Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 210: Đau khổ cùng cực




“Tôi gánh!” Tập Lăng Vũ nói.

Lục Chỉ Nhi biết anh ta chưa bao giờ nói dối.

Nhìn hai người đàn ông đang nằm thoi thóp trên mặt đất một chút, còn có người phụ nữ la hét thê thảm, anh ta không khỏi rùng mình một cái.

Chuyện của ngày hôm nay, chỉ sợ là không dễ gánh vác như vậy.

Đột nhiên ánh mắt của anh ta nhìn thấy thân ảnh màu xanh vội vàng chạy đến về phía bên này, tóc bay tán loạn, dáng người tinh tế.

Là người phụ nữ của anh Vũ!

Lục Chỉ Nhi lập tức như trút được gánh nặng, nhanh chóng quay sang mở miệng nói: “Anh Vũ, anh xem ai tới kìa.”

Tập Lăng Vũ quay đầu lại, khi trông thấy là cô ấy, lập tức nhíu lông mày, cả người nhanh chóng đứng thẳng dậy chặn lấy hình ảnh xấu xí bẩn thỉu ở bên trong kia.

Đây là thế giới âm u mà cô ấy không nên chạm tới.

Đợi đến khi cô thở hồng hộc chạy tới gần, anh ta lạnh giọng quát một tiếng: “Ai bảo cô theo tôi tới đây? Mau cút về đi.”

Vy Hiên thở hào hển, tiến lên một bước liền kéo lấy vạt áo sơ mi của anh ta: “Lăng Vũ, mau dừng tay đi, không cần làm gì cả.”

Tập Lăng Vũ phiền chán đẩy cô ấy ra: “Lục Chỉ Nhi, đưa cô ấy về đi.”

“Dạ.”

Vy Hiên dùng sức hất Lục Chỉ Nhi ra, đi lên đẩy mấy người đàn ông kia ra liền nhìn thấy người phụ nữ gần như trần trụi, không nói hai lời liền cởi quần áo thể thao trên người bao trùm lấy cô ta.

Trên người cô chỉ còn bộ đồ lót màu trắng, thân thể trắng nõn sáng lấp lánh dường như bại lộ dưới tầm mắt của mấy người đàn ông.

Ánh mắt Tập Lăng Vũ lập tức trở nên dữ tợ đến đáng sợ, há miệng rống lên một câu: “Con mẹ nó nhắm mắt lại hết cho tao!” Phẫn nộ cởi áo khoác ném đến trên người cô: “Mặc vào!”

Ngọn lửa giận của anh ta nói đến liền đến, dọa những người khác phát sợ.

Tập Lăng Vũ bước mấy bước qua cưỡng ép bao cô ấy lại như một cái bao tải to, sau đó lại nắm lấy cổ áo khoác, đường cong của lớp cơ bắp ở trên tay như siết chặt lại, nhất cô lên khỏi mặt đất liền ném ra đằng sau.

Vy Hiên bị ngã sấp xuống, lúc cô ấy ở trước mặt của anh ta thì luôn luôn không có mặt mũi gì, cô ấy cũng không thèm quan tâm nữa, đứng lên quay người nắm chặt lấy vạt áo của anh ta: “Lăng Vũ dừng tay đi, đừng tiếp tục nữa.”

Tập Lăng Vũ trừng mắt nhìn cô: “Đây không phải là chuyện mà cô cần quan tâm, mau về nhà đi.”

Cô ấy lắc đầu, anh ta không chịu về nhà cùng nhau, cô cũng sẽ không buông tay.

anh ta tức giận đến nghiến răng, gân xanh trên trán cũng lộ ra, mấy lần muốn mạnh mẽ đẩy cô ấy ra.

Nhưng anh ta lại không ra tay được.

Cô ấy quá gầy, vóc dáng lại không cao, sức lực của anh ta lớn như vậy lại không biết nặng nhẹ, ở chỗ này lại hẹp như thế, rất dễ dàng làm cô ấy bị thương.

Bởi vì chuyện như thế này không phải là chưa từng xảy ra.

Kể từ ngày hôm đó, cho dù là bạn bè có cười mình như thế nào, cho dù là lúc đó anh ta có tức giận bao nhiêu, anh ta cũng sẽ không động tay động chân với cô một lần nào nữa.

Lần này anh ta cũng cắn răng chịu đựng như vậy.

“Được rồi được rồi.” anh ta bực bội nhíu mày, biểu cảm trên mặt không vui đến cực điểm: “Đều ném vào trong đống rác hết đi.”

Trái tim của Vy Hiên treo trên cổ họng cuối cùng cũng được thả xuống, còn không chờ cô ấy kịp thở phào một hơi, ở ngoài đầu hẻm đã vang lên tiếng còi cảnh sát.

Lục Chỉ Nhi lập tức luống cuống: “Anh Vũ, cảnh sát tới rồi, làm sao bây giờ?”

Nơi đây là ngõ cụt, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy, cả đám đều hoảng hồn.

“Ở bên trong đi.”

“Vương! Mấy người các cậu giữ ở lối ra, những người khác đi vào đây với tôi.”

Một trận tiếng bước chân dồn dập đang tiến gần về phía bên này.

Sắc mặt Vy Hiên lập tức trắng bệch, cô ấy vừa mới muốn nói cái gì đó, lại không biết Tập Lăng Vũ lật được một cái thùng dầu cũ ở đâu, anh ta lăn nó đến góc tường rồi dựng thẳng dậy, bình tĩnh mở miệng: “Lục Chỉ Nhi, dẫn cô ấy đi trước đi.”

“Không, tôi không đi đâu!” Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Vy Hiên vội vàng la lên: “Cậu mau đi đi, tôi ở lại đây.”

anh ta nổi giận: “Cô ở lại đây thì có ích lợi gì? Cô muốn để cho tất cả mọi người biết cô đã từng bị người khác làm nhục hay sao?”

“Tôi...”

Lục Chỉ Nhi nhận được ánh mắt thúc giục của anh ta, không để ý đến sự giãy giụa của cô, cùng vài người khác kéo cô vượt qua tường chạy trốn.

Tập Lăng Vũ Xoay người lại dùng chân đá vào thùng dầu, thùng dầu liền bắt đầu lăn lông lốc ra bên ngoài.

“Cẩn thận.”

Thừa dịp vài giây ngắn ngủi này, Tập Lăng Vũ ngồi xổm người xuống, một tay nắm chặt lấy mái tóc dài của người phụ nữ, ánh mắt hung ác nham hiểm đảo qua hai người đàn ông kia: “Nhớ kỹ, nguyên nhân bắt nguồn của chuyện này là từ tao, không liên quan với những người khác. Nếu mày dám nhắc một chữ đến người phụ nữ kia, sau khi ra ngoài thì tao sẽ cho người đi tìm tụi mày, có nghe được hay không?”

Ba người bị dọa liền gật đầu liên tục không ngừng.

“Buông cô ấy ra.”

“Hai tay ôm đầu, từ từ đứng dậy.”

Tập Lăng Vũ bị vây ở chính giữa, anh ta mệt mỏi đưa hai tay lên ôm đầu đứng thẳng người dậy, ánh mắt cảnh cáo như mang theo ngọn gió lạnh lẽo thổi qua bọn họ, khiến bọn họ không rét mà run.

“Những người khác đã chạy rồi.”

“Mau đuổi theo.”

Bên trong con hẻm nhỏ hẹp đổ nát, bởi vì chuyện bạo lực có tính chất ác liệt này mà có đầy cảnh sát.

Ở một nơi cách với xe cảnh sát ở đầu hẻm không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng.

Trương Thanh Đình ngồi trong xe hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người bị cảnh sát áp giải lên xe, khi nhìn thấy cô gái bị thương đang được cảnh sát dìu lên xe, ánh mắt của anh ta chăm chú dừng lại ở bộ đồng phục học sinh màu xanh trên người của cô ta.

Anh ta biết lúc nãy Vy Hiên chắc chắn cũng đã đến đây.

Nghĩ đến có thể cô sẽ bị chuyện bạo lực lần này liên lụy, nghĩ đến chuyện cô ấy bị xâm hại sẽ trở thành ghi chép, gương mặt ưu nhã mê người kia của Trương Thanh Đình liền bắt đầu vặn vẹo bởi vì oán hận và tức giận.

Anh ta lấy điện thoại ra.

“Là ông Tề có đúng không, con gái của ông hiện tại đang ở cục cảnh sát...”

Vy Hiên đã ở cục cảnh sát suốt ba ngày cũng không nhìn thấy được Tập Lăng Vũ.

Nhìn thấy Trần Lục bước ra từ bên trong, cô ấy tranh thủ tiến lên: “Anh Lục, thế nào rồi?”

Trần Lục lấy mắt kính xuống, mệt mỏi xoa bóp mi tâm: “Lần này có chút khó khăn, bắt cóc cùng cố ý gây thương tích, trong đó có một người có thương thế nghiêm trọng, một bên cao hoàn hoàn toàn bị cắt bỏ, theo giám định thì thương tật cấp tám. Chứng cứ lại vô cùng xác thực, bên phía Viện kiểm sát đã ra lệnh bắt giữ, nội trong hai tháng sẽ tố tụng lên phía Pháp Viện. Bây giờ cho dù có cầm được thư bỏ qua của đối phương cũng không có cách nào tìm người bảo lãnh được hậu quả sau này, huống chi thái độ của ba Tề Tuyết lại cực kỳ quyết liệt, từ chối bất cứ hình thức hòa giải nào, một lòng muốn Lăng Vũ phải ngồi tù.”

Dừng một chút, anh ta lại thấp giọng nói: “Nhà họ Tề có chút bối cảnh nên sẽ không đặt chuyện bồi thường ở trong mắt, một khi điều tra vụ án này kết thúc, chuyển giao lên cơ quan kiểm tra thì khó nói rồi.”

Ám chỉ của anh ta cũng đã đủ rõ ràng.

Lời nói của Trần Lục khiến đáy lòng cô càng trầm xuống.

Đợi đến cả buổi chiều, ánh nắng vàng rực rỡ trải dài phía sau lưng cô, thế nhưng vẫn không xoa dịu được sắc mặt tái nhợt của cô.

“Tôi có thể gặp cậu ấy?” Cô ấy hỏi, giọng nó run rẩy.

Trần Lục lắc đầu: “Ở bên trong không cho người thân gặp mặt.”

Vy Hiên trầm mặc.

Lúc Trần Lục nhìn qua phía cô, trong ánh mắt lướt qua một tia phức tạp, muốn nói rồi lại thôi.

“Anh Lục.” Vy Hiên đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi gọi điện thoại trước.”

Nhìn bóng dáng của cô đi ra khỏi cục cảnh sát, Trần Lục cau mày, cuối cùng vẫn là không thể mở miệng.

Sau khi gọi điện thoại, Vy Hiên liền đứng chờ ở cửa của cục cảnh sát, cho đến ánh nắng buổi chiều tan hết mới nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ chạy tới.

Xe dừng lại, có mấy người đi xuống, dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen, tóc vuốt ở sau ót.

Ông ta trực tiếp đi về phía Phạm Vy Hiên, sắc mặt âm trầm, không nói hai lời liền đưa tay tát cô ấy một cái.

“Chát.”

Âm thanh rất vang, trên da thịt trắng nõn của cô lập tức đỏ thành một mảnh.

Vy Hiên bị tát đến quọe đầu sang một bên, trên mặt vô cùng đau đớn, tay phải lại bắt đầu run rẩy.

Cô lặng lẽ giấu ở sau lưng.

Người đàn ông không hề nhìn cô một chút nào, dẫn theo đoàn luật sư ở sau lưng sải bước đi vào.

Lúc này Vy Hiên mới hoạt động thân thể cứng ngắc của mình, nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, khóe miệng dần dần kéo ra một nụ cười yếu ớt.

Nếu như một cái tát có thể đổi lấy sự tự do của anh ta, vậy cũng đánh giá.

...

Sau khi trở về, Vy Hiên Xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, yên tâm tìm việc làm. Cô có trình độ cơ bản, lại là một người nổi danh với học lực cao, chỉ là thiếu thốn về kinh nghiệm làm việc, chỉ cần cô hạ thấp yêu cầu thì tìm được việc làm cũng không khó.

Một tuần sau liền có tin tức, cô được nhận làm biên tập thực tập trong một tòa soạn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, từ nhà đến chỗ làm rồi lại về nhà, quy trình đó đã hình thành hai điểm không thay đổi, đảo mắt đã trôi qua nửa tháng.

Một ngày sau khi tan việc, cô ấy nhận được điện thoại của Trương Tuyết Chi.

“Tối nay đi karaoke đi.”

“Mình không...”

“Không cho nói không đi.” Trương Tuyết Chi đã trực tiếp mở lời ngăn chặn: “Cô Phạm à, cậu đã liên tục từ chối mình ba lần rồi đó, cậu đây là muốn mình đi qua đó trực tiếp bắt người hay sao.”

Ba lần...

Có à? Vy Hiên sắp không nhớ rõ nữa rồi.

Cô ấy cười nói: “Tối nay còn phải giao bản thảo, thật sự là bận đến nỗi không có thời gian luôn, thật xin lỗi mà.”

Trương Tuyết Chi ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm mặc vài giây, sau đó cô nói: “Này, nếu như cả một đời này Tập Lăng Vũ cũng không ra, có phải cậu muốn làm ni cô cả đời hay không hả?”

Động tác dọn dẹp đồ đạc của Vy Hiên bỗng nhiên dừng lại.

Rất nhanh lại tiếp tục: “Cái này thì có liên quan gì đến Lăng Vũ.”

“Phạm Vy Hiên, cậu muốn mình bị hủy hoại trên người của anh ta hay sao?” Giọng nói của Trương Tuyết Chi khó có được nghiêm túc, đây là đang chất vấn Vy Hiên.

Cô ấy ngồi xuống xoa xoa mi tâm: “Tuyết Chi, mình thật sự có rất nhiều việc.”

Không phải là bởi vì lo lắng, cũng không phải vì sợ hãi, hơn nữa cũng không phải là bất lực nên mới cự tuyệt Không tham dự vào thế giới bên ngoài của bọn họ. Bởi vì cô cần phải làm một lượng lớn công việc, chỉ là công việc mà thôi.

Tuyết Chi khó thấy được mà hơi giận rồi, giọng điệu cũng kém: “Cuối tuần này anh họ của mình kết hôn rồi, đêm nay mình mời bạn bè ra gặp mặt, có đến hay không thì tự cậu xử lý đi, mình mới lười phải quản cậu.”

Nói xong cung cúp điện thoại.

Đến bây giờ Vy Hiên mới nhớ đến cuối tuần này là hôn lễ của anh Đình, trong lúc cô ấy đang choáng váng, Tuyết Chi đã gửi địa điểm gặp mặt đến.

Như vậy thì có từ chối như thế nào cũng không được.

Lúc bước vào, bên trong căn phòng xa hoa có một đám người đang tụ tập vui đùa.

Tuyết Chi nhìn thấy cô, vui vẻ vội vàng kéo cô tới, sắp xếp cho cô ngồi giữa anh cả và mình: “Vy Hiên, cậu có tin hay không, nếu như hôm nay cậu dám không đến đây, mình chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu.”

“Hứ, không phải là mình đã tới rồi ư.” Vy Hiên mỉm cười, lại quay đầu nhìn về phía Trương Thanh Đình: “Anh Đình, em chúc mừng anh trước.”

Ánh mắt của Trương Thanh Đình rất sâu, im lặng nhìn về phía cô ấy, không hề có chút vết tích của sự hạnh phúc.

Tối nay anh ta đã uống một chút rượu, biết được có lẽ cô ấy sẽ không đến đây nên càng uống càng hăng, hiện tại rượu đã lên đến đầu, ngay cả một đám người ở bên ngoài cũng không thèm quan tâm, có loại cảm giác đau khổ cùng cực.

“Những lời nói này là thật lòng sao?”

“Đương nhiên.” Vy Hiên vẫn mỉm cười như cũ nhìn anh ta.

Trương Thanh Đình đột nhiên đứng dậy, kéo lấy tay của cô ấy liền đi ra phía bên ngoài.

Tuyết Chi sững sốt: “Nè!” Cô muốn đi ngăn cản lại bị Trần Lục ngồi ở bên cạnh túm lại: “Cậu ấy cũng không có cơ hội nhiều như vậy nữa, để cậu ấy đi đi.”