Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 300: Mùi thuốc súng thoang thoảng




Phạm Vy Hiên chào tạm biệt Dương Hoảng rồi đứng ở giao lộ, cô nhìn bóng tối phía trên đỉnh đầu.

Mùa đông năm nay đến sớm, bầu trời đêm đen như mực, yên lặng, lại thay đổi thất thường. So với ánh sáng rực rỡ thì nó lại điềm tĩnh làm cho người ta thấy yên tâm.

"Vy Hiên!" Có người gọi cô, là giọng của một người đàn ông trung niên chất phác, kèm theo sự yêu thương của người lớn đối với con cháu.

Phạm Vy Hiên nhìn về phía phát ra giọng nói. Một chiếc xe thương vụ dừng ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt hiền lành của phó tổng giám đốc Tề: "Vy Hiên, chú đặc biệt đến đây mời cháu đi ăn cơm! Cháu có nể mặt chú không?"

Phạm Vy Hiên giật mình: "Chú... Tề?"

Cô vô thức đi đến gần, người ngồi bên cạnh phó tổng giám đốc Tề chính là người mà cô vô cùng quen thuộc, mỗi lần gặp đều khắc sâu.

Cô nhớ tới Liên Cẩn Hành đã gọi điện thoại cho mình trước đó, chắc là nói với cô chuyện của chú Tề.

Phạm Vy Hiên cười với phó tổng giám đốc Tề: "Chú Tề, chú đến đây lúc nào vậy?"

"Buổi sáng." Phó tổng giám đốc Tề cười nói: "Chú muốn mời cháu ăn cơm, nhưng Cẩn Hành nói cháu rất bận rộn nên chú tự mình tới. Mau tới đây, lên xe đi."

Phạm Vy Hiên cười đồng ý. Phó tổng giám đốc Tề thấy cô ôm đàn Cello bảo vệ trong lòng giống như bảo bối thì trêu chọc nói: "Cháu thích đàn Cello như vậy thì liệu Cẩn Hành có ăn dấm chua hay không?"

Chỉ là một câu nói đùa nên Liên Cẩn Hành không lên tiếng, đôi mắt đen nhìn Phạm Vy Hiên. Còn cô thì cười có chút cứng ngắc: "Sao có thể chứ."

Liên Cẩn Hành khẽ nhướng mày. Cô nhớ rất rõ thân phận của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể làm tốt trách nhiệm.

Đây là chiếc xe Mercedes 6 sang trọng, chỗ ngồi đối diện nhau. Sau khi Phạm Vy Hiên thì cô đặt hộp đàn lên chỗ ngồi bên cạnh, cẩn thận giống như ôm bảo bối vậy. Liên Cẩn Hành nhìn thấy thì khóe miệng cong lên một chút.

Anh quyết định tha thứ cho cô.

Xe chạy đi, phó tổng giám đốc Tề hỏi tiếp: "Vy Hiên, cháu muốn ăn gì?"

Phạm Vy Hiên lập tức trả lời: "Cháu không kén ăn, chú thích ăn gì thì chúng ta sẽ đi ăn cái đó."

"Sao như vậy được? Tối nay chú không phải là nhân vật chính! Quảng cáo của cháu làm cho danh tiếng của Hoàn Vũ tốt như vậy, chú thay mặt cả công ty đến đây cảm ơn cháu!"

Liên Cẩn Hành nghiêng đầu, cau mày nói: "Không phải đặc biệt đến thăm cháu à?"

Phạm Vy Hiên nhìn về phía Liên Cẩn Hành, tầm mắt không khỏi dừng lại bờ vai của anh...

Cô nhớ rõ chỗ đó bị thương.

Phó tổng giám đốc Tề cười to: "Nhân tiện thôi mà! Dù sao vợ chồng trẻ hai người cũng là người một nhà, cháu đừng ghen với Phạm Vy Hiên chứ!"

Phạm Vy Hiên cười càng cứng ngắc, không biết đặt nên nhìn vào đâu, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể chạm phải một đôi mắt đen láy khác.

Cuối cùng mọi người quyết định đến câu lạc bộ tư nhân có cả ăn uống và giải trí, là một nơi xã giao tốt nhất. Phạm Vy Hiên chưa từng tới chỗ này, nhưng trước kia lúc cô đi làm thì có nghe đồng nghiệp nhắc qua. Nghe nói một năm phí hội viên ở đây là mấy trăm triệu, cô là một người đi làm bình thường nên chỉ có thể đứng nhìn ở xa.

Cô không ngờ Liên Cẩn Hành lại hội viên ở đây, nhìn thái độ tiếp đón nhiệt tình của quản lý là biết, có lẽ cấp bậc khá cao. Nhưng Phạm Vy Hiên không cách nào tưởng tượng được một người thanh tịnh như Liên Cẩn Hành khi đứng cạnh một nơi đầy “âm thanh và màu sắc” sẽ như thế nào.

Nhưng có vẻ cô đã nghĩ sai rồi.

Dường như hội viên ở đây đều quen biết Liên Cẩn Hành. Có nhiều người tới chào hỏi nhưng anh chỉ cười một cách hời hợt đáp lại, trả lời vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng anh sẽ nói mấy câu về công việc với phó tổng giám đốc Tề.

Phạm Vy Hiên đi theo sau lưng hai người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên. Trên người anh tỏa ra sự chói lọi, cao quý làm cho người ta phải choáng váng. Lúc này khoảng cách giữa hai thế giới càng thêm rõ ràng.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, những người đi ngang qua đều mặc sườn xám ngắn tay, lộ ra cánh tay và đôi chân dài xinh đẹp. Phạm Vy Hiên mới phát hiện mình bọc kín mít, nóng muốn đổ mồ hôi. Cô vừa cởi áo lông vũ đã được người khác thuận tay cầm đi.

Cô khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Liên Cẩn Hành, lúc này đường ranh giới rõ ràng hơn.

Anh để quần áo của cô ở khuỷu tay, mặt không thay đổi, vẫn nói chuyện với phó tổng giám đốc Tề. Có người phục vụ đi tới muốn nhận lấy nhưng anh xua tay lịch sự từ chối.

Phạm Vy Hiên đỏ mặt, cô nghĩ nhất định là do máy điều hòa không khí ở đây để nhiệt độ quá cao.

Bữa ăn vô cùng vui vẻ. Phó tổng giám đốc Tề nói rất nhiều, không ngừng khen ngợi Phạm Vy Hiên có tố chất, nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng. Phạm Vy Hiên xấu hổ khi được ông ấy khen, lấy cớ rời khỏi phòng, ra ngoài hít thở không khí.

Lúc này phó tổng giám đốc Tề mới chậm rãi đặt ly xuống nhìn Liên Cẩn Hành, cười như không cười nói: "Cháu định khi nào kết hôn?"

Liên Cẩn Hành thờ ơ trả lời: "Không vội."

"Cháu không vội nhưng người nhà cháu lại rất vội! Không giấu cháu nữa, lần này chú được giao nhiệm vụ quan trọng, chỉ cần cháu cho thời gian rõ ràng, chú sẽ quay về thông báo!"

Liên Cẩn Hành càng lạnh nhạt: "Chuyện của cháu thì cháu sẽ tự mình quyết định."

Phó tổng giám đốc Tề thở dài: "Cẩn Hành, chú muốn nói mấy câu với cháu, cháu còn muốn giận dỗi với người nhà đến khi nào? Không phải ông cháu đã nói, chỉ cần Mạn Tinh đồng ý thì nó có thể về nhà bất cứ lúc nào, có thể đổi họ ngay! Nhưng hiện tại thì con bé không chịu! Haiz, hai anh em các cháu đúng là rất cứng đầu!"

Liên Cẩn Hành châm một điếu thuốc, hút một hơi, cụp mắt xuống, giọng nói bình thường: "Nếu trái tim đã bị tổn thương thì không phải chỉ mấy câu nói là có thể vá lại, huống chi là tình thân."

"Vậy cháu định giận dỗi vì Mạn Tinh, cứ tiếp tục kéo dài như thế sao?" Phó tổng giám đốc Tề nhìn anh qua làn khỏi mỏng, trầm giọng nói đầy ẩn ý: "Cẩn Hành, có lẽ người nhà cháu đã sớm điều tra quá khứ vợ chưa cưới của cháu."

Liên Cẩn Hành kẹp điếu thuốc ở ngón tay, phó tổng giám đốc Tề chậm rãi nói: "Với tính cách của ông nội cháu thì chỉ sợ đã sớm chia cắt hai người. Nhưng lần này ông ấy không làm vậy, còn chấp nhận sự lựa chọn của cháu. Cháu nên đoán được là ông ấy đang lấy lòng cháu. Ông cụ kiêu ngạo kia làm được như vậy cũng không dễ dàng gì!"

Liên Cẩn Hành lại hút một hơi, ngón tay gảy tàn thuốc: "Chú Tề, chú đã nói đến như vậy thì làm phiền chú nói lại với ông ấy mấy câu."

Phó tổng giám đốc Tề lập tức gật đầu, Liên Cẩn Hành ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng khiến ông giật mình.

"Cháu không có năng lực thay đổi chuyện của Mạn Tinh, là cháu vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho em gái mình. Nhưng ông ấy đừng nghĩ đến chuyện đụng đến một sợi tóc của Phạm Vy Hiên, cho dù đến gần cô ấy cũng không được! Ông ấy cũng đừng nghĩ có thể xen vào chuyện của cháu và cô ấy."

Anh biết rõ nếu ông ấy biết được ước hẹn ba tháng kia thì sẽ thế nào.

Phó tổng giám đốc Tề sửng sốt: "Cẩn Hành, cháu... Sao cháu có thể nói như vậy chứ? Ông ấy là ông nội cháu, không phải là kẻ thù của cháu, quan tâm cháu của mình thì có gì sai?"

Liên Cẩn Hành lại hít một hơi thuốc lá: "Cháu biết, cho nên chỉ nhờ chú nói lại với ông ấy mà không làm gì khác."

"..." Phó tổng giám đốc Tề kinh ngạc nhìn anh.

Lúc này, Phạm Vy Hiên đẩy cửa đi vào, Liên Cẩn Hành nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, thuận tay quạt bớt khói. Thật ra thông gió trong phòng rất tốt, hoàn toàn không cần thiết, nhưng anh đã quen làm như vậy.

Phó tổng giám đốc Tề cũng im lặng, không nhắc lại chuyện này, lại tiếp tục nói một số chuyện thú vị trong công ty. Sau khi ông uống rượu say thì kể chuyện ông mới nhận "Con gái nuôi", giọng điệu nhẹ nhàng hơn không ít.

Phạm Vy Hiên mỉm cười lắng nghe, nhưng đôi mắt trong suốt lại tràn đầy tâm sự.

Ông nội Liên Cẩn Hành...

Trước đó khi cô tìm kiếm thông tin về Liên Cẩn Hành, thuận tiện tìm hiểu tài liệu cả nhà anh.

Nhà họ Liên có bối cảnh chính trị, ông nội Liên Cẩn Hành là đời sau của Chính Bạch Kỳ của người Mãn Châu. Bởi vì sau giải phóng thì tình hình Bát Kỳ vô cùng khó xử, ông nội Liên lại là người kiêu ngạo nên đã mang theo cả nhà sang định cư ở Singapore. Phần lớn các thế hệ Chính Bạch Kỳ đều luyện võ, trong nhà có mấy Võ Trạng Nguyên, truyền tới đời của ba Liên Cẩn Hành, bởi vì sức khỏe không tốt nên không ép ông ấy luyện võ. Ông nội Liên lại đặt hy vọng lên người Liên Cẩn Hành, có thể tưởng tượng được sự mong đợi của ông ấy với anh.

Phạm Vy Hiên không có quyền hỏi chuyện nhà người ta, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến cô thì cô cũng không khỏi bất an.

Qua một lúc sau, phó tổng giám đốc Tề đãuống không ít, đầu hơi choáng váng. Liên Cẩn Hành thấy vậy thì gọi quản lý tới, nói bên tai ông ta mấy câu. Quản lý bình tĩnh gật đầu: "Tổng giám đốc Liên, anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp."

Liên Cẩn Hành đứng dậy, nhận lấy túi trong tay Phạm Vy Hiên, đưa áo lông cho cô: "Em mặc vào trước đi, ở bên ngoài rất lạnh."

Phạm Vy Hiên cố gắng giữ vẻ mặt như bình thường, cầm lấy nói: "Cảm ơn."

Phó tổng giám đốc Tề nhìn thấy thì cười tủm tỉm nói: "Cẩn Hành, ngoại trừ Mạn Tinh thì chú chưa từng thấy cháu chăm sóc ai như vậy đâu."

Phạm Vy Hiên nhanh chóng đi trước, cô xấu hổ, không có dũng khí đối mặt với hai người.

Liên Cẩn Hành rất thản nhiên, ý cười hiện lên hai má.

Ba người ra khỏi phòng ăn, chạm mặt với mấy người ở phòng đối diện cũng vừa ăn cơm xong.

Phạm Vy Hiên vừa ngẩng đầu thì đột nhiên dừng lại.

Là Vũ...

Tập Lăng Vũ và trợ lý, còn có hai vị giám đốc vừa ăn cơm ở đây. Khi đi ra, nhìn thấy mấy người đối diện đi tới, ánh mắt anh ta lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Phạm Vy Hiên giống như đang dò hỏi. Tập Lăng Vũ vốn đang cười thì lúc này cũng thu lại một chút.

"Ôi! Phó tổng giám đốc Tề! Không ngờ gặp nhau ở đây, đúng là trùng hợp!" Giám đốc Chu nhiệt tình bước tới bắt tay với phó tổng giám đốc Tề.

"Giám đốc Chu, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp rồi, lần cuối gặp nhau là ở buổi đấu giá ở thành phố T nhỉ."

"Đúng vậy, nếu tôi sớm biết ông cũng ở đây thì chúng ta nên tụ họp một bữa!"

Bên này trò chuyện vui vẻ, còn Tập Lăng Vũ thì cắn chặt răng nhìn Phạm Vy Hiên. Cho dù anh ta đã hiểu rõ lập trường của cô, nhưng khi nhìn thấy cô và Liên Cẩn Hành ở bên nhau thì con mẹ nó thật là chướng mắt!

Trợ lý Từ Cường ở sau lưng anh ta khẽ nhắc nhở: "Giám đốc, anh mau tới chào hỏi tổng giám đốc Liên đi!"

Thân thiết với đối tượng hợp tác là phép lịch sự tối thiểu! Nhưng sao giám đốc lại quên chứ!

Tập Lăng Vũ nhắm mắt lại, sau đó bước tới cười nói: "Tổng giám đốc Liên, thật là trùng hợp. Anh cũng thích chỗ này sao? Ha ha, xem ra chúng ta có sở thích giống nhau."

Liên Cẩn Hành lười biếng gật đầu "Ừm" một tiếng, nói: "Ở đây yên tĩnh, nhưng không ngờ vẫn gặp không ít người quen."

"Ha ha, anh quang minh chính đại mà còn sợ gặp người quen sao?"

"Thời gian riêng tư tụ họp với người nhà, không muốn bị quấy rầy."

Hai chữ "Người nhà" này đâm thẳng vào lòng Tập Lăng Vũ.

Từ Cường có chút mơ hồ, mùi thuốc súng nhàn nhạt đập vào mặt.