Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 463: Giới hạn cuối cùng của anh




Lúc này cửa mở ra.

Cả người Tưởng Cầm lập tức cứng đờ ngồi ở đó, đôi tay bản năng nắm chặt. Đây là sự trừng phạt của Mộ Dung Hoành Nghị với cô, nếu anh thật sự dùng thủ đoạn thì cô muốn nói với anh là anh đã thành công, thành công làm cho cô xấu hổ.

"Hoành Nghị…"

Dương Vịnh Hy mỉm cười, lúc cô ta mở cửa ra thì lập tức cứng lại.

Dương Vịnh Hy nhìn người phụ nữ ngồi ở nhà ăn thì mở to hai mắt nhìn, khó tin lắc đầu, ánh mắt run rẩy: "Sao cô lại ở đây?"

Lúc đó cô ta đã sớm quên phong cách gì đó, rụt rè gì đó! Cô ta chỉ biết người phụ nữ trước mắt này không biết liêm sỉ từng bước vào nhà là sự uy hiếp lớn nhất của mình!

Lúc Tưởng Cầm thật sự đối mặt với Dương Vịnh Hy thì lại vô cùng bình tĩnh, cô ngước mắt không sợ hãi không làm phiền nhìn cô ta, giống như một người đứng xem.

Có Mộ Dung Hoành Nghị ở đây, cô cần gì phải gánh cái nghiệp này chứ? Đúng vậy cô nợ Mộ Dung Hoành Nghị. Nhưng sao anh lại không nợ Dương Vịnh Hy chứ? Mỗi người đều nợ một người, không thể thay đổi cho nhau.

Dương Vịnh Hy thấy Tưởng Cầm không trả lời thì tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, cô ta đi tới vài bước thì bất chấp Mộ Dung Hoành Nghị ngồi bên cạnh, cô ta nắm lấy tay Tưởng Cầm: "Đi! Cô lập tức rời khỏi đây! Chỗ này không phải là nơi cô có thể đến là đến!"

Lồng ngực lấp đầy cảm xúc điên cuồng làm cho cô ta đau đớn, nên không quan tâm gì cả, chỉ muốn đuổi tất cả phụ nữ xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Hoành Nghị đi mà thôi!

Cổ tay Tưởng Cầm bị nắm đến đau đớn, không nghĩ tới Dương Vịnh Hy nhìn yếu đuối nhưng sức lực lớn như vậy.

Lúc này Mộ Dung Hoành Nghị ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Vịnh Hy, giọng nói không lớn không nhỏ lại tràn đầy uy hiếp: "Chỗ này là nhà tôi, không ai có thể đuổi cô ấy đi cả."

Có hận Tưởng Cầm hay không là chuyện của anh, trên địa bàn của anh thì có đuổi cô đi hay không cũng chỉ có thể do anh quyết định!

Dương Vịnh Hy gần như không tin được những gì mình nghe thấy, cô ta lắc đầu ngơ ngác nhìn anh: "Hoành Nghị, anh… Anh lại nói chuyện giúp người phụ nữ này sao?"

Cô ta biết rõ quan hệ của hai người nhưng lại không được quan tâm, anh còn muốn thế nào nữa? Hiện tại anh bảo vệ một người phụ nữ khác ở trước mặt cô ta! Trong lòng anh còn có cô ta không? Cô ta là vợ chưa cưới của anh đấy!!

Trong mắt cô ta là sự bảo vệ nhưng Tưởng Cầm lại không nghĩ vậy. Mộ Dung Hoành Nghị nói như vậy là muốn tăng thêm oán hận cho cô mà thôi, làm cho Dương Vịnh Hy sẽ càng hận cô! Dương Vịnh Hy đi theo người đàn ông độc ác như vậy cũng là một người đáng thương, bởi vì cô ta có thể trở thành một con người khác, đó mới là chuyện đáng buồn nhất.

Mộ Dung Hoành Nghị đứng lên kéo tay của Tưởng Cầm ra khỏi bàn tay như kìm sắt của Dương Vịnh Hy. Anh nhìn thấy dấu hồng chói mắt trên làn da trắng nõn thì nhướng mày, trong mắt lộ ra khí lạnh, mặc dù anh không cố ý lộ ra nhưng nó đột nhiên xuất hiện.

"Không phải ai cũng có thể làm tay của nhà thiết kế bị thương." Anh nói xong thì đưa tay ta, lòng bàn tay vô thức xoa xoa. Trong lòng Tưởng Cầm khẽ động, cô ngẩng đầu nhìn anh giống như muốn xem anh thật lòng hay là giả vờ. Nhưng cô lại nhìn thấy sự phức tạp khó có thể giải thích được…

Khuôn mặt Dương Vịnh Hy hơi nhăn nhó, đến lúc này cô ta mới nhớ tới chuyện che giấu cảm xúc trước mặt Mộ Dung Hoành Nghị. Cô ta vẫn luôn làm rất tốt, nhưng hôm nay lại thất bại, cô ta cố nở nụ cười, nhanh chóng chảy nước mắt.

"Hoành Nghị… Em chỉ, chỉ không cẩn thận…" Cô ta lau nước mắt, nói năng lộn xộn. Hình ảnh Mộ Dung Hoành Nghị và Tưởng Cầm ở bên nhau giống như cây kim đâm vào lòng cô ta.

Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt.

"Vịnh Hy, tôi không nói thì không có nghĩa tôi không biết những việc cô làm. Chỉ cần cô còn là vợ chưa cưới của tôi thì tôi sẽ dung túng cô. Nhưng đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi."

Tưởng Cầm nhìn Mộ Dung Hoành thì càng không hiểu.

Vẻ mặt Dương Vịnh Hy khó tin, mở to hai mắt, có vẻ trống rỗng. Mộ Dung Hoành Nghị chưa bao giờ, chưa bao giờ nói nặng cô ta như thế.

Cô ta biết rõ tính tình của Mộ Dung Hoành Nghị hơn bất cứ ai, chỉ cần cô ta còn ở bên cạnh anh thì phải có chừng mực, không được chọc giận anh. Nhưng khi cô ta đối mặt với một người phụ nữ khác thì không rộng lượng như thế.

Cô ta cụp mắt, nở nụ cười thê lương, đưa tay chỉ Tưởng Cầm: "Giới hạn cuối cùng của anh là cô sao?"

Tưởng Cầm cong khóe môi, có chút buồn cười.

Cô ta hỏi như vậy chứng minh cô ta vẫn chưa hiểu rõ Mộ Dung Hoành Nghị. Sao anh có thể làm lớn chuyện vì một người phụ nữ chứ? Nhất là một người phụ nữ mà anh căm hận nhất.

Cô thu lại nụ cười, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Hoành Nghị thì đó là sự khinh thường.

Anh híp mắt lại, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm cô đột nhiên cười: "Không sai."

Anh vừa nói ra thì không chỉ Dương Vịnh Hy mà ngay cả Tưởng Cầm cũng kinh ngạc.

Một lúc sau cô nói: "Mộ Dung Hoành Nghị, chuyện này chẳng buồn cười. Tại sao anh không nói cho cô ta biết tôi đến đây vì…"

Mộ Dung Hoành Nghị gợi cong môi, không nhìn cô mà đi đến trước mặt Dương Vịnh Hy trước mặt, anh đưa tay nâng khôn mặt đầy nước mắt của cô ta, sau đó dịu dàng lau nước mắt đi, thấp giọng nói: "Đừng để tôi phải thay đổi quyết định."

Dương Vịnh Hy tự nhiên biết rõ quyết định gì.

Cô ta hít sâu một hơi, không muốn mình quá tầm thường ở trước mặt Tưởng Cầm. Sau khi cô ta bình tĩnh cũng tuyệt đối không chạm vào cái gọi là "Ranh giới cuối cùng" của anh vào lúc này.

Cô ta cố nở nụ cười tươi nói: "Cô Tưởng, xin lỗi, tôi hiểu lầm cô rồi. Tôi còn có việc nên đi trước."

Khi cô ta đi tới cửa thì dừng lại nói: "Hoành Nghị, trên đời này không có ai yêu anh hơn em… Vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì." Cô ta nói xong thì quay đầu lại, cười nhạt với anh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì nói: "Chúng ta sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ, trước lúc đó, em có phép anh chịu sự dụ dỗ quyến rũ. Nhưng sau này mong anh nhớ kỹ anh là chồng của Dương Vịnh Hy. Những thứ dụ dỗ hấp dẫn kia chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, không bằng một đoạn nhạc đệm trong cuộc đời anh."

Cô ta đẩy cửa rồi tao nhã rời đi.

Tưởng Cầm nhìn bóng lưng xinh đẹp thẳng tắp thì nghĩ thầm Dương Vịnh Hy chắc chắn rất yêu Mộ Dung Hoành Nghị. Nếu không thì làm gì có người phụ nữ nào chịu tủi thân như thế? Hoặc là vì thế Mộ Dung Hoành Nghị mới có thể dung túng cô ta đến bây giờ.

Mà cô thì sao, nhờ Mộ Dung Hoành Nghị ban tặng nên cô đã trở thành vết nhơ trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của Dương Vịnh Hy, có muốn phủ nhận hay trốn tránh cũng không được.

Mộ Dung Hoành Nghị đúng là không tiếc hy sinh tất cả để trả thù. Nhưng sự hy sinh của Dương Vịnh Hy đáng giá sao?

"Làm cho phụ nữ tổn thương thì sẽ xuống địa ngục." Cô nhàn nhạt nói.

Mộ Dung Hoành Nghị không để bụng: "Tôi nghĩ cô sẽ xuống đó trước tôi."

Tưởng Cầm cười bất lực: "Vậy cũng tốt, tôi có bạn nên không quá cô đơn."

Tưởng Cầm về nhà thì Tưởng Xuân đang ngồi ở phòng khách, cô ta thấy cô đi vào thì lập tức đứng dậy hỏi: "Chị, chị đi đâu vậy?"

"Đi dạo khắp nơi." Tưởng Cầm thuận miệng trả lời.

Tưởng Xuân lại nhìn cô nói: "Chị, em thấy chị ngồi lên xe của Mộ Dung Hoành Nghị."

Tưởng Cầm ngẩn ra, cũng không phủ nhận, chỉ "Ừ" một tiếng. Tưởng Xuân nhíu mày: "Chị, có phải anh ấy uy hiếp chị đúng không? Sao chị còn dây dưa không rõ với anh ấy chứ?"

Trong lời nói của Tưởng Xuân có cảm xúc không tên. Tưởng Cầm cởi áo khoác quay đầu lại nhìn cô ta: "Tưởng Xuân, chị phải nói bao nhiêu lần thì em mới nhớ kỹ? Em không thể xen vào những chuyện này, em chỉ cần yên tâm đợi thực tập, chúng ta cho bác cả một câu trả lời thỏa đáng, mọi người đều vui vẻ."

"Chị, có phải chị thích Mộ Dung Hoành Nghị đúng không?" Cô ta đột nhiên hỏi.

"Tưởng Xuân, em đang nói bậy gì đó?" Tưởng Cầm đưa tay xoa trán, đầu cô vốn không thoải mái, bây giờ lại càng khó chịu.

"Vậy là không có sao?" Tưởng Xuân cố chấp muốn nghe đáp án.

Tưởng Cầm hít sâu, nhẫn nhịn nói: "Không có."

Hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện, cô thật sự không còn sức chơi trò hỏi đáp với Tưởng Xuân, vẫn liên quan đến Mộ Dung Hoành Nghị, Giống như cuộc sống của cô không thể thoát khỏi người đàn ông này vậy.

Tưởng Xuân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Tưởng Cầm nhìn cô ta nghi ngờ hỏi: "Tưởng Xuân, em hỏi chuyện này làm gì?"

Cô luôn cảm thấy cô ta để ý quá mức chuyện của Mộ Dung Hoành Nghị.

Tưởng Xuân mím môi: "Chị… Để em thay chị gánh vác một phần đi."

Tưởng Cầm nhìn cô ta: "Em muốn thay chị gánh vác cái gì? Mộ Dung Hoành Nghị?"

Tưởng Xuân cắn môi, trịnh trọng gật đầu: "Phải."

"Tưởng Xuân, em có biết mình đang nói gì không?" Cho tới bây giờ Tưởng Cầm mới thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề, Tưởng Xuân quá cố chấp chuyện này, nhưng cô lại không biết nên giải thích với cô ta thế nào.

Tưởng Xuân vội vàng nói: "Chị, em biết rõ, chị không cần nói gì cả. Em cam tâm tình nguyện làm như vậy, chỉ muốn giải thoát cho chị!"

"Không! Em không biết!" Tưởng Cầm gằn từng chữ: "Mộ Dung Hoành Nghị không chỉ cướp đi Tưởng Thị! Anh ta… Còn muốn."

Tưởng Xuân im lặng một lát rồi hỏi: "Anh ấy là con trai của người phụ nữ kia sao?"

Tưởng Cầm nhíu mày: "Em biết sao?"

"Em đã hỏi thím."

Tưởng Cầm cũng không trốn tránh nói: "Nếu em đã biết thì phải hiểu rõ anh ta sẽ không dễ dàng buông tay. Nếu em tham gia vào chuyện này thì cũng chỉ là công cụ trả thù chị mà còn là một kẻ hy sinh."

Mặc dù cô nói hơi thẳng, không quan tâm đến suy nghĩ Tưởng Xuân nhưng đó là sự thật. Dương Vịnh Hy là vợ chưa cưới nhưng anh cũng coi là công cụ, huống chi là Tưởng Xuân?

"Chị, em không sợ hy sinh!" Tưởng Xuân giống như đã quyết định nói: "Cho dù chị nói thế nào thì em cũng quyết định muốn giúp chị! Chỉ cần sự chú ý của Mộ Dung Hoành Nghị dời đi thì có thể được tự do! Nói không chừng…"

"Nói không chừng anh ta còn có thể yêu em?"

Tưởng Cầm nói ra làm cho mặt Tưởng Xuân đỏ bừng, ấp úng nói: "Chị… Em không có ý đó, em không nghĩ đến chuyện muốn anh ấy yêu em…"

Tưởng Cầm nhìn phản ứng của cô ta thì trái tim nặng xuống nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Những cô gái ngây thơ chưa có kinh nghiệm sống như Tưởng Xuân thì Mộ Dung Hoành Nghị chắc chắn tràn đầy sự hấp dẫn. Anh trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai, được vô số khen ngợi, có thể ở bên cạnh anh, yêu anh cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng cô ta chưa chắc gánh được hậu quả.

"Chị, chị tức giận sao?" Tưởng Xuân nhìn sắc mặt của cô thì cẩn thận hỏi.