Đánh giá: 3.4/10 từ 7 lượt
Nhan sắc vốn dĩ chính là một thứ vô cùng mơ hồ, con người dù có xinh đẹp đến mấy, theo sự lu mờ của thời gian nó cũng sẽ phai nhạt. Nhân cách mới là thứ đáng để trân quý."
Trích đoạn:
Bốn năm hôn nhân, Trần Hạo chưa bao giờ đếm xỉa ngó ngàng gì tới cô, thậm chí còn không động vào cô dù chỉ một lần.
Đến cả một sợi tóc còn không dám chạm vào, thì nói chi là ân ân ái ái?
Hắn luôn xem cô như một món đồ bỏ đi, xem cô như rác rưởi, xem cô là một thứ bẩn thỉu.
Bốn năm, không dài cũng không ngắn, cô cũng dần yêu hắn, yêu đến mù quáng...
Phải! Cô xấu xí, vô cùng xấu xí! Vì thế mà hắn không có tình cảm với cô cũng là điều bình thường...
Bình luận truyện