Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 387: Muốn nói cho cô biết sự thật




Vy Hiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn người phụ nữ đeo vòng ngọc ở phía đối diện, cô lịch sự hỏi: "Chào cô, chúng ta quen nhau sao?"

Tống Lâm lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt trong vô thức lảng tránh: "Tôi biết cô.”

Người dân ở thành phố này không xa lạ gì với "Người diễn tấu Cello Phạm Vy Hiên", vì vậy Vy Hiên cũng không để tâm, chỉ mỉm cười.

Tống Lâm đột nhiên ngồi xuống: "Tôi có lẽ nên nói cho cô biết một chuyện."

Vy Hiên tỏ vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"

Sau một hồi đấu tranh, cô ấy nói: "Khi cô khám bệnh trong bệnh viện tôi cũng ở đó."

Vy Hiên nhìn cô ấy đầy nghi ngờ: "Tôi không hiểu lắm."

"Bài báo đó... bài báo nói rằng cô đang mang thai đứa trẻ của Tập Lăng Vũ... là do tôi đã phát tán tin tức đó."

Vẻ mặt của Vy Hiên cứng lại, ánh mắt nghi ngờ khiến Tống Lâm không dám nhìn thẳng.

"Thực ra, tôi không phải thích anh ấy lắm, chỉ là tôi không thể chịu được việc anh ấy không chấp nhận tôi. Vì vậy, tôi chỉ muốn trả đũa, tôi thậm chí không nghĩ đến hậu quả của việc làm đó."

Tống Lâm mím đôi môi đỏ mọng và nói: "Khi biết tin về những gì cô đã trải qua ở Nepal, tôi bắt đầu hối hận. Nếu không làm vậy thì có lẽ cô và Liên Tổng sẽ kết hôn một cách suôn sẻ, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này...”

Cô ấy ão não lắc đầu: "Tôi biết nói ra điều này đã quá muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói thật với cô!"

"Lâm Lâm?"

Cửa ra vào có người gọi tên cô ấy, Tống Lâm ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười với người đàn ông lịch lãm đối diện.

"Đây là chồng chưa cưới của tôi. Chúng tôi sắp kết hôn rồi."

Cô ấy nhìn về phía Vy Hiên nói lời xin lỗi: "Có lẽ bây giờ tôi đang quá hạnh phúc. Một số việc tôi đã làm trước đây khiến tôi rất sợ... sợ quả báo, sợ ông trời lấy đi hạnh phúc của tôi."

Cho đến lúc này, Vy Hiên mới hướng ánh mắt về phía Tống Lâm và nhìn lại chồng chưa cưới của cô ấy.

"Cô sẽ hạnh phúc. Người biết trân trọng đều sẽ hạnh phúc thôi."

Tống Lâm lộ vẻ xúc động và nói: "Cảm ơn."

Cô ấy vui vẻ bước đến chỗ chồng chưa cưới của mình và cùng lúc đó Trương Tuyết Chi từ phía bên kia bước đến.

"Vy Hiên!"

Vy Hiên hoàn hồn trở lại và cười với cô: "Chậm vậy?"

"Xin lỗi, tắc đường quá." Tuyết Chi ngồi xuống đây: "Cậu vừa mới nhìn cái gì đấy? Nhìn đến mức xuất thần!"

Cô lắc đầu: "Không có gì."

Hai người thân thiết với nhau đến nỗi không cần phải chuyện trò lại những chuyện ngày xưa nữa. Người bán hàng lấy chiếc vòng cổ đã đặt ra, Tuyết Chi vừa nhìn chiếc vòng vừa nói chuyện với cô.

"Lần này trở về thì đừng rời đi nữa, ở chỗ này đi, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."

Vy Hiên chiêm ngưỡng món đồ trang sức trên quầy hàng: "Tớ vẫn chưa quyết định."

"Đúng rồi, chị Prasad thế nào rồi?”

“Chị ấy đã kết hôn rồi.” Vy Hiên nói: “kết hôn với một người đàn ông đã chờ đợi chị ấy gần mười năm”.

“Thật sao?” Tuyết Chi ghen tị nói: “Lãng mạn quá! Thật muốn đến chúc mừng chị ấy!”

“Đám cưới của chị ấy rất náo nhiệt, nhưng tiếc là tớ không thể tham dự.” Vy Hiên mỉm cười nhìn xuống: “Thật đáng tiếc.”

Khi đó, cô nằm trong bệnh viện ba tháng, từ thân thể đến tim đều kiệt quệ đến mức không thể tự mình hồi phục.

Lúc này, Tuyết Chi đã đeo sợi dây chuyền vào, xoay người lại, hai má không tự chủ được mà đỏ bừng: "Nhìn có đẹp không?"

Vy Hiên quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Rất đẹp!"

Tuyết Chi thở phào nhẹ nhõm chớp chớp mắt nhìn cô: "Đây là thứ mà Tiêu Chí Khiêm chọn cho tớ."

Vy Hiên cười: "Anh ta đúng là có mắt nhìn."

Sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức, cả hai đến quán trà sữa mà họ vẫn thường hay lui tới.

Hai giờ chiều, quán không có nhiều người.

Bọn họ chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, cắn ống hút trà sữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh phố phường, nhìn người, đủ loại người.

“Vy Hiên, cậu không hối hận sao?” Tuyết Chi không nhuc nhích hỏi cô.

Cô “ừm” một tiếng.

"Cậu cam lòng rời xa anh ấy như thế sao? Tớ rời xa nửa ngày cũng không chịu nổi rồi!"

Sau một hồi im lặng, Vy Hiên nói: "Nếu có kiếp trước, anh ấy hẳn phải nợ tớ quá nhiều nên kiếp này anh ấy mới đến để trả nợ. Vì anh ấy không ngăn cản được số phận này nên lần này tớ sẽ ngăn cản."

Tuyết Chi quay đầu lại nhìn cô: "Nhưng cậu không đau lòng sao?"

Vy Hiên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đau chứ, nhưng nhờ thế tớ sẽ không quên."

Đôi mắt Tuyết Chi đầy xót xa, quay đầu lại, lẩm bẩm nói: "Vậy thì anh ấy nên nhớ sâu sắc hơn."

Vy Hiên không nói chuyện, sau khi trở về thành phố này, tất cả những người và vật đều liên quan mật thiết đến anh, cô bắt đầu quen và cũng bắt đầu sợ hãi.

Vy Hiên nhận được một cuộc gọi từ Đoạn Viên Thành vào lúc ba giờ đêm.

“Ngài Đoạn, anh có biết hiện tại là mấy giờ rồi không?” Vất vả lắm Vy Hiên mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng lại bị cuộc điện thoại này đánh thức.

"Xin lỗi, tại vì bây giờ tôi không kìm nén được kích động cho nên mới muốn gọi báo cho cô biết đầu tiên!"

Vy Hiên đã tỉnh táo hơn rất nhiều, ngáp một cái rồi dựa vào đầu giường: "Có chuyện gì sao.. sao lại vui như vậy?"

"Vy Hiên, nghe tôi nói này... Mới nãy đạo diễn Etienne gọi điện và nói rằng anh ấy thích ‘Không gặp” của cô và muốn mua bản quyền làm nhạc phim cho bộ phim mới của anh ấy!"

Vy Hiên cau mày: "Etienne là ai?"

"Anh ấy là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng ở Pháp và là đạo diễn xuất sắc nhất giải Oscar! Trình độ điện ảnh của anh ấy rất cao và anh ấy đã từng làm việc với những bậc thầy nhạc phim hàng đầu trong quá khứ! Anh ấy thực sư yêu thích tác phẩm của cô, chắc chắn cô sẽ có được sự chú ý của thế giới!"

Vy Hiên từ từ tiếp thu tin tức anh ta vừa nói, một lúc sau mới nói: "Vậy thì giao cho anh xử lý giúp tôi nhé."

Đoạn Viên Thành không dám tin hỏi lại: "Cứ như vậy thôi?"

"Gần đây tôi có chuyện, tôi không thể đi đâu được."

Người ở đầu dây bên kia mỉm cười bất lực: "Cơ hội này có biết bao người mơ ước thế mà cô dường như lại không quan tâm. Vy Hiên, nói cho tôi biết, bây giờ còn điều gì có thể lay chuyển được cô?"

Còn điều gì nữa....

Cúp điện thoại, cô nằm nghiêng trên giường.

Căn phòng ngủ lớn trông quá lạnh lẽo trong đêm cuối thu.

Các ngôi sao trên bầu trời rất sáng, lại mờ ảo, rốt cuộc cũng không thể nào biết được cô ấy muốn tìm ngôi sao nào....

Bữa sáng, cô đã chuẩn bị rất thịnh soạn cho mình.

Sau khi dọn bàn và ngồi xuống, cô đột nhiên chán ăn.

Có người mang đến một tờ báo, cô tùy ý xem qua, tình cờ nhìn thấy một tin về hôn lễ của Tống Lâm, con gái của tập đoàn Phú Thành, trong bức ảnh, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và sắc mặt tươi sáng.

Một trang khác là bản tin về hạng mục công ty "Tân Danh" của Tập đoàn Bất động sản Trí Nghiệp và Bất động sảng Danh Sáng.

Vy Hiên ngồi xuống và đọc cẩn thận.

Sau khi Liên Cẩn Hành rời đi, Tập Lăng Vũ chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề liên quan đến Tân Danh, thực lực của anh đã được khẳng định bởi đối tác là Tập đoàn bất động sản Trí Nghiệp và sự hợp tác giữa hai bên rất vui vẻ. Việc bán trước bất động sản "oFind Tân Danh " đã bắt đầu.

Gấp tờ báo lại, Vy Hiên dọn bữa sáng và im lặng ăn.

Những gì có thể dừng lại là bước chân, những gì không thể dừng lại là thời gian và không có gì sẽ được giữ nguyên. Sau khi nhìn lại, nhận ra rằng những gì nên có trên đường đua đã luôn ở đó.

Phòng khách ở lầu một bị vô số giấy tờ phủ kín, Vy Hiên xõa tóc quỳ trên mặt đất, lục lọi.

"Là cái này ư?"

Nhặt một cái, rồi ném đi, rồi lại nhặt một cái khác: "Không... không phải cái này..."

Cuối cùng, cô ấy cũng tìm thấy bản nhạc phổ mà cô ấy đang tìm kiếm, cô mỉm cười và vỗ nhẹ vào lớp bụi trên đó, nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ cây đàn Cello, đặt bản nhạc sang một bên, đặt ngón tay lên phím đàn và chơi lại bản nhạc.

Bên ngoài nhà, một chiếc ô tô từ từ tiến đến.

Cửa xe mở ra, Tập Lăng Vũ từ trong bước ra, trên tay cầm một chiếc bánh pizza mang đi.

Đi qua sân và bước lên bậc thềm, anh thấy cửa không khóa.

Anh ta cau mày, mở cửa bước vào, nhìn thấy giấy khắp sàn nhà, nếp gấp giữa lông mày anh hằn sâu hơn.

Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện bắt chéo chân ngồi trên sô pha, mặc chiếc áo len rộng thùng thình, nhếch nhác, tay cầm một cuốn sổ lớn, nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nhíu mày, không vừa ý xé ra rồi tùy ý ném trên mặt đất.

Tờ giấy lăn đến bên chân Tập Lăng Vũ, anh ta cầm lên nhìn, đó là một khuông nhạc phổ viết nguệch ngoạc.

Anh dùng ngón tay kẹp lại lắc lắc: "Mấy ngày nay, em ở nhà đều làm cái này?"

Nghe thấy giọng nói của anh, Vy Hiên giật mình, khi nhìn thấy anh ta, phải mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại.

“Sao anh lại đến đây?” Trong giọng nói biểu hiện không quá nhiều sự nhiệt tình.

Tập Lăng Vũ đi tới ngồi xổm ở trước mặt cô, nắm tay cô, nhíu mày: "Cùng tôi đi ra ngoài một chút."

Vy Hiên ngơ ngác liếc nhìn anh rồi rút tay về: "Tôi không có thời gian."

“Không có thời gian cũng phải dành ra thời gian!” Tập Lăng Vũ tức giận đến mức hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp bế cô lên: “Mặc quần áo vào rồi cùng tôi đi ra ngoài!”

“Tôi đã nói là tôi sẽ không đi!” Vy Hiên thoát khỏi tay anh, ánh mắt trở nên dữ tợn và xa lạ: “Anh nghĩ tôi đang làm gì? Đóng cửa lại để trừng phạt chính mình sao?” Cô lắc đầu, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất tỉnh táo: "Tôi không vô dụng như vậy."

Tập Lăng Vũ chỉ vào phòng khách bừa bộn: "Tự nhốt mình ở nơi này thì gọi là gì? Vy Hiên, em không phải đang trừng phạt chính mình mà là đang vẽ cho mình ngục tù!"

Vy Hiên vuốt tóc, vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh nói: "Tôi đã nhận một công việc và tôi phải hoàn thành nó trong thời hạn."

Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm: "Công việc gì?"

“Làm nhạc phim cho một bộ phim.” Vy Hiên nói nhẹ nhàng: “Nó rất thú vị, và tiền trả không tệ, vì vậy tôi nhận nó.”

Tập Lăng Vũ nhặt chiếc áo khoác chất đống trong góc sô pha trực tiếp mặc lên người cô, không cho phép từ chối nói: "Dù em có nhận công việc gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng phải ra ngoài ăn tối với tôi ngay!"

Vy Hiên nhíu chặt lông mày: "Anh không phải đã mang đồ ăn về rồi sao? Có thể ăn ở nhà."

“Bây giờ tôi đổi ý rồi!” Nói xong, anh dắt cô bước ra ngoài, nhìn cô nghiêng ngả châm chọc: “Nếu mấy ngày sau tôi đến đây, có phải sẽ tìm thấy một xác chết ở nhà mà làm xôn xao dư luận không??”

Vy Hiên ảo não miễn cưỡng đi theo bước chân của anh: "Anh đừng nói quá, tôi sống rất tốt."

“Làm cho chính mình không giống người, ma cũng không ra ma, như vậy mà gọi là tốt sao?” Anh ta càng tức giận, nhét cô vào trong xe, vòng qua phía bên kia ngồi vào rồi lại trừng mắt nhìn cô: “Nhạc phim cái quái gì chứ? Hủy hợp đồng này đi! Tôi sẽ bồi thường cho em mọi thiệt hại!"

Vy Hiên nhìn anh ta, cười khẽ một tiếng, quay đầu về phía cửa sổ xe, ánh mắt cô lạnh lùng: "Không phải vấn đề tiền."

"Thế là cái gì? Lý tưởng?" Khóe môi anh ta bất giác giật giật: "Vy Hiên, em còn cần dùng những thứ này để chứng tỏ bản thân sao? Sự nghiệp của em vượt qua rất nhiều người! Tại sao lại muốn ép mình nữa? Em không thể cho bản thân một chút thời gian thở sao?”

Tập Lăng Vũ hai tay siết chặt vô lăng, đối với việc cô không hề quan tâm đến bản thân mình, thật sự là hận đến ngứa cả răng!