Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 139: Chương 139





Diệp lão lập tức cười khẩy, giọng mỉa mai: “Diệp Sâm, anh vừa có con trai vừa có nhân tình, anh tính giải thích với Nhược Hi thế nào đây?”
Trình An Nhã nhíu mày nhìn sang Diệp Sâm, cô nhìn thấy trong mắt anh là sự trầm tĩnh tuyệt đối, không hề bối rối cũng không bị làm khó, thậm chí còn chẳng có chút áy náy nào.
Cô không thấy được chút cảm xúc nào trong mắt anh cả.
Diệp Sâm chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng lưng, gương mặt đẹp trai thoáng qua vài phần lạnh lùng lại mỉm cười, kiêu căng lạnh lẽo: “Tại sao tôi phải giải thích với cô ấy?”
Câu này làm cho bầu không khí đọng lại.
Trong phòng bệnh như tràn ngập một dòng khí lạnh, Diệp Sâm anh không thích có ai nhúng tay vào cuộc sống của mình, ai có ý đồ khống chế anh đều mơ mộng hảo huyền.
Nhược Hi cũng hiểu điểm này nên mấy năm qua mới an phận được như thế.
Diệp lão xua tay bảo vệ sĩ lui ra ngoài, ánh mắt ác liệt đảo qua Trình An Nhã, dùng gậy chỉ vào cô: “Ngày mai tôi và Vân lão của buổi họp mặt, tiện bàn chuyện hôn sự của anh và Vân Nhược Hi luôn, đây là điều kiện đầu tiên để anh tiếp quản MBS đấy Diệp Sâm.”
Tns khẽ giật mình, nhất thời im lặng.

Anh phải kết hôn với Vân Nhược Hi ư? Nhanh thật đấy, vừa mới nhận con trai đã kết hôn, song hỷ lâm môn mà đúng không? Mặc dù cô dâu không phải là cô nhưng chuyện này cũng coi như là một chuyện vui, cô nên chúc mừng anh.
Dù sao mấy năm qua cũng chỉ có Vân Nhược Hi luôn ở bên cạnh anh, cũng có thể nói là chỉ có Vân Nhược Hi được cho phép luôn ở bên cạnh anh.
Diệp Sâm đối xử với cô ta khác với những người phụ nữ khác.
Trái tim cô chợt đau đớn, Trình An Nhã đột nhiên thấy rất ghét gương mặt kiêu căng của Diệp lão.

Ông ta cứ như một bạo quân, nếu nhà họ Diệp là một Đế quốc thì ông ta chính là bạo quân, những người khác là thần tử, ông ta khống chế hết tất cả mọi người, không cho phép ai chống đối mình.
Ông ta càng thèm thuồng một người có năng lực xuất chúng như Diệp Sâm nên càng muốn khống chế anh.
Hôn nhân là cách thường gặp nhất khi trưởng bối muốn khống chế vãn bối.
Nếu Diệp Sâm kết hôn với Vân Nhược Hi thì cuộc hôn nhân này còn có một cái tên rất tao nhã, đó là hôn nhân thương nghiệp.

Tốt lắm, rất tốt.
“Hôn sự ư?” Diệp Sâm nhíu mày, vừa cười vừa mỉa mai, ông ta tính toán giỏi đấy.

Anh vô thức nhìn tns một chút, đột nhiên lửa giận nổi lên trong lòng Diệp Sâm một cách khó hiểu.
Trình An Nhã bình tĩnh, thậm chí còn kiểu anh sắp kết hôn rồi, khá tốt.
Diệp Sâm lườm cô một cái, mặt Trình An Nhã không có cảm xúc, quay sang chỗ khác, không nhìn gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh.
“Cha, cha tính toán tốt đó, nhưng mà tôi tạm thời chưa muốn kết hôn.” Diệp Sâm bác bỏ ý định này.

Anh từng nghĩ sau này anh sẽ kết hôn với Vân Nhược Hi rồi lợi dụng lẫn nhau.
Nếu ngày nào đó anh phải kết hôn thì cô dâu chắc chắn là Vân Nhược Hi, suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ suốt nhiều năm rồi.
Nhưng sau khi biết đến sự tồn tại của An Nhã và Ninh Ninh, chỉ trong vòng một ngày, suy nghĩ ăn sâu bén rễ này đã lung lay, bây giờ có con như có cả thế giới, ai dám uy hiếp con của anh thì anh sẽ giết không tha.
“Tạm thời chưa muốn kết hôn? Lý do lý trấu!” Diệp lão chỉ vào Trình An Nhã: “Chẳng lẽ anh tính lấy cô ta à? Một cô gái lớn lên trong gia đình tầm thường, anh tính làm người ta cười nhạo tôi đấy hả? Cô gái này tuyệt đối không được bước vào cửa nhà họ Diệp tôi, anh dám có ý định đó thì anh tự động xin nghỉ, rời khỏi MBS đi, đừng tưởng là không có anh thì tôi không làm gì được.”
Diệp lão giận dữ nói rõ, anh chỉ có thể chọn giữ MBS hoặc Trình An Nhã.
Diệp Sâm cũng không thấy bất ngờ, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như sương, không có chút cảm xúc nào, trái lại Trình An Nhã thì lạnh giọng mỉa mai: “Diệp lão tiên sinh, tôi cũng xin ông đừng có tự đa tình, cửa nhà họ Diệp của ông nạm vàng hay khảm ngọc thế, ông tưởng cô gái nào cũng muốn đâm đầu vào đó à?”
Sắc mặt Diệp lão thay đổi, xạm mặt lại, hai con ngươi nguy hiểm nhìn cô gái có tướng mạo thanh thuần trong sáng trước mặt.

Rõ ràng là hình tượng một cô gái ngoan hiền mà sao câu nói vừa rồi gai góc thế? Rất cứng rắn và hung hãn.
Cô nói cô không thèm nhà họ Diệp ư? Hừ, ông ta không tin, người phụ nữ nào mà chả ham hư vinh.
Trong mắt ông ta, Trình An Nhã cũng chỉ là một người tham gia sản nhà họ Diệp, là một người phụ nữ không có liêm sỉ sinh con cho nhà họ Diệp mà thôi.
Khóe môi Diệp Sâm thoáng ý cười, sắc mặt âm trầm ban đầu cũng sáng lên không ít.


Cô gái này chỉ cần bị người ta bắt nạt là sẽ trả đũa lại ngay, nếu cô không làm vậy thì vẫn còn đứa con trai kiên cường sau lưng cô.
“Tôi nói chứ cái tính này của ông thì có lẽ không ai muốn làm cháu dâu của ông đâu.

Người già lớn tuổi rồi thì nên chấp nhận là không có gì thì kiềm chế tính tình một chút, cứ nổi giận lên vậy coi chừng máu lên não, chết sớm rồi không xem được nhiều trò vui thì tiếc lắm đó nhỉ?” Trình An Nhã mỉm cười thốt ra mấy câu.
Đừng trách cô không kính già yêu trẻ, thật sự có vài người không đáng kính trọng.
Thái độ lễ phép đối với người nào đó là rất quý giá, không phải ai cũng xứng nhận được điều này.
Diệp lão bị cô nói vậy thì sắc mặt tái mét, nếu không ngờ có Diệp Sâm cản lại đập một gậy nữa rồi.
Diệp Sâm nhíu mày, miệng của Trình An Nhã cũng sắp độc bằng anh rồi.
“Cô…”
“Ông chủ, ông có điện thoại.” Một vệ sĩ đẩy cửa bước vào nói câu này, ba người trong phòng bệnh đều đổi sắc mặt.
Trình An Nhã chỉ muốn giẫm nát mặt của ông ta, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng, không khỏi nhìn sang Diệp Sâm.

Ánh mắt Diệp Sâm càng lạnh lẽo hơn, nắm tay không tự chủ xiết chặt lại nhìn Diệp lão nghe điện thoại, đúng lúc đó điện thoại của anh cũng reo lên.
Diệp Sâm vội cầm lên, đuôi lông mày nhướng lên đầy kinh ngạc.

Bạch Dạ báo cáo từng chiến tích của con trai anh cho anh nghe, nói đến đây thì anh như người bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nếu Diệp Sâm mà biết Bạch Dạ khoanh tay ngồi nhìn toàn bộ quá trình thì có lẽ anh ta sẽ bị mắng té tát.
“Sao có thể thế được?” Giọng Diệp lão chợt cất cao: “Không thể nào!”
Ông ta không thể tưởng tượng được.

Diệp lão hùng bá cả đời, chưa từng nghe thấy chuyện lạ thế này.
Một đứa bé bảy tuổi gặp phải chuyện này thì chắc là chỉ biết khóc thôi, làm gì có đứa nào có thể thoát khỏi sự truy sát của hai mươi sát thủ chuyên nghiệp chứ?
Không thể nào!
Trình An Nhã nhìn phản ứng hoàn toàn trái ngược của hai cha con bọn họ, biết con trai của mình an toàn, trái tim đang căng thẳng cũng thả lỏng.

Oắt con này!
Diệp Sâm đặt điện thoại xuống, cười nói với Trình An Nhã: “Không sao đâu, đang trên đường tới bệnh viện rồi.”
Trình An Nhã gật đầu, biểu cảm của Diệp Sâm rất khó hiểu, anh càng ngày càng nghi ngờ Bạch Dạ cố tình đưa súng và thuốc nổ cho Ninh Ninh.

Anh ta chỉ đang giả vờ mà thôi, nói gì mà không biết hôm nay Diệp lão sẽ ra tay.
Tám phần là anh ta định nhìn xem Ninh Ninh trốn thoát khỏi trận truy sát này như thế nào đây mà.
Tương lai của Ninh Ninh như đã được định hướng sẵn, ắt phải dính đến súng đạn, có bọn Jason, Hắc J, Sở Ly trợ giúp thì cậu sẽ ngồi vững chức vụ quan trọng đầu tiên của mình, sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng việc này có quá nhiều nguy hiểm, Diệp Sâm không muốn để Ninh Ninh tiếp tục đi trên con đường này.
Nhưng hình như con của anh rất hứng thú với nó, hơn nữa anh cũng hiểu rõ tương lai của cậu bé đã được cậu lên kế hoạch rõ ràng từ sớm rồi, đã có Diệp lão làm ví dụ nên Diệp Sâm tuyệt đối sẽ không khống chế tương lai của Ninh Ninh.
Con đường mà con trai đã chọn thì cậu phải tự gánh chịu, nhưng mà…
“Thằng bé có bị thương không?” Trình An Nhã hỏi.

Cô lười thưởng thức hình ảnh Diệp lão nổi trận lôi đình, đối với cô thì quan trọng nhất là Ninh Ninh không bị tổn thương gì.
Diệp Sâm lắc đầu, ngũ quan tinh xảo phủ kín một tầng phức tạp.
Trình An Nhã, nếu cô biết con của cô có thể giải quyết gọn hai mươi người trưởng thành chỉ trong vòng nửa tiếng, đã thế còn là sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp thì không biết cô sẽ có cảm tưởng thế nào đây.
Dù sao thì anh đã sắp bị con trai mình làm cho choáng váng rồi.
Nó dũng mãnh ngoài dự đoán, e là đứa nhỏ này thật sự là gen biến dị rồi.
Trình An Nhã vừa nghe nói con trai không sao thì cũng không nghĩ nhiều, bởi vì con trai của cô có người bảo vệ nên mới thoát được một kiếp nạn, trong lòng cũng biết ơn đám bạn không ra gì của con trai vô cùng.

Nếu cô biết đám bạn này đã dẫn con trai cô bước vào một tổ chức khủng bố thì e là lại phải đổi sắc mặt nữa.
“Rốt cuộc nó là ai?” Diệp lão đặt điện thoại xuống, khiếp sợ hỏi.
“Cha nói gì vậy?” Diệp Sâm lạnh lùng mỉa mai, vừa nhớ tới gương mặt âm trầm vừa rồi của ông ta là thấy vui rồi, ông ta tưởng ai cũng đụng được vào con trai của anh ư?
Không biết lượng sức mình.
“Rốt cuộc con của anh là ai?”
“Con trai tôi là con trai tôi, cha hỏi gì vô nghĩa vậy?” Diệp Sâm không thèm khách sáo mỉa mai ông ta, sắc mặt lạnh lùng: “Cha, tôi mong đây sẽ là lần cuối cùng.

Lần này Ninh Ninh không sao, tôi có thể không so đo chuyện ông phái người đến ám sát thằng bé, nếu ông vẫn còn ý định đó nữa thì… Ninh Ninh bị thương một ngón tay thì tôi sẽ lấy hai ngón của Diệp Vũ Đồng, trong người Ninh Ninh có một viên đạn thì tôi sẽ bắn Diệp Vũ Đồng mười viên, con trai tôi bị thương thì cứ lấy con trai ông đến bù đắp, tốt nhất là ông nên nhớ kỹ cho tôi, đừng có suy nghĩ lệch lạc gì nữa.

Ông cũng biết tôi không hề sạch sẽ như vẻ bề ngoài mà.”
Ừm, cả một cái Long Môn lớn, ông tưởng tôi ăn chay à?
Diệp lão kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Không thể nào, không thể nào!”
Tiếng cười non nớt ưu nhã khẽ truyền đến, Ninh Ninh đẩy cửa phòng bệnh ra, gương mặt đẹp trai động lòng người xuất hiện trước mặt mọi người, nương theo đó là giọng nói non nớt cực kỳ kiêu căng: “Có tôi ở đây thì không gì là không thể!”
Cậu chính là sự tồn tại biến cái không thể thành có thể.
“Bé con!” Trình An Nhã ngạc nhiên kêu lên, cô vươn tay bảo Ninh Ninh tới, ôm chặt lấy cậu: “Làm mẹ sợ chết mất, con có bị thương ở đâu không? Để mẹ xem thử nào…”
“Không có, con không sao hết.” Ninh Ninh đáng yêu hôn mẹ mình một cái.
“Sao ở đây lại có máu vậy?” Ninh Ninh đè lên miểng thủy tinh nên rách vài vết thương nhỏ, dính chút máu trên đồng phục trường.
Diệp Sâm cũng vội kéo tay áo của cậu lên, chỉ bị rách da, không có gì đáng quan ngại.

Hai người cùng thở phào, Trình An Nhã ôm chặt Ninh Ninh, giọng nghẹn ngào: “Thằng nhóc này!”
“Cậu…” Diệp lão run rẩy chỉ vào Ninh Ninh, ông ta thật sự không hiểu rốt cuộc cậu bé này đã giết mấy tên sát thủ kia thế nào.
Ninh Ninh quay lại, nở nụ cười ưu nhã, trong giọng nói non nớt ẩn chứa một chút lạnh lẽo cứng rắn: “Ông cụ à, thật ra tôi cũng không ngại tìm thêm mấy người đến giải sầu cho con trai nhỏ của ông đâu, ông thấy sao hả?”.