo đã xử lý cô ấy, khiến cô ấy ra đi thanh thản hơn. "
Thanh thản?
Cái thanh thản mà ả nói là cái cú sốc khi biết chồng lợi dụng mình và ngoại tình với một người khác, sau đó rời bỏ mình rồi còn thuê người sát hại mình?
Một cái chết rất chi là thanh thản đối với ả, nhưng lại là một sự đau đớn tột cùng đối với Chu Xuân Miên.
Tuy anh có chút kích động nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, cứ làm như anh đã quên hết mọi chuyện và không còn chú ý đến nó nữa.
" Tôi đã không còn để tâm đến nó nữa. "
Thiên Vân nghi hoặc nhìn anh, không thể ngờ tới việc anh đã hoàn toàn lãng quên nó.
Ả thở dài, đưa mắt nhìn ra đằng xa, lúc sau lại nói.
" Vậy anh có muốn biết tại sao tôi lại cướp Trần Hạo khỏi cô ấy không? "
[.....]