Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 266: Anh làm gì phải tốt như vậy?




Thật khó tin, anh chẳng qua chỉ chỉnh sửa vài cái mà cả người cô lại có thay đổi lớn như vậy!

"Anh thật sự chỉ mới từng cắt cho con chó nhà anh thôi à?" Cô nghi ngờ hỏi.

Anh cởi khăn trải bàn ra, lại rũ một cái: “Tôi xem đây là lời khen của cô đấy."

Cô soi gương hết nhìn trái đến nhìn phải, hình như còn chưa thích ứng được với chuyện mình đột nhiên có tóc mái, lẩm bẩm hỏi: "Như vậy có thật sự dễ nhìn không?"

Liên Cẩn Hành chậm rãi xuất hiện ở trong gương, hai tay tùy ý đặt ở trên vai của cô và cúi người xuống, nói với người trong gương: "Vậy phải xem là ở trong mắt ai."

Cô vô thức nghiêng đầu, vừa vặn gần sát với mặt anh.

Cô kinh ngạc, muốn dịch xa ra nhưng anh đã ghé sát lại, hơi thở phả tới giống như một trận gió nhẹ thổi qua giữa ngày hè: “Ở trong mắt tôi, mỗi nét mặt đều mới mẻ."

Hoàn cảnh khác nhau, cô ở dưới cũng cảm xúc khác nhau, từng nét mắt thay đổi lúc nào cũng làm cho anh thấy mới mẻ kinh ngạc. Anh không biết sẽ giữ được cảm giác mới lạ này trong bao lâu, chỉ biết là cảm giác như vậy đang mỗi ngày một tăng lên.

Vy Hiên bị thứ trong mắt anh làm cho chấn động, lập tức không biết nên tự xử thế nào. Cô từng thể hiện rõ thái độ với Liên Cẩn Hành, cô cho là anh nên kéo dài khoảng cách, thậm chí là chán ghét cô. Nhưng anh không làm vậy, trái lại còn cân nhắc rất tốt chừng mực trong đó, làm cho cô thậm chí muốn có cơ hội nói lại một câu cũng không được.

Hai tay cô còn ấn trên ngực anh.

Liên Cẩn Hành rũ mắt nhìn, không hiểu sao giống như muốn bắt nạt cô, cơ thể giống như tường đồng vách sắt lại tới gần hơn.

Vành tai cô chợt đỏ, trên chóp mũi rịn mồ hôi, hàng mi cong hơi run rẩy, nhắc nhở anh còn tiếp tục nữa thì sẽ nguy hiểm.

Nhưng anh không khống chế được.

Anh lại tới gần, môi sắp cắn lên vành tai bị ánh mặt trời nướng cho nóng lên của cô, giọng khàn khàn nói ở bên tai cô: “Phạm Vy Hiên cô nói xem, tại sao tôi lại thích cô như vậy?"

Anh hỏi với giọng điệu than thở không dễ nhận ra.

Vành tai cô ngứa ngáy giống như bị sâu gặm cắn.

Người Vy Hiên run rẩy nhưng lại chẳng hề chớp mắt.

Đúng vậy, cô cũng không hiểu.

Ngón tay anh từng chút một leo lên nơi nào đó, bụng ngón tay nhiều lần sờ nắn, thỉnh thoảng, hơi thở ấm nóng của anh sẽ thay thế ngón tay, làm cho cô run rẩy từng cơn.

Vy Hiên sợ rồi.

Chính là cảm giác này, cô chưa suy nghĩ rõ tình hình đã bị ném cả đi. Lại giống như lần đầu tiên xuất hiện ở đây, cô lại muốn dùng cách cực đoan này, khiến người đàn ông này giúp cô tháo xuống xiềng xích trên người, đi ra khỏi khuôn mẫu do cô tự đặt ra cho mình, để từ đó về sau, cô sẽ không còn giống mình nữa.

Khi ngón tay kia mơn trớn từ vành tai cô tới cổ cô, lại một đường di chuyển xuống phía dưới, Vy Hiên bỗng nhiên nắm lấy.

Cô hạ mí mắt xuống, nói: "Tôi không muốn thay đổi gì cả."

Cứ vậy đi, duy trì khoảng cách an toàn với anh là tốt nhất.

Anh híp mắt lại, nắm cằm của cô và ép cô phải nhìn thẳng vào mình: “Trong lúc cô trở nên tham lam, tôi cũng biết."

Vy Hiên kinh ngạc.

Anh chủ động lùi ra, giọng nói lại trở nên lạnh nhạt: “Cứ tính là trao đổi đồng giá cũng được, bữa trưa giao cho cô."

Anh quay người đi vào phòng, Vy Hiên ngồi yên tại chỗ. Gió nổi lên, thổi cho tóc cô rối bời.

Cô ra sức cào cào tóc, cũng không biết đang ra sức với ai, cuối cùng chỉ có thể chán nản đi theo vào phòng. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra thì thấy được bên trong trống rỗng.

Cô quay lại phòng khách nhưng anh không có ở đó. Cô cầm lấy cái túi: “Gần đây có chợ không?" Cô nhìn lên trên tầng và hỏi.

"Ra khỏi khu căn hộ đi về phía bắc..."

Giọng anh vang lên, người cũng đã đi xuống tầng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như muốn chui vào trong cơ thể cô vậy: “Tôi đi cùng cô."

"Không cần." Cô tránh tầm mắt của anh, kéo cửa kính ra: “Tôi nhận biết phương hướng không tệ, sẽ tìm được thôi."

Anh dường như không nghe được, cầm chìa khóa và ví trên bàn lên, tay cầm theo áo khoác lại đi ra ngoài, khóa cửa lại.

Hai người một trước một sau đi ở trong khu căn hộ. Vy Hiên cảm thấy không được tự nhiên, cố ý kéo dài khoảng cách với anh.

Anh mới đi được mấy bước đã dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có phần ghét bỏ: “Cô sợ tôi ăn thịt cô à? Cho dù có muốn ăn, cũng sẽ không ăn ở trên đường. Cô lo lắng gì chứ?"

Vy Hiên đỏ mặt, giống như giận dỗi bước nhanh hơn, khi vượt qua anh cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Khi cô đi lướt qua người, môi anh hơi cong lên không dễ nhận ra, áo khoác vẫn cầm trong tay, chiếc áo sơ mi trên người anh trắng đến chói cả mắt.

Anh không lạnh à?

Vy Hiên buồn bực. Nhưng nghĩ lại thì anh có lạnh hay không có liên quan gì đến cô?

Lúc này, những người già trong khu căn hộ đều thích đi ra ngoài phơi nắng, chỉ đi vài ba bước là có thể gặp được bọn họ. Bọn họ thảo luận về vườn nhà mình trồng mai vàng hoặc cây sơn trà. Có người nhận ra Liên Cẩn Hành nên mỉm cười đánh tiếng, anh cũng lễ phép trả lời.

Có người hỏi: “Ngài Liên, ai vậy? Cô gái này thật xinh đẹp a! Đã tốt nghiệp chưa thế?"

Vy Hiên giơ tay vuốt vuốt phần tóc mái với ý định giấu vẻ ngượng ngùng. Cô đã từng này tuổi còn có thể bị nhận nhầm thành học sinh, ít nhiều cũng có chút lúng túng đấy.

Lúc này, người đàn ông phía sau đi tới, bàn tay to đặt ở đỉnh đầu cô và xoa nhẹ tóc cô, làm rối phần tóc mái anh mới cắt cho cô, nhàn nhã nói: "Đây là con người họ hàng, trường học nghỉ nên qua chỗ cháu chơi mấy ngày."

"Vậy thì phải chiêu đãi cho tốt đấy. Ôi, học sinh bây giờ đúng là khổ! Cháu trai cả nhà chúng tôi cũng vậy đấy..."

Vy Hiên: “..."

Cô quay đầu nhìn anh với ánh mắt hơi giận dữ. Anh lại nhướng mày với vẻ đương nhiên.

"Anh lợi dụng tôi." Cô nói.

"Vậy cô muốn tôi trả lời thế nào? Nói cô là vợ chưa cưới của tôi à? Vậy bọn họ sẽ lại hỏi bao giờ cưới, bao giờ có con..." Anh vẫn nói thản nhiên như đang đùa, nhưng cô biết là không phải.

Vy Hiên không nói gì nữa. So sánh ra thì câu trả lời của anh thật sự ổn thỏa, bớt việc hơn. Nhưng mà… đứa trẻ của người họ hàng... Khó tránh khỏi làm người ta đỏ mặt rồi.

Bọn họ ra khỏi khu căn hộ đi về phía bắc, rất nhanh đã nhìn thấy một chợ nhỏ, bên trong đông người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Vy Hiên vừa đi vừa nhìn rau dưa trên các quầy hàng, rất tùy ý hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Anh đi theo, ánh mắt cũng di chuyển theo cô: “Cô quyết định là được rồi."

"Vậy... Rau diếp, rau cần tây nhìn qua cũng rất tươi..." Cô đang nghiêm túc chọn, làm việc này với vẻ rất quen thuộc.

Sau khi mua xong, Liên Cẩn Hành chịu trách nhiệm trả tiền, tiện tay nhận lấy đồ trong tay cô.

Thấy cá ở khu vực hải sản tươi sống, Vy Hiên vội vàng nói: "Mua thêm con cá nữa."

Anh gật đầu, không có ý kiến.

Sau khi mua đồ xong, hai người trở về. Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô: “Cô thường nấu ăn cho anh ta à?"

"Ai?"

Khi hiểu ra là anh hỏi về A Vũ, ánh mắt Vy Hiên chợt ảm đạm, sự chú ý thật vất vả mới có thể phân tán, lúc này cũng bị quấy nhiễu rồi.

"Số lần anh ấy ăn ở nhà rất ít, hơn nữa còn có dì giúp việc."

Mắt Liên Cẩn Hành lại nhìn về phía trước, dường như yên tâm rồi.

"Chuyện đó, anh từng nghĩ nên xử lý thế nào chưa?"

Vy Hiên nhíu mày và mím môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu là anh thì sao?"

Anh sẽ làm thế nào? Tha thứ cho anh ta xem như đã phản bội? Tha thứ bản thân còn đang u mê không chịu tỉnh ngộ?

***

Liên Cẩn Hành liếc cô, khóe miệng cong lên: “Cô đúng là biết tìm người hỏi." Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói ra mấy từ: "Vì nghĩa không lùi bước."

Vy Hiên sửng sốt, vô cùng kinh ngạc về đáp án của anh. Cô cho rằng anh sẽ...

Thấy cô không theo kịp, Liên Cẩn Hành quay đầu, chỉ về phía đồng hồ: “Tôi đói rồi."

Cô vội vàng đi tới bên cạnh anh và ngẩng đầu liếc nhìn. Anh đứng đón ánh sáng, màu da khỏe mạnh, có thể thấy rõ lớp lông tơ mong trên da, từng đường nét trên gương mặt khỏe khoắn, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, nhìn qua lúc nào cũng có chút xa cách.

Chỉ có cô biết, như lời anh nói, một khi cố chấp lên, người đàn ông này sẽ biến thành một đống lửa, vì nghĩa không chùn bước mà cháy lên tới khi hóa thành tro tàn.

"Trên mặt tôi nở hoa sao?" Anh không quay đầu cũng biết cô nhìn mình chằm chằm.

Cô lắc đầu, suy nghĩ một lát mới nói: "Tôi mới phát hiện, nhìn bề ngoài trông anh thật sự rất dễ nhìn. Các đồng nghiệp nữ trong tạp chí của chúng tôi đều thích anh."

Có thể nghe được lời lấy lòng như vậy từ trong miệng cô cũng không dễ dàng gì. Anh cũng chỉ nghiêng đầu về phía cô, đuôi mày hơi nhướng lên: “Cô mới phát hiện ra à?"

Vy Hiên mím môi: “Cũng chẳng biết chút rụt rè gì cả."

Khóe miệng anh hơi cong lên ở phía cô không nhìn thấy được: “Không để cho cô phát hiện thêm chút ưu điểm sao được."

Mặc dù anh luôn xem thường nhất chính là gương mặt này.

Trở lại căn hộ, cô đi thẳng vào phòng bếp. Liên Cẩn Hành nhìn điện thoại, lại có hơn mười thông cuộc gọi nhỡ không ngoài dự đoán.

Vy Hiên nhìn chằm chằm vào con cá ở trong bồn rửa. Nó giãy lên rất kinh, lắc đầu quẫy đuôi, rất muốn nhảy ra khỏi đó.

Cô cầm dao, tay run rẩy.

Cô không phải là người theo chủ nghĩa ăn chay, còn là người vô thần, nhưng muốn cô tự tay chấm dứt một mạng sống như thế, cô phát hiện ra mình làm không được. Giống như rất nhiều người che mắt mũi miệng tai, hoảng sợ tránh né tội ác, nhưng mượn cớ vì sống sót mà gây ra tội ác vậy, chỉ là không hy vọng hai tay dính đầy máu kia là của mình.

Có lẽ là con dao trong tay cô làm hoảng sợ, con cá ra sức đập đuôi, từ một bên trong bồn rửa lật sang bên kia.

Nghe được tiếng động bên này, Liên Cẩn Hành bước vào, trên tai còn đeo tai nghe Bluetooth.

Anh đi vào mới phát hiện ra, Vy Hiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, mặt vùi trong cánh tay.

Con cá còn đang giãy giụa, lật người.

Anh tháo xuống tai nghe xuống và ném qua một bên, đi tới rồi ngồi xổm xuống: “Sao vậy?"

Vy Hiên ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, mắt cũng đỏ hoe: “Tôi làm không được... Thật sự làm không được..."

Cô cho rằng cô làm được, kết quả còn xa mới có thể không gì không làm được như mình nói!

Liên Cẩn Hành chăm chú nhìn cô một lúc, hai cánh tay mạnh mẽ đỡ cô đậy, giọng nói trầm ổn khiến người ta cảm giác bình tĩnh: “Chờ tôi ở đây."

Anh nói xong xoay người đi ra ngoài.

Không lâu lắm, anh bước vào, trong tay mang theo một chậu cá đã rửa sạch. Anh vừa mượn bên nhà hàng xóm tới, loại này được dính thủ công, bốn cạnh vuông vắn, nhìn lại chắc chắn dùng bền.

Anh đi hứng hai phần ba chậu cá, sau đó xắn tay áo lên, đưa tay cầm con cá ra và thả vào trong chậu.

Con cá thấy nước thì lập tức vui vẻ.

Lúc này, anh quay đầu nhìn cô: “Không phải chỉ có một cách để giải quyết vấn đề, nhưng cô nhất định phải chọn cách làm cho mình thoải mái nhất, bởi vì không ai có thể cảm nhận thay cô cả."

Vy Hiên nhìn rồi đột nhiên lại cười, cười đến chảy nước mắt.

Cô cúi đầu nói: "Cẩn Hành... Anh làm gì lại tốt như vậy chứ?"

Anh càng tốt, cô lại càng bất lực.