Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 296: Đột nhiên bị đẩy ra




"Vy Hiên..." Tập Lăng Vũ mở miệng, sự run rẩy trong giọng nói chỉ có một mình anh mới biết được.

"Thật có lỗi, tôi bề bộn nhiều việc nên không gọi điện thoại được cho em." Anh tỏ vẻ nhẹ nhõm rồi còn cười cười với cô.

Vy Hiên bỗng nhiên hoàn hồn, như thế vừa nhờ tới cái gì, vội kéo vạt áo của anh, nói: "Vũ, cậu nghe tôi nói này..."

"Không cần phải nói, tôi đều hiểu cả." Anh cười dịu dàng, hai tay ôm lấy gương mặt cô, ánh mắt sáng rực: "Vy Hiên, chỉ cần em vẫn là Vy Hiên của tôi, mặc kệ em có quyết định như thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ em! Tôi cam đoan sẽ không trẻ con như thế nữa!"

Vy Hiên khẽ nhếch môi, chậm rãi mím lại, cô yên lặng nhìn lại anh, trong lòng hoảng hốt.

Không phải là cô không để anh vào trong mắt, chỉ là…

Cô biết, người phải nói xin lỗi không phải là anh.

Nỗi áy náy điên cuồng nổi lên trong lòng, nhưng cô theo thói quen lờ đi, muốn trốn tránh, thu hết cảm xúc với thế giới bên ngoài, lùi lại để cùng anh tạo dựng thành lũy an toàn.

Anh cũng vậy, làm như không nhìn thấy sự phức tạp chồng chất trong mắt cô, dùng sự ngạo mạn của tuổi trẻ, thậm chí là tự tin mù quáng để tự nhủ: Anh là thành lũy của cô mà cô thì là toàn bộ quốc gia của anh.

Ngã tư cách đó ba con đường giờ phút này đang có đầy người tụ lại.

Tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần, rất nhanh đã nhìn thấy một xe cảnh sát đi ở phía trước mở đường, phía sau còn có một xe cứu thương, hú còi đi tới.

Hiện trường lập tức được phong tỏa, có cảnh sát kéo đường ranh giới ra, bắt đầu sơ tán quần chúng vây xem xung quanh.

"Là anh ta sao? Trong tin tức mấy ngày trước không phải chính là anh sao?"

"Ôi! Vừa rồi anh không nhìn thấy hả? Khắp hiện trường đều là máu, tôi cũng không dám nhìn!"

Lúc này, nhân viên y tế nhấc hai băng ca lên trên xe cứu thương, đám người vây xem nhất thời loạn cả lên:" Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa! Xuất hiện rồi! Chính là anh ta!"

"Ôi, trông bề ngoài cũng không đến nỗi mà! Nhìn thế nào cũng không giống kẻ sẽ làm loại sự chuyện như thế này."

Có cảnh sát tiến lên: "Không được phép chụp ảnh..."

Mặc dù anh ta nói như thế, bên ngoài đường ngăn cách, đèn flash vẫn không ngừng chớp nháy.

Bởi vì Tập Lăng Vũ đòi ăn đồ do cô nấu, mà tủ lạnh trong nhà lại chỉ còn thịt xông khói và dưa muối cô tự làm, Vy Hiên đành phải chạy tới siêu thị cách đó ba con phố để mua thức ăn.

Đám người vây xem ở ngã tư sớm đã tản đi, nhưng trên mặt đất vẫn có thể lờ mờ trông thấy vết máu chưa được tẩy sạch.

Hàng xóm túm năm tụm ba, ngồi ở cửa hàng trước nhà bàn luận về chuyện mới xảy ra trước đó không lâu.

"Bà không trông thấy cảnh tượng lúc đó đâu! Ngay tại cái ngã tư này, cảnh sát và cảnh sát giao thông đều xuất động, vây chỗ này chật như nêm cối!"

"Bà có nhìn thấy tên tội phạm giết người đó chưa?"

"Đương nhiên! Lúc đó tôi ở ngay tại hiện trường! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn còn thực sự không thể tin được, tên tội phạm giết người đó còn trẻ như vậy!"

"Tôi nghe nói, cậu ta bị cảnh sát đuổi đến không còn đường lui, cho nên đã bắt cóc một đứa bé đem lên xe, trong xe dội xăng khắp nơi!"

"Ừ, đứa bé còn rất nhỏ, mới có năm tuổi. Mẹ đứa bé khóc đến mức không phát được ra tiếng nữa! Nhưng có cách nào cơ chứ? Trong tình huống kia ai dám xông lên, ngộ nhỡ chọc giận tên điên kia thì làm sao bây giờ… Nhưng ngay trong lúc cấp bách đó, lại có người còn điên hơn cậu ta, tay cầm thùng xăng, đột nhiên giội xăng từ đầu đến chân chính mình, sau đó ném thùng xăng đi rồi lập tức chạy tới! Lúc ấy tên khốn nạn đó lập tức hai mắt trợn tròn, không ngừng gào lên! Cảnh sát đang định tiến lên thì lại thấy trong tay cậu ta lại đang cầm bật lửa – chậc chậc chậc, cảnh tượng đó thật đúng là kinh hồn bạt vía!"

"Sau đó thì sao? Về sau thế nào nữa?"

Vy Hiên đi qua hai người, vô thức nhìn vào mặt vết máu bên trên mặt đường, nhưng ánh mắt không hề dừng lại, nhanh chóng đi vào siêu thị.

Cô muốn mua nhiều rau quả tươi một chút mới được… A, đúng rồi, còn phải mua chút xương sườn để nấu canh nữa.

Vy Hiên về đến nhà, lập tức đi vào phòng bếp, Tập Lăng Vũ ngồi ở trên ghế salon xem tivi rồi ngồi đó ngủ luôn.

Lúc Vy Hiên bưng đồ ăn ra, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ yên tĩnh lúc ngủ của anh. Có lẽ đang mơ một giấc mơ không đẹp lắm năm, cho nên lông mày hơi nhíu lại.

Cô đặt chén dĩa xuống, bước thật nhẹ, cô định đánh thức anh, nhưng khi đi tới trước mặt anh thì lại không đành lòng, ngồi xổm xuống ngắm nhìn anh.

Gương mặt này của anh từ khi anh còn là thiếu niên đã luôn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô. Bây giờ đã bớt đi vẻ bướng bỉnh trẻ con, trở thành sự quật cường thật sự toát ra từ trong xương cốt, còn có một chút khí chất ngang ngược khó thuần như thú hoang, lại không thể phủ nhận sự xuất sắc và ưu tú của anh trong thời khắc này.

Cô biết, anh là vàng chôn vùi trong đất, sớm muộn cũng sẽ tỏa ánh sáng vạn trượng.

Cô nhìn anh thì lại thấy có chút kiêu ngạo, dù trong phần ánh sáng này có một tia công lao của cô thì cô cũng sẽ cảm thấy mười năm này đáng giá.

Cô thấy lông mày anh từ đầu đến cuối vẫn không giãn ra, xúc động muốn đưa tay vuốt lên, nhưng đưa tay đến nửa chừng thì khựng lại.

Đột nhiên, khi cô đang muốn rụt tay về thì đã bị anh nắm chặt lấy!

Vy Hiên kinh ngạc ngước lên nhìn thì đụng phải ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh không nói gì chỉ dùng ánh mắt một mực khóa chặt lấy cô. Kết quả, khi anh thấy được tia phức tạp không kịp xoá đi trong đáy mắt cô thì ánh mắt anh đột ngột thay đổi.

Anh bỗng nhiên kéo cô lên ghế salon, tiếp đó xoay người đặt cô ở dưới mình. Đôi mắt anh hiện ra tơ máu giống như muốn phát tiết, nhìn cô chằm chằm một khắc cũng không buông lỏng.

Vy Hiên cũng bối rối trong giây lát rồi mới bình tĩnh lại.

Lúc này thân phận của cô là bạn gái của Vũ. Từ khi hai người kết giao đến nay, anh đã bị việc gây dựng danh tiếng chiếm dụng phần lớn thời gian, căn bản không rảnh để chính thức yêu đương lâu dài với cô. Mà cô cũng bởi vì hoàn cảnh thay đổi, bị phân tán sự chú ý. Cho nên, hai người vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn ôm, nắm tay và hôn.

Cô biết trạng thái trước đây của Vũ, không nói đến chuyện đổi bạn gái nhiều như đổi quần áo, chí ít ở phương diện tính cách, anh tuyệt đối sẽ không thay đổi bản thân. Nhưng khi ở cùng cô, anh không dám vượt quá giới hạn. Đôi khi cẩn thận đến nỗi ngay cả Vy Hiên cũng cảm thấy mình mới là người đang đi quá giới hạn.

Cô rất rõ ràng, tổn thương và bóng ma mà Trương Thanh Đình đem đến cho cô vẫn còn đang hồi phục lại.

Cho nên, nó vẫn không đủ để tạo thành cái cớ.

Cô tự hỏi lại mình, khi cô hưởng thụ sự che chở dịu dàng ấm áp của thiếu niên này, liệu cô có thể vì anh mà dũng cảm bước ra một bước không?

Đáp án là cô chủ động duỗi hai tay ra, kéo anh lại gần mình. Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, gương mặt cô thoáng trở nên đỏ bừng...

Cô vì anh mà thay đổi, rất rõ ràng!

Tập Lăng Vũ bị niềm vui bất ngờ làm ngây ra, giữ nguyên tư thế hồi lâu mà vẫn không dám tiến thêm một bước nào! Đến khi cô đẩy anh ra để ngồi dậy, sau khi ho khan vài cái, cô cố gắng duy trì vẻ trấn định nói: "Ăn cơm thôi, đồ ăn đều sắp nguội lạnh rồi." Lúc này, anh mới giật mình, cơ hội như vậy, không phải ngày nào cũng có!

Thế là, anh không nói hai lời, lại một lần nữa đè cô xuống!

Làn da màu đồng ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Nói thế nào anh cũng là một chàng trai hai mươi, đang lúc khí huyết dồi dào, vì cô gái này mà nhịn lâu như vậy, thật sự sắp đến cực hạn của anh rồi!

Thân thể Vy Hiên run lên vì chuyện sắp xảy ra.

Cho dù cô đã quyết định, nhưng lúc thật sự phải đối mặt vẫn không nhịn được mà sợ hãi.

Anh cúi đầu xuống, đôi môi nóng hổi rơi lên trán, lông mày, tiếp theo là mũi, rồi đến môi của cô...

Vy Hiên thuận theo nụ hôn của anh, hai tay níu chặt đệm trên ghế sofa. Anh híp mắt nhìn, thấy hàng mi của cô rung động đến kịch liệt. Anh càng thêm cẩn thận, càng thấy thương tiếc.

Lúc môi của anh rơi lên cổ cô, hô hấp của cô không thể kìm lại được, trở nên gấp rút, nhịp tim càng lúc càng nhanh, như thể lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực!

"Đừng sợ… Thả lỏng..." Giọng nói của anh phả vào bên tai cô: "Nhắm mắt lại… Thuận theo anh..."

Vy Hiên trái lại càng mở mắt to hơn, cảm giác không thể tin được, làm sao nói thả lỏng là thả lỏng ngay được? Nhưng Vy Hiên biết rõ, đây thực ra không phải vấn đề mà Vũ muốn gặp phải.

Cô sợ sẽ khiến anh cảm thấy không tốt nên ép buộc mình chuyển sự chú ý tới nơi khác, không muốn bản thân nhạy cảm và cứng đờ như vậy.

Cô xoay mặt lại, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, đọc tin tức trên màn hình để tránh né nỗi sợ hãi không tên trong lòng.

Lần đầu tiên cô và Vũ ở bên nhau, cô không muốn bị cảm xúc khác chi phối.

Chí ít, cô sẽ không trở thành người chỉ biết "lùi bước" như trong miệng Liên Cẩn Hành.

Tình cảm của cô, cô sẽ tự mình khống chế!

Ngực đột nhiên mát lạnh, thân thể cô càng theo đó mà run rẩy mạnh hơn.

Đêm ấy, Trương Thanh Đình trói cô trên giường, không ngừng chụp ảnh, không ngừng giở trò bỉ ổi, cảnh tượng kinh khủng đó không thể nào biến mất khỏi đầu cô!

Cô hoảng sợ đến nỗi con người phóng đại, lỗ chân lông trên toàn thân đều theo đó mở rộng cả ra! Cô tựa như người bị chìm dưới nước, vừa mới ngoi được lên mặt nước, thì lập tức bị hung hăng ấn đầu xuống, nhiều lần như thế, cô cảm thụ được loại bất lực và giãy dụa đó hết lần này đến lần khác.

Nếu như cô không muốn bị ngạt thở trong nước, thì chỉ có thể dựa vào mình để giãy dụa mà lên bờ. Không ai có thể giúp được cô.

Cô liều mạng tự khuyên bảo mình, thả lỏng, thả lỏng đi! Khát vọng của cô nhanh chóng bị chuyển sự chú ý! Ánh mắt của cô cứng ngắc lại, rơi vào trên màn hình TV, cô nhìn từng hình ảnh hiện lên, nghe người dẫn chương trình lần lượt đọc tin tức.

"... Ở ngay giữa ngã tư, một người họ Trịnh đang bị tình nghi đã bắt một bé gái 5 tuổi, giằng co với cảnh sát… Tiếp theo là phóng viên của đài truyền hình đưa tin từ hiện trường…"

"Theo lời của người chứng kiến ở hiện trường, người đã cứu đứa bé và kẻ tình nghi cùng được đưa lên một chiếc xe cứu thương và rời đi sau đó..."

Trên màn hình là hiện trường quần chúng vây dùng điện thoại quay lại cảnh tượng lúc ấy, hình ảnh rất rung, độ nét không cao, cảnh tượng cũng không rõ ràng, nhưng khi Vy Hiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia thì cô vẫn có thể lập tức nhận ra!

Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô bỗng nhiên bị thít chặt lại!

Ngay trên đại lộ… Vết máu còn chưa tẩy sạch trên mặt đất… Cùng đưa lên một chiếc xe cứu thương...

Đầu Vy Hiên như dần dần được lên dây cót, sau khi thu gom hết các tin tức vụn vặt, toàn bộ máu trong người trong giây lát ngưng kết thành băng.

Là Liên Cẩn Hành!

Tập Lăng Vũ vốn không để ý tới tin tức, nhưng sau khi cảm giác sự thay đổi của cô, anh càng dịu dàng hơn, càng cẩn thận chờ đợi cô, sợ lần đầu tiên này sẽ khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái nào.

"... Sau khi phóng viên đuổi theo tới bệnh viện, tạm thời chưa thể phỏng vấn được nhân viên y tế… Trước mắt, vẫn còn chưa nhận được câu trả lời từ phía cảnh sát… Xin tiếp tục theo dõi tin tức được cập nhật trên đài."

Anh còn đang kiên nhẫn hôn cô thì đột nhiên bị đẩy ra.

Tập Lăng Vũ sững sờ.

Anh ngồi thẳng trên ghế sofa, nhìn cô với vẻ không hiểu.

Vy Hiên mãi mãi cũng không thể nào quên được ánh mắt nghi hoặc, lại có chút tổn thương khi đó của anh.