Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 337: Anh làm em thấy mất mặt lắm à




“Sao đi lâu thế?” Vy Hiên hỏi.

“Gặp phải chút chuyện phiền phức, ngoại trừ phải phối hợp kiểm tra thì còn nghĩ cách giải quyết nữa, bởi vậy mới dây dưa lâu như vậy đó.”

Vy Hiên chỉ ừm một tiếng tỏ vẻ tin tưởng anh,

Còn Lương Côn Tịnh thì cô vẫn không hỏi đến.

Sau khi rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, hai người đi dọc theo con tường bên ngoài tiểu khu để trở về, đương nhiên Liên Cẩn Hành sẽ nắm tay cô, quay đầu lại nhìn cô: “Anh đã xem buổi biểu diễn của em rồi, được lắm.”

“Chỉ được lắm thôi à?” Vy Hiên chớp mắt nhìn anh: “Anh không biết bây giờ em nổi tiếng đến cỡ nào đâu.”

Anh nhướn mày: “Biết chứ, trong trụ sở chính cũng có vài người yêu thầm em đấy, còn lôi kéo anh đòi tấm poster có chữ ký của em nữa kìa.”

Ánh mắt Vy Hiên sáng bừng: “Vậy à? Có người yêu thầm em hả?”

Anh chớp chớp mắt, vẻ lạnh lẽo toát ra, anh vươn tay bóp má cô, lắc trái lắc phải: “Không muốn liên lụy đến người vô tội thì đừng ra vẻ yêu thích.”

Vy Hiên bị đau, cô đẩy anh ra: “Anh đừng ngang ngược như vậy chứ! Em đâu có kiếm chuyện với người thích anh.”

Liên Cẩn Hành kéo cô lại gần người mình, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình rồi nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tịnh ở đó là vì công việc.”

Vy Hiên quay mặt đi: “Em không có nói cô ta.”

Gương mặt cô vẫn điềm tĩnh như không, nhưng trong lòng lại lúng túng muốn chết!

Liên Cẩn Hành nhìn cô một hồi lâu mới chịu buông tay, đi vào trong cửa hàng tiện lợi của anh Chu.

Vy Hiên cũng đi theo sang lưng anh: “Anh muốn mua gì à?”

Anh Chu ngẩng đầu, nhìn thấy người đến bèn tỏ vẻ bất ngờ. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người đàn ông nào khí phách như thế.

Anh ta lại nhìn Vy Hiên đi theo sau lưng anh, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, anh ta lập tức hiểu ra ngay. Anh Chu lại cẩn thận quan sát Liên Cẩn Hành thật kỹ, anh cũng thản nhiên nhìn anh rồi khẽ khàng gật đầu.

Vy Hiên ngượng nghịu nhấc tay che gương mặt ửng đỏ của mình lại, rồi nhỏ giọng giới thiệu: “Liên Cẩn Hành, là…là bạn trai của tôi…”

Giọng nói của cô rất nhỏ, Liên Cẩn Hành bất mãn liếc mắt nhìn cô rồi nói thẳng: “Anh làm em mất mặt lắm à?”

Gương mặt Vy Hiên đỏ bừng: “Anh…anh có thể nhỏ tiếng một chút không hả?” Anh Chu cũng biết Vũ, bây giờ lại gặp mặt Liên Cẩn Hành, biết đâu chừng anh ấy sẽ cho rằng cô có tính thay đổi thất thường.

Liên Cẩn Hành càng cảm thấy khó chịu hơn, xem ra cô thấy mất mặt nhỉ.

Anh phớt lờ cô rồi đi thẳng đến trước giá hàng.

Anh Chu ngoắc ngón tay gọi Vy Hiên lại, đè thấp giọng rồi nói: “Người này hợp với em hơn!”

Vy Hiên sững sờ, nhìn anh Chu với vẻ ngạc nhiên.

Từ trong tiềm thức, cô chưa từng nghĩ đến chuyện ai mới hợp với mình hơn, chỉ biết làm theo trái tim mình mà thôi. Hơn nữa, cô vẫn muốn bảo vệ Vũ, không thích có người lấy anh ra so sánh với bất kỳ ai khác, làm vậy là không công bằng với anh.

Cô không nói gì, anh Chu tự mình nói tiếp: “Nói thật lòng, trước kia anh còn lo lắng cho em.”

“Lo lắng chuyện gì?” Vy Hiên hỏi.

Anh Chu nhìn cô rồi thở dài: “Đương nhiên là lo lắng em bị tổn thương thôi!”

Vy Hiên lập tức lắc đầu: “Sẽ không đâu, Vũ vĩnh viễn không bao giờ làm như thế.”

Trên thực tế lại là cô làm anh ấy tổn thương.

Thấy Liên Cẩn Hành đi đến gần, anh Chu chỉ cười niềm nở chứ không nói gì nữa, nhưng lúc nhìn thấy những món đồ ăn đặt trên quầy, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi lập tức cười gượng, nhanh chóng cúi đầu quét mã.

Vy Hiên nhìn thấy đủ loại hộp hoa hoa cỏ cỏ nằm trên quầy, đôi mắt cô trừng to!

Bao cao su! Tất thảy đều là bao cao su!

Vy Hiên ngẩng đầu nhìn anh Chu trong vô thức, anh ta vẫn cố gắng giữ nụ cười mỉm lịch sự trên gương mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra khóe miệng anh ta đang co rút. Còn Liên Cẩn Hành lại ung dung và điềm tĩnh vô cùng.

Vy Hiên chỉ cảm thấy máu nóng đang xộc lên trên đầu mình, gương mặt đỏ như mông khỉ, lặng lẽ đứng bên cạnh anh, thấy anh Chu tính tiền bằng tốc độ nhanh nhất rồi thối lại tiền, rồi lại nói thêm một câu ‘tạm biệt’…

Vy Hiên quay đầu đi một cách gượng gạo, cô biết, sau này cô không tài nào đối mặt với anh Chu được nữa.

Rất muốn không còn gặp lại nữa!

Vy Hiên cúi đầu cất bước nhanh hơn, cô tức giận nói với người đàn ông sải chân cất bước đằng trước: “Liên Cẩn Hành! Không ngờ lại anh lại đến quán của anh Chu để…mua thứ này?!”

Anh nhìn cô với vẻ kỳ quái: “Anh chưa chuẩn bị trước thì phải mua chứ.”

Vy Hiên muốn nổi điên: “Trọng điểm không phải là chuyện này! Là…là sao anh lại đi đến quán của anh Chu?”

“Bởi vì đúng lúc cửa hàng của anh ta có bán.”

“…Vậy sao anh mua một lúc nhiều thế?”

Đến bây giờ Liên Cẩn Hành mới mỉm cười, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Anh được nghỉ hai ngày, tính toán một hồi thì nhiêu đây chắc đã đủ dùng rồi.”

Vy Hiên: “…”

Đột nhiên cô nhận ra một điều, cô không hiểu người đàn ông này, không hiểu một chút nào!

Cô đi vào trong thang máy, quay mặt sang hướng khác: “Em đâu có đồng ý dùng!”

May mà đèn trong thang máy lờ mờ, không soi sáng được gương mặt đỏ bừng của cô.

Liên Cẩn Hành nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói: “ Anh không để bụng chuyện chúng ta có con vào lúc này đâu, nhưng mà em có nỡ từ bỏ đàn Cello của mình không?”

Vy Hiên sững sờ: “Con cái gì? Em không có ý đó!”

Anh phì cười: “Anh biết.”

Lúc cánh cửa thang máy mở ra, anh ôm vai Vy Hiên kéo cô đi ra ngoài, trong lòng cô cảm thấy hơi phiền muộn, cảm thấy mình như thể bị anh nắm mũi dắt đi.

Liên Cẩn Hành chợt đứng khựng lại nhìn thẳng về phía trước, ý cười trong mắt dần phai mờ.

Vy Hiên cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô nghiêng đầu, lúc nhìn thấy người đang ngồi trước cửa, cơ thể chợt khựng lại.

Ánh đèn trên đỉnh đầu lập lòe, anh tựa người vào cửa, ngồi rụt mình vào trong góc tối.

Vy Hiên gần như đến trước mặt anh ta ngay lập tức, cô ngồi xổm xuống nhìn anh ta chăm chú: “Vũ?”

Liên Cẩn Hành đứng sau lưng cô, vốn dĩ sự ấm áp lan tỏa trên gương mặt anh đã bị cuốn tan, chỉ còn lại lớp màng nước mỏng manh.

Tập Lăng Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô mơ màng, híp mắt một cách khó nhọc để nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

Ngửi thấy mùi rượu người của anh, Vy Hiên nhíu mày: “Cậu uống rượu à?”

Vào lúc này, đột nhiên anh ta ôm chầm lấy cô, vùi gò má mình vào trong hõm vai của cô, hít ngửi hương vị trong trẻo trên người cô, đôi bàn tay siết chặt lại.

Vy Hiên sững sờ: “Vũ…”

Cô lập tức đẩy anh ta ra ngay trong tích tắc: “Vũ, cậu uống nhiều rồi, mau dậy đi, để tôi đưa cậu về.”

Cùng lúc đó, cô có thể cảm nhận được hơi giá lạnh dần lan tỏa trên người, lưng của cô run run.

Liên Cẩn Hành chỉ lạnh lùng nhìn cô, nhưng không cản lại ngay.

Anh hiểu rất rõ, đây là vấn đề nhạy cảm nhất giữa hai người bọn họ, kể từ ngày quyết định bỏ đi, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, bởi thế, anh lựa chọn buông tay để cô tự giải quyết chuyện của mình.

Tập Lăng Vũ đã say rồi, anh ta chỉ ôm cô thật chặt giống như mộ đứa trẻ khát khao hơi ấm. Điệu bộ này của anh đã chạm đến nơi yếu ớt và dịu dàng nhất trong lòng cô.

Sau khi im lặng đôi ba giây, cô quay đầu đi: “Cẩn Hành, giúp em một tay đi.”

Cho dù sắc mặt Liên Cẩn Hành sa sầm đến đáng sợ, nhưng cũng đợi đến lúc cô mở miệng mới bước đến. Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã say mèm ấy rồi dứt khoát túm lấy cổ áo sau gáy của cậu ta, kéo cậu ta ra khỏi người Vy Hiên, có nhìn thế nào cũng thấy động tác đơn giản ấy thật thô bạo.

Tập Lăng Vũ đã say mèm, bước chân không ổn định, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả. Liên Cẩn Hành liếc cậu ta, Vy Hiên đã mở cửa nhà: “Cẩn Hành, mau dìu cậu ấy vào đi.”

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu nhìn căn phòng của cô, rồi lại nhìn Vy Hiên, cuối cùng cũng chẳng nói gì, chỉ kéo Tập Lăng Vũ vào trong.

Vy Hiên mở đèn, ra hiệu cho anh đặt Liên Cẩn Hành lên ghế sô pha, cô vào nhà vệ sinh lấy khăn giấy ướt ra, rồi mới lau gò má đầm đìa mồ hôi của anh ta một cách thành thục.

Liên Cẩn Hành dựa vào tủ tivi, nhìn thấy cô cẩn thận chăm sóc người đàn ông khác, có cảm xúc gì đó đang gợn sóng trong ánh mắt anh.

Sau khi lau sạch mặt và hai tay Tập Lăng Vũ, cô lại đi vào trong nhà bếp, mở đèn chuẩn bị pha trà tỉnh rượu.

Liên Cẩn Hành mím môi, rồi mấp máy bảo: “Trước kia em cũng thường chăm sóc cậu ta thế này à?” Giọng điệu của anh bình tĩnh chẳng khác gì bình thường, không có chút cảm xúc nào.

Vy Hiên chỉ ừm một tiếng rồi nói: “Vũ chơi rất điên cuồng, thường xuyên uống say mèm. Rõ ràng biết rằng dạ dày của mình không tốt mà không buồn quan tâm chút nào.”

Không khó để nhận ra sự tức giận và đau lòng trong giọng nói của cô.

Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô rồi nói: “Hiểu rồi.”

Cơ thể Vy Hiên cứng đờ, dường như ý thức được điều gì.

Cô chỉnh lửa nhỏ lại rồi đậy nắp nồi, quay người lại nhìn anh với ánh mắt áy náy: “Cẩn Hành, xin lỗi anh…”

Anh nhướn mày rồi hỏi: “Xin lỗi về chuyện gì?”

“Em không nên nhắc đến những chuyện này trước mặt anh. Vy Hiên cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ: “Em nên cân nhắc đến cảm nhận của anh, xin lỗi, em sơ ý quá.”

Liên Cẩn Hành đứng ngoài phòng khách rồi nghiêng đầu nhìn cô, chỉ có sự im lặng khiến người khác nghẹt thở tiếp tục vang lên sau đó, khiến cho Vy Hiên càng cảm thấy áy náy hơn.”

Rốt cuộc anh cung lên tiếng: “Chuyện em chăm sóc anh ta trong nhiều năm liền không thể thay đổi được, cho dù là thói quen cũng cần có thời gian mài mòn.” Anh chớp mắt rôi nói: “Cho dù anh không thích, nhưng anh sẽ đứng trên lập trường của em để nhìn nhận chuyện này.”

Câu nói của anh khiến cho cô cảm động, nhưng Liên Cẩn Hành càng làm như thế, cô càng cảm thấy tự trách.

Cô cúi đầu, cắn môi, chậm rãi đi về phía anh. Có lẽ anh thật sự không vui nên không hề thả lỏng bàn tay đang khoanh trước ngực xuống để ôm cô vào lòng. Vy Hiên tì đầu vào lồng ngực của anh, rồi thì thầm: “Anh chiều em như thế thì em sẽ được chiều chuộng mà kiêu căng đó.”

Anh không hề để ý đến: “Kiêu thì làm sao? Chỉ cần anh thích là được.”

Vy Hiên ngẩng đầu, nhìn anh với đôi mắt trong trẻo rồi lắc đầu: “Anh mà chiều hư em thì không tốt đâu.”

Quen ỷ vào một người đàn ông, trước tiên sẽ cảm thấy được an ủi, rồi sẽ nổi lòng tham lam, muốn nhiều hơn nữa, dù sao cũng không muốn mất đi.

Tập Lăng Vũ say túy lúy trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách, anh ta nằm im lìm, hơi thở hơi nặng nhọc.

Vy Hiên vào nhà bếp tắt lửa, Liên Cẩn Hành cũng đi theo cô, anh giang tay đè cô vào giữa cơ thể mình và tủ bếp. Vy Hiên ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo, nhưng anh không hề quan tâm mà còn muốn làm tới.

Anh đặt tay mình lên đùi cô, dần mơn trớn lên trên đến bụng, rồi lại luồn vào quần áo cô một cách khéo léo.

“Cẩn Hành!” Vy Hiên đè tay anh lại một cách hoang mang, ánh mắt có vẻ giận dữ.

Vũ còn ở trong nhà kia mà, cho dù anh ấy đã ngủ say thì cô cũng không thể ân ái với người đàn ông khác trước mặt anh được.