Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 289: Cảm thấy rất tuyệt vời




Đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Lương Côn Tịnh là người chu đáo, chăm sóc Liên Cẩn Hành và Vy Hiên rất tốt, thỉnh thoảng còn trò chuyện với anh về mấy chuyện trong trường, còn Vy Hiên thì làm người nghe trong suốt quá trình, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ăn cơm.

Không thể không thừa nhận, Liên Cẩn Hành hiểu rất rõ khẩu vị của cô. Mấy món anh gọi Vy Hiên đều thích, chả mấy mà một bát cơm đã vơi thấy đáy.

Trong lúc trò chuyện với Lương Côn Tịnh, Liên Cẩn Hành có nhìn qua đây, khóe miệng khẽ cong lên.

“Vy Hiên.” Lương Côn Tịnh bỗng thân thiết gọi tên cô: “Cô đi cùng tôi tới nhà vệ sinh được không?”

“Ừm.”

Vy Hiên đứng dậy, lúc đi tới cửa, cô tự nhiên quay đầu lại nói với người đàn ông trong phòng: “Em đi một lát rồi về.”

Liên Cẩn Hành gật đầu, đợi hai người rời đi, cửa phòng đóng lại rồi, anh khẽ cười, lấy điếu thuốc ra.

Lương Côn Tịnh đang đi trên hành lang, bỗng híp mắt lại, hóa ra anh thích mẫu người phụ nữ nghe lời thế này.

Ngay cả việc đi đâu cũng phải nói một tiếng, không phải nghe lời thì là gì?

Nhưng nghĩ cũng đúng, một người đàn ông kiêu ngạo, tự phụ, coi trời bằng vung như anh, quả thật rất thích hợp tìm một con cừu con, đi tới đâu thì dắt tới đó, đói thì vui vẻ ăn cỏ, còn biết kêu be be nữa.

Cô nghiêng đầu nhìn Vy Hiên, dáng vẻ yên tĩnh lúc này quả thật rất giống.

Trong nhà vệ sinh không có ai, Vy Hiên thì rửa tay, còn Lương Côn Tịnh thì dặm lại lớp trang điểm.

Cô ta lấy son môi ra, thoa lên môi dưới, rồi bặm môi để đều màu, trông tự nhiên hơn, sau đó cô ta nhìn người bên cạnh qua gương: “Tôi nhớ lúc học đại học, chúng tôi đều tò mò về nửa kia của Liên Cẩn Hành sẽ như thế nào. Có người đoán chắc chắn là con gái nhà danh giá, cũng có người nói đó là người phụ nữ mạnh mẽ… Tôi nói rằng, đó phải là người phụ nữ xuất sắc. Nhưng nói thật, khi gặp cô, tôi thật sự hơi thất vọng.”

Vy Hiên ngừng động tác trên tay lại, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô ta qua gương.

“Ha ha, Vy Hiên, cô đừng để ý nhé.” Lương Côn Tịnh đứng trước gương, tùy ý vuốt lại mái tóc: “Tôi không có thói quen nịnh nọt người khác, mà hay nghĩ gì nói nấy.”

Vy Hiên rút khăn giấy chậm rãi lau tay mình: “Cô nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy mình trúng xổ số khi có người chồng chưa cưới như thế.”

Lương Côn Tịnh nhìn cô, rồi cụp mắt cười, giọng điệu lạnh nhạt đầy mỉa mai: “Tôi rất khâm phục dũng khí của cô. Nếu là tôi, biết rõ hai người có khoảng cách như thế, có lẽ tôi đã sớm chạy mất rồi, không có can đảm đứng cạnh anh ấy.”

Vy Hiên ném khăn giấy vào giỏ tre bên cạnh: “Cho nên, anh ấy không hề biết chuyện cô thích anh ấy?”

Lương Côn Tịnh sửng sốt, vội ngẩng đầu lên: “Cô đang nói gì thế?”

Vy Hiên nhún vai: “Chuyện này rất rõ ràng.”

Lương Côn Tịnh nhíu mày, rồi cắn môi dưới, cuối cùng là thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, từ năm 16 tuổi là bắt đầu thích rồi.” Cô ta híp mắt lại, ngang bướng nói: “Thế thì sao chứ? Cô muốn nói gì trước mặt anh ấy? Muốn dùng tình cảm thầm kín hơn mười năm của tôi, để làm nền cho tình yêu thiêng liêng của hai người à?” Nói xong, cô ta liền nở nụ cười trào phúng.

Ánh mắt Vy Hiên bình tĩnh, không chút gợn sóng, hai người cứ nhìn nhau như thế, trong lúc mơ hồ, Lương Côn Tịnh lại nhìn thấy được bóng dáng Liên Cẩn Hành.

Người ta thường nói, những người yêu nhau sẽ trở nên ngày càng giống nhau, đó là vì yêu đến mức tận cùng, rồi biến mình thành đối phương.

Cô ta nắm chặt túi trang điểm trong tay mình, sự tức giận trong lòng như muốn nuốt chửng lý trí mình.

“Tôi không muốn nói gì cả.” Vy Hiên lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ hâm mộ cô thôi.”

Lương Côn Tịnh nhìn Vy Hiên nghi ngờ, khó hiểu: “Hâm mộ tôi ư?” Nếu không phải ánh mắt Vy Hiên quá trong sáng, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ Vy Hiên đang mỉa mai, nói móc mình.

Vy Hiên không đáp lại, chỉ mở cửa đi ra ngoài.

Lương Côn Tịnh nhíu mày, vẫn nghĩ không ra.

Ba giờ chiều, Vy Hiên xuất hiện đúng giờ trong học viện âm nhạc.

Cô vác cây đàn đứng trước cổng, nhìn mấy chữ “Học viện âm nhạc Danh Linh” được mạ vàng, trong lòng khó kiềm nén được niềm vui đang dâng trào.

Đúng lúc, Dương Hoảng gọi tới. Khi biết cô đã tới trường thì bảo cô tới phòng dạy đàn tìm ông.

Vy Hiên đi vào sân trường, nơi này rộng đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, Dương Hoảng sớm làm xong thủ tục đăng ký cho cô rồi. Lúc cô bước vào, có thể nghe tiếng nhạc cụ loáng thoáng trong phòng đàn.

Dương Hoảng vẫn luôn đứng trước cửa đợi cô, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ, sợ cô vừa lâm trận đã bỏ chạy, cho đến khi nhìn thấy cô rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chào thầy Dương.”

“Em mau vào đi.”

Ông không nói lời dư thừa, xem cô như một học sinh bình thường.

Từ lúc bước vào phòng đàn, tay phải Vy Hiên không ngừng run lên, cô cũng không phân biệt được rốt cuộc là do mình hồi hộp, hay là đang sợ hãi nữa. Lúc Dương Hoảng quay qua nhìn, cô liền giấu tay phải ra phía sau, ngoan ngoãn đứng đó.

“Em hãy biểu diễn khúc nhạc dạo đầu tiên của Bach G bằng hợp âm sol trưởng đi.” Dương Hoảng nói xong thì ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô, thái độ rất rõ ràng, muốn hiểu rõ trình độ hiện nay của cô.

Vy Hiên trong lòng căng thẳng, Dương Hoảng muốn nghe lại ca khúc cô dự thi năm đó.

Cô từ từ mở hộp đàn, lấy đàn cello ra, lúc nhìn thấy cây đàn này, ánh mắt Dương Hoảng hơi ngẩn ra.

Vy Hiên cẩn thận lấy ra, chống chân đàn thật tốt, rồi cầm cây vĩ ngồi xuống, đặt thân đàn vào giữa hai chân, ngón tay vuốt ve dây đàn…

Trước tiên, cô hít một hơi thật sâu, nhưng đối diện với ánh nhìn chăm chú của thầy Dương, cô vẫn không hết lo lắng, đã nhiều năm cô không chạm vào đàn Cello rồi, kể từ khi cây đàn quý giá nhất của cô bị đập nát, cô trở nên hoàn toàn sợ hãi.

Dương Hoảng vẫn không nói gì, luôn cho cô thời gian điều chỉnh, ông biết cô khó khăn thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại Vy Hiên vang lên, cô lúng túng xin lỗi Dương Hoảng: “Em xin lỗi thầy Dương, em quên tắt điện thoại.”

“Không sao.” Dương Hoảng rất kiên nhẫn với cô.

Vy Hiên vội lấy điện thoại ra, định tắt máy, nhưng ba chữ “Liên Cẩn Hành” trên màn hình đã làm cô do dự.

Cô khẽ nghiêng người, nhỏ giọng nghe máy: “A lô?”

“Em đang làm gì thế?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

“Tôi đang ở chỗ thầy Dương.”

“Cùng cây đàn cello của em à?”

“Vâng.”

“Kết quả thế nào?”

Vy Hiên vô thức thở dài: “Chẳng ra gì cả.”

Anh im lặng một lát rồi nói: “Em để điện thoại qua một bên đi, tôi muốn nghe tiếng đàn của em.”

Cô sửng sốt: “Bây giờ ư?”

Anh không để tâm lắm: “Xem như em làm nóng người, biểu diễn vì tôi được không?”

Vy Hiên nắm chặt điện thoại, vẫn không có lòng tin về mình.

Đầu bên kia, anh dễ dàng hiểu được cảm xúc lúc này của cô, anh dùng giọng điệu vô tư nhất nói: “Tôi không muốn nghe tiếng đàn của người biểu diễn Cello chuyên nghiệp mà muốn nghe tiếng đàn của em. Cho nên, em chơi thế nào cũng không quan trọng.”

Ánh mắt Vy Hiên khẽ thay đổi, bàn tay càng nắm chặt điện thoại, vẻ mặt đang bồn chồn bất an cũng vì câu nói này mà bình tĩnh lại một cách lạ thường.

Đúng vậy, mặc kệ là cô gái thiên tài ngày trước, hay Phạm Vy Hiên bây giờ, thì lúc này cô cũng phải bộc lộ hết ra, giống như âm nhạc làm cho người ta cảm động, nỗ lực bao nhiêu, cuối cùng thành quả chỉ trong chớp mắt, nhưng lại trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất.

Cô để điện thoại xuống, nhưng không xoay người lại, có lẽ là vì áy náy, không có cách nào tự tin biểu diễn trước mặt thầy Dương nhưng không sao, giống như anh nói, cô không cần che giấu điều gì cô không thích, chỉ cần lúc này cô làm tốt là được.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn còn kết nối, hít sâu lần nữa, tay phải cầm cây vĩ, từ từ nhắm mắt lại.

Tay phải cô run rẩy, chưa kéo chuẩn âm, kỹ thuật không thạo, nảy nốt cứng nhắc… những vấn đề này đủ để hình thành vết thương trí mạng cho bản nhạc rồi, Dương Hoảng càng nghe càng nhíu mày. Trong chuyên ngành, cho dù là học sinh có thành tích kém nhất cũng chơi tốt hơn cô mấy lần!

Quả nhiên, huyền thoại về thiên tài không là mãi mãi, thời gian đã liều thuốc độc mãn tính, bào mòn từng chút hào quang trên người cô.

Ông cúi đầu, trong mắt chỉ còn lại tự trách và thương tiếc, nhưng dần dần, tiếng đàn của cô bắt đầu thay đổi, Dương Hoảng chấn động, từ từ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô.

Vy Hiên vẫn nghiêng người, cằm dưới thu lại, vẻ mặt dần tập trung, thay đổi theo từng giai điệu.

Tiếng đàn của cô cũng bắt đầu thay đổi, ngày càng thành thục, trôi chảy! Mặc dù vẫn còn chút sai sót, nhưng đối với người đã bỏ tay nghề mười mấy năm mà nói, như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng rồi!

Vy Hiên biểu diễn xong một lần vẫn không ngừng lại, mà chơi lại lần nữa. Dương Hoảng cũng không ngăn cản cô, luôn ngồi đó chăm chú lắng nghe.

Lần này, Vy Hiên càng thành thục hơn, ngón tay trái đặt trên dây đàn nhanh chóng nhảy múa, bất luận là tốc độ hay sức mạnh, đều điều chỉnh đến mức độ tốt nhất. Dựa theo tiếng đàn hoàn chỉnh, tay phải cô không còn run rẩy nữa, cây vĩ kéo tới, kéo lui, nâng lên, hạ xuống, mỗi động tác đều như tập trước trăm ngàn lần. Như thể, cô vẫn luôn chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Máu trong người cô chảy nhanh, như anh hùng đang rong ruổi trên thảo nguyên, vội vã muốn biểu đạt tâm tình của mình thông qua đôi bàn tay chơi đàn của cô

Ở đầu bên kia, Liên Cẩn Hành ngồi trên ghế, để điện thoại trên bàn, màn hình vẫn còn sáng, chứng tỏ cuộc gọi vẫn đang kết nối. Tiếng đàn cello du dương, uyển chuyển, rung động truyền tới rất rõ ràng từ cuộc điện thoại.

Anh híp mắt lại, hơi nghiêng người, nhìn về phía mặt trời. Đến khi tiếng đàn bên kia từ từ dừng lại, anh mới ngắt máy, khẽ mỉm cười. Anh biết, cô không còn vấn đề gì nữa rồi.

Vy Hiên cầm cây vĩ, không ngừng thở dốc, ánh mắt sửng sốt, tràn đầy vẻ khó tin… Cô thế mà làm được rồi! Hơn nữa, cô còn cảm thấy rất tuyệt vời!

Cô ngẩng đầu lên ngay, nhìn thầy Dương với ánh mắt tràn đầy hưng phấn, như học sinh muốn được khích lệ sau mỗi lần nhận được báo cáo kết quả học tập.

Dương Hoảng nhìn cô, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: “Khoảng thời gian này, em không tập luyện đúng không?”

Ông hỏi rất hời hợt, nhưng vẫn làm Vy Hiên đỏ mặt, cô chỉ đáp “Vâng ạ”, chứ không giải thích gì thêm.

Dương Hoảng nghiêm khắc nói: “Lúc em dùng hợp âm đô trưởng để nảy nốt, phải biểu đạt đủ cảm xúc! Lúc chuyển bốn thế, ngón 1 lên thì ngón hai hạ, mu bàn tay thả lỏng, ngón tay linh hoạt, cổ tay thì thư giãn, nhưng cơ thể phải hăng hái.”

Giờ ông như đang dạy một đứa bé vậy, tất cả những lời ông mới nói đều là vấn đề mà người mới học mắc phải. Vy Hiên khiêm tốn lắng nghe, nhưng trong lòng không khỏi thở dài, trước đây mỗi lần tới giờ học của thầy Dương, cô luôn là người nghịch ngợm nhất, chưa bao giờ chịu nghe giảng. Nhưng chỉ cần ông đàn một lần, cô đều có thể học một hiểu mười, biểu diễn lại như đúc, cho dù Dương Hoảng có tức đến đâu cũng phải bó tay với cô.