"Chỉ cần một lý do thôi." Tiêu Chí Khiêm nhìn cô chăm chú, thấp giọng nỉ non, ánh mắt hơi nóng rực, anh nâng gò má của cô lên, yêu thích không muốn buông tay, trong lòng lại nghĩ, cúi đầu muốn hôn cô.
Tuyết Chi đã phòng bị từ sớm, cô đưa tay giữ lấy gương mặt tuấn tú của người kia, tiếp tục đề tài vừa rồi, kiên nhẫn giải thích: "Tiêu Chí Khiêm, em không muốn áp đặt suy nghĩ của em cho anh. Thật ra chỉ cần anh cảm thấy thoải mái vui vẻ là được rồi. Tài sản Tiêu thị gì đó, người nào muốn cướp thì cứ cướp đi."
Những ngày qua, người ta đưa tin làm cho Tuyết Chi rất buồn rầu, từ lớn đến nhỏ đều là Bắc Minh Hạo, ngay cả Vy Hiên cũng gọi điện thoại tới, nói mình muốn phỏng vấn Bắc Minh Hạo. Cô ấy nói, giờ Bắc Minh Hạo đang là người nổi tiếng, được ưu ái.
Tuyết Chi lười giải thích, nghĩ đến Tiêu Chí Khiêm bị vứt ở một bên, trong lòng cô lại như có mèo cào, ngứa ngáy không thoải mái. Nhưng mà cô không phục, trong lòng cô biết rõ, để được ngày hôm nay, Tiêu Chí Khiêm làm tất cả cũng chỉ là vì cô.
"Có em là đủ rồi." Giọng nói của anh càng trầm thấp, không hôn được cô, anh lại tiến đến gần cổ của cô, mũi hấp háy, ngửi hương thơm mê người của cô.
Hơi thở ấm áp của anh phảng qua, làn da nhạy cảm bỗng phủ lên màu đỏ, Tuyết Chi lùi về sau, nhẹ giọng nói: "Tiêu Chí Khiêm, có thể bàn bạc chuyện này không?"
"Chuyện gì?" Anh hỏi, cô lùi anh tiến, có vẻ như người phụ nữ này không hề biết mệt mỏi.
"Duy trì một khoảng cách nhất định." Tuyết Chi đưa tay ra đẩy đầu anh đi, lúc này cô mới hài lòng: "Khoảng cách này là được."
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu liếc mắt nhưng cũng không phản đối, cũng không kháng nghị, anh chỉ khẽ mỉm cười nắm chặt lấy tay cô, tiếp tục thưởng thức ngón tay nhỏ bé của cô. Chỉ cần là thứ thuộc về cô, anh đều có hứng thú. Anh thích đùa nghịch bên cạnh cô, thích hít thở bầu không khí có cô ở đó, thích tất cả những gì có dấu ấn của cô.
Trán Tuyết Chi lấm tấm mồ hôi, cô lập tức thu tay lại, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tùy anh."
Giờ quy định đối với Tiêu Chí Khiêm đều không hiệu quả, cô đã sớm biết về chuyện đó, vì thế, coi như là... nuôi một sủng vật nhỏ bên người vậy.
Cô vừa ra chỉ thị, chỉ trong nháy mắt Tiêu Chí Khiêm đã ôm cô vào lòng, gương mặt nở nụ cười sáng lạn như trời quang trăng sáng, vui vẻ nói: "Vậy chúng ta lên giường đi."
Tuyết Chi đột nhiên trợn mắt lên, không thể tin được, sao câu nói này lại có thể phát ra từ miệng anh, sao nó có thể đơn giản tự nhiên giống như cùng đắp chăn xem phim hoạt hình như vậy chứ? Thậm chí, còn khiến cho người ta nghi ngờ là, anh có biết hàm nghĩa trong đó không?
Mặt Tuyết Chi đen sì, nở nụ cười cứng nhắc: "Tiêu Chí Khiêm, anh có biết là mình đang nói cái gì không?"
Tiêu Chí Khiêm mỉm cười, nhéo nhéo cái cằm nhọn của cô: "Cái nên biết anh đều hiểu cả."
"..."
Tuyết Chi đờ đẫn, cô phát hiện, cô đã mất hoàn toàn tính chủ động ở trong chuyện này rồi, từng bước từng bước, phía trước như có một cái hố to đã được đào sẵn chờ cô nhảy xuống!
Đề tài này khiến cho bầu không khí cũng trở nên hừng hực, mưa anh đào lả tả trên đầu cũng không thể dập tắt được luồng nhiệt đó.
"Tiêu Chí Khiêm, em đói." Đột nhiên cô trịnh trọng nói.
Tiêu Chí Khiêm vừa nghe đã lập tức đứng dậy: "Chờ anh."
Anh nhanh chân bước đi, vào thẳng nhà bếp.
Tuyết Chi thở phào nhẹ nhõm, chiêu này có dùng mười lần vẫn như một.
Tiêu Chí Khiêm quay về rất nhanh như đã chuẩn bị từ trước đó, anh bưng một phần điểm tâm nhỏ đẹp mắt, món nào cũng là đồ cô thích.
Khả năng chữa lành của những món đồ xinh đẹp rất diệu kỳ, Tuyết Chi thoải mái nheo mắt lại, thấy đôi mắt mông lung chớp chớp của Tiêu Chí Khiêm lại gần, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cô vội vàng nhét nửa miếng còn lại trong tay vào miệng mình, ăn sạch sẽ rồi mới đắc ý nở nụ cười trẻ con: "Em ăn xong rồi."
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm toát lên vẻ cưng chiều, bàn tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô: "Anh ăn ở đây."
Vừa dứt lời, Tuyết Chi đã cảm thấy gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to ngay trước mặt, lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua khóe môi còn dính bơ của cô, cảm giác ướt át khiến cả người Tuyết Chi chấn động, cô tránh né trong vô thức.
Không còn thân cây để dựa vào phía sau, cả người cứ thế ngã xuống đất, một giây sau, cái người khiến cô đỏ mặt tim run cũng đường hoàng ép lại gần, đè lên trên người cô, đôi mắt trêu đùa nhìn thẳng vào người cô. Ngón tay chạm vào khuôn mặt hồng hồng, kiên trì không bỏ qua cho cô, anh cười nhẹ: "Em đỏ mặt."
Tuyết Chi vừa khẩn trương vừa tức: "Tiêu Chí Khiêm, anh mau đứng lên đi."
"Không muốn." Anh đùa cô đến nghiện, ngón tay lướt nhẹ dưới môi cô: "Trừ khi em nói cho anh biết, sao lại đỏ mặt."
Tuyết Chi giận, xưa nay đều là cô chiếm được ưu thế hơn đàn ông, không ngờ hôm nay lại bị anh đùa giỡn! Chưa qua đại não xử lý, cô đã bật thốt lên: "Em nóng."
"À, cởi quần áo đi." Tiêu Chí Khiêm nghiêm túc đưa tay cởi áo khoác của cô ra, ngón tay hữu ý vô tình lướt qua trước nơi đầy đặn.
Trên mặt Tuyết Chi như bốc lửa, cô vùng vẫy dưới người anh: "Tiêu Chí Khiêm, đừng có đùa, anh mau đứng lên đi."
Anh ngẩng đầu từ trước ngực cô, khép đôi mi dài và rậm, nhẹ giọng nói: "Anh không đùa với em."
Chốt lát sau, anh nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa: "Anh nói lên giường, là thật."
Tuyết Chi: "..."
"Ôi!" Trên đỉnh đầu vang lên tiếng kinh ngạc vui mừng.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là thím Vương, bà đang nghiêng đầu sang một bên: "Ngại quá, tôi đến không đúng lúc."
Tuyết Chi mắc cỡ chỉ hận không thể chui vào trong hốc cây. Cô đẩy Tiêu Chí Khiêm để anh nhanh đứng dậy. Tiêu Chí Khiêm không tình nguyện nghiêng người sang, còn chưa chịu dậy mà ngồi thẳng dưới đất, lạnh lùng nhìn thím Vương.
Sinh ra oán niệm.
Thím Vương là một người từng trải, thấy đôi tình nhân nhỏ thân thiết với nhau cũng vui mừng thay cho cậu chủ. Bà biết Tuyết Chi là một cô gái tốt, cuối cùng cũng có một người phụ nữ hiểu được cậu chủ rồi.
Tuyết Chi đứng lên, vội vàng sửa sang lại quần áo, khuôn mặt đỏ đến mức khiến người khác yêu thương, cô ngượng ngùng hỏi: "Thím Vương, có chuyện gì à?"
"À ông chủ gọi điện tới, bảo đưa cậu chủ nghe máy."
Tiêu Chí Khiêm cứ như không nghe thấy, cúi đầu tỉ mỉ buộc chặt dây giày cho Tuyết Chi.
Mặt Tuyết Chi lúc tím lúc đỏ, cô lặng lẽ chọc anh: "Tiêu Chí Khiêm, đi nghe điện thoại."
Tiêu Chí Khiêm làm như không nghe được, cứ như người gọi điện thoại tới không có liên quan gì với anh. Người không liên quan thì quan tâm làm gì?
Thím Vương thở dài một tiếng, bà nài nỉ: "Cậu chủ à, hiếm khi ông chủ gọi điện đến một lần, đặc biệt là sau chuyện lần đó... Ôi cậu không thể cứ thế được."
Dù Tiêu Chính Thịnh có không phải thế nào thì đó cũng là cha của anh, Tuyết Chi không mong quan hệ giữa họ trở nên bế tắc. Đặc biệt là còn hai mẹ con Bắc Minh Hạo vẫn đứng nhìn săm soi bên cạnh.
Tiêu Chí Khiêm vẫn không nói gì, có thể thấy được anh mâu thuẫn với Tiêu Chính Thịnh như thế nào?
Tuyết Chi không cho anh trốn tránh, cô nâng gương mặt anh tuấn đến tận cùng của anh lên, chăm chú nhìn anh: "Tiêu Chí Khiêm, em mong anh sẽ làm như thế."
Anh khẽ mím đôi môi tươi tắn tuyệt trần, một lát sau, anh đứng dậy đi vào phòng khách.
Cuối cùng thím Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích gật đầu với Tuyết Chi: "Cảm ơn cô, cô Chương."
"Không có gì." Tuyết Chi cùng đi vào với thím Vương.
Tiêu Chí Khiêm cầm điện thoại lên, thấp giọng: "Có chuyện gì ạ?"
Bên kia Tiêu Chính Thịnh đã đợi rất lâu rồi, ông ta không nhịn được: "Sao lâu thế?" Như không đợi người kia trả lời, Tiêu Chính Thịnh lập tức nói tiếp: "Đêm nay có liên hoan, đều là người ở trong nhà mình cả, con chuẩn bị một chút, bảy giờ ba sẽ cho người qua đón."
Vẻ mặt Tiêu Chí Khiêm vẫn không hề thay đổi, đến đáp lại anh cũng không thèm. Anh chỉ phụ trách việc nhận máy, chứ không để ý đến việc ông ta nói cái gì.
Không nghe anh đáp lại, Tiêu Chính Thịnh tức giận bừng bừng: "Rốt cuộc con có nghe không đấy?"
Ngay lập tức, ông ảo não nói: "Thôi, nói với con cũng vô ích! Đưa điện thoại cho thím Vương."
Tiêu Chí Khiêm quả quyết đưa điện thoại cho thím Vương bên cạnh rồi quay về ghế sofa.
Thím Vương nghe Tiêu Chính Thịnh đầu dây bên kia dặn dò, bà gật đầu liên tục: "Tôi biết rồi, ông chủ, ông yên tâm đi, tôi sẽ khuyên cậu chủ."
Sau khi cúp điện thoại, bà u sầu nhìn cậu chủ rồi lại nhìn Trương Tuyết Chi, cuối cùng bà quyết định nhờ cô giúp đỡ.
Thím Vương kéo Tuyết Chi qua một bên, nhỏ giọng nói: "Cô Chương à, đêm nay ông chủ muốn cậu chủ và người trong nhà ăn một bữa cơm, cô xem... có thể khuyên cậu chủ giúp tôi không?"
"Người trong nhà?" Tuyết Chi lập tức nghĩ đến Bắc Minh Hạo và Kiều Nhã, nếu như gọi họ là người nhà thì với Tiêu Chí Khiêm mà nói, bữa cơm này chỉ là vẻ bề ngoài họ giả vờ xây dựng mà thôi.
Ai ngờ, thím Vương lại nói: "Ngoài ông chủ, phu nhân và cậu chủ Hạo, còn có những trưởng bối nhà họ Tiêu, ông chủ muốn giới thiệu chính thức mẹ con phu nhân cho người nhà họ Tiêu, vào lúc này, nếu cậu chủ không ở đó, chỉ e là không tốt."
Tuyết Chi nhướng mày: "Là toàn bộ người nhà họ Tiêu sao?"
"Vâng, có những trưởng bối chức cao vọng trọng của nhà họ."
Tuyết Chi bật cười: "Thím Vương, tôi sẽ khuyên Tiêu Chí Khiêm."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Thím Vương mừng rỡ, vội vàng nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị quần áo cho cậu chủ!"
Sau khi thím Vương rời đi, Tuyết Chi đã đến bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, cô không hề nhắc tới câu nào về chuyện tối nay đi ăn cơm mà chỉ cùng anh xem một bộ phim hoạt hình, nhìn thấy cảnh nào thú vị còn bật cười khanh khách.
Trong phòng dịu dàng, yên bình trôi qua.
Một lúc sau, Tiêu Chí Khiêm ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt khóa chặt vào cô, hờ hững lên tiếng: "Nếu như em đi theo anh thì anh sẽ đến."
Tuyết Chi sững sờ chớp đôi mắt phượng đầy quyến rũ. Không cần cô mở miệng, anh đã biết là cô muốn cái gì, nhưng mà cùng anh đi đến tham gia buổi tụ hội của nhà họ Tiêu....
Trùng hợp là, thím Vương từ trên lầu đi xuống, sau khi nghe thấy vậy, bà vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, cô Chương đi cùng cậu chủ đi."
Ý của thím Vương rất đơn giản, nhỡ cậu chủ lại đột nhiên mất khống chế như lần trước, có cô Chương ở đó cũng không đến nỗi không thể kiểm soát được.
Tuyết Chi còn do dự, nếu thẳng thắn mà nói, để Tiêu Chí Khiêm một mình đối mặt với những người kia, cô cũng không thấy yên tâm lắm, đặc biệt là có Kiều Nhã và Bắc Minh Hạo, ai mà biết họ lại giở thủ đoạn gì nữa đây!
Thím Vương ở bên cạnh tiếp tục khuyên nhủ, rốt cuộc, Tuyết Chi cũng gật đầu. Thấy cô đồng ý, khóe môi Tiêu Chí Khiêm hơi cong, dáng vẻ tùy ý, ánh nhìn kinh ngạc.
Bằng một cách hết sức thần thông, thím Vương lấy cho Tuyết Chi một bộ lễ phục, sau đó thay đồ cho cô, bà càng nhìn càng thấy thỏa mãn, bà nói dáng người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Chí Khiêm được khuyên can đủ đường mới miễn cưỡng thay một bộ âu phục chỉnh tề. Hai người đứng cạnh nhau, thím Vương nhìn mà cười đến mức híp cả mắt.