Khuôn mặt xinh đẹp của Trình An Nhã tái nhợt, Diệp tam thiếu nâng cằm cô lên, những ngón tay mảnh khảnh xoa lên làn da mỏng manh, động tác mập mờ, hơi thở nóng rực của đàn ông phả lên mặt khiến cả người cô run rẩy.
Sóng lưng như có luồng điện chạy qua, khoảng cách giữa họ quá gần khiến Trình An Nhã có ảo giác rằng mình sắp bị nuốt chửng.
Hai má đỏ hồng đáng ngờ.
Diệp Sâm liếc nhìn dáng người tinh xảo của cô, trên mặt lộ ra vẻ quyến rũ, tà ác.
"Cô Trình, tôi không nghĩ với khuôn mặt và vóc dáng này mà cô đã có một đứa con trai đang học tiểu học đấy."
Hai mắt Trình An Nhã tối sầm, nụ cười đã mất lại nở rộ trên môi cô lần nữa.
Cô duỗi tay, hất tay Diệp Sâm ra: "Tổng giám đốc Diệp, anh không có quyền tra hỏi cuộc sống riêng tư của tôi."
Diệp Tam Thiếu cười lạnh lẽo, cân nhắc nói: "Tôi có thể đuổi việc cô!"
"Tùy anh, với trình độ của tôi thì đâu sợ mất việc.
Nhưng nếu mất Trình An Nhã tôi thì đó là tổn thất của anh." Trình An Nhã mỉm cười, giữa chân mày lộ ra vẻ tự tin cùng thách thức.
"Đủ tự tin!" Diệp Sâm cười dửng dưng, ánh mắt chìm xuống, ánh mắt kia khiến Trình An Nhã thấp thỏm không yên.
Ai cũng không thấy rõ ánh sáng trong mắt Diệp Tam thiếu chứa đầy sự tức giận và nguy hiểm.
Cô thế mà lại có con rồi!
Diệp Tam Thiếu đúng là đang tức giận, cơn giận như ngọn lửa từ đáy lòng vọt thẳng lên đầu muốn thiêu rụi lý trí của anh.
Diệp Tam thiếu vừa nghĩ tới dáng vẻ xinh đẹp mỹ miều của cô nằm dưới thân người đàn ông khác dịu dàng cầu xin yêu thương, đáy mắt anh xẹt qua tia tức giận muốn hủy diệt tất cả.
Anh rất muốn hủy diệt vẻ đẹp của cô.
Và cả người đàn ông đã từng có được cô.
Nghĩ tới đây Diệp Sâm bỗng giật mình.
Ánh mắt càng sâu hơn, anh điên rồi sao?
Người phụ nữ này là đối thủ một mất một còn của anh.
Gương mặt của người phụ nữ này…rất giống với người phụ nữ đã hại anh cả đời bất hạnh.
Anh sẽ ra sao nếu bọn họ có liên quan với nhau.
Ánh mắt âm u nhìn vào bóng đêm, môi mỏng mím lại, gương mặt nghiêng hoàn mỹ càng thêm lạnh lẽo, vô tình trong bóng đêm.
Trình An Nhã thở dài một hơi, cuối cùng cô cũng đã thành công dời đi sự chú ý của anh.
Việc cô có con, dù Diệp Sâm có biết sợ cũng sẽ ngạc nhiên.
Nhưng việc của nhà họ Dương là cấm kỵ của anh.
Trình An Nhã ép mình không suy nghĩ nữa.
Một người ngoài như cô không thể hiểu được ân oán giữa hai nhà họ Diệp, Dương và những khúc mắc trong đó, cho nên cô vẫn đừng dính vào thì tốt hơn.
"Cô Trình à, cô chưa kết hôn mà đã có con? Vậy ba đứa bé là ai? Là Dương Trạch Khôn sao?" Diệp Sâm bỗng lên tiếng.
Trái tim Trình An Nhã đập thình thịch, bóng đen bao trùm lấy cô, khiến cô ngạt thở.
Cô cứ nghĩ Diệp Sâm đã bỏ qua đề tài này rồi.
Đáng chết!
"Xảy ra tai nạn xe cộ...!Rời đi rồi!" Trình An Nhã hờ hững nói, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
Diệp Sâm liếc nhìn cô, không nói gì.
Anh nghĩ tới bản thân cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, cho đến năm mười tuổi mới trở lại nhà họ Diệp, trong lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa khó hiểu.
Âm u!
Tai nạn xe cộ, mẹ của anh cũng bởi vì…
Anh không khỏi thông cảm với đứa bé kia, nhớ lại cuộc điện thoại hôm đó, là giọng nói trẻ con rất dễ nghe.
Lúc nhỏ vì muốn mẹ khen ngợi, anh rất ngoan ngoãn, lễ phép.
Sợ hãi, chờ đợi, chờ một lời khen của mẹ.
Hôm đó, anh dường như nghe được tâm trạng như vậy.
Bởi vì đã từng chịu tổn thương, nên hiểu được.
Trình An Nhã siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lộ rõ sự căng thẳng của cô.
Cô không thể để Diệp Sâm hỏi tiếp nữa, nếu anh nghi ngờ cho người điều tra, thì mọi thứ sẽ bị vạch trần mất.
Gương mặt kia Ninh Ninh, dù cô có nói là người giống người, sợ là sẽ không có ai tin.
"Tổng giám đốc Diệp, sau này anh hãy cử người khác đến dự yến tiệc của nhà họ Dương đi!".