Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 203: Ngốc hết thuốc chữa




Tay của Vy Hiên giữ cổ tay của ông ta lại, một bay bảo vệ chỗ Tập Lăng Vũ bị ông ta chọc mạnh, biểu cảm của cô rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy, lúc này sẽ thấy cô rất thành khẩn.

“Chú cảnh sát, chuyện này vì tôi mà ra, muốn nói thì nói tôi là được rồi, đừng mắng cậu ấy.”

Cô nói rất chân thành, lớn lên dáng vẻ cũng không tệ nên khiến người khác không ghét. Người cảnh sát rút tay ra, hừ bằng âm mũi, sau đó quay mặt nhìn về phía trước.

Vy Hiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đặt lên người của Tập Lăng Vũ.

Cô buông tay ra, mặt có hơi ửng đỏ.

Thế nhưng, chú ý thấy anh ta đặt hai tay trên đầu gối, khóe miệng của cô nở một nụ cười.

Đến cục cảnh sát, Vy Hiên tích cực phối hợp khai báo, nhưng Tập Lăng Vũ lại tương đối khó trị, mặc kệ hỏi anh ta cái gì, từ đầu chí cuối anh ta chỉ nói một câu.

Người đó đáng chết.

Tết trung thu gặp phải loại người như Tập Lăng Vũ, người cảnh sát xử lý vụ án cũng thấy đau đầu.”

“Gọi điện thông báo cho người nhà cậu.”

“Không có.”

“Không có? Cậu chui ra từ đá chắc!” Tính khí của đồng chí cảnh sát có tốt đi nữa cũng phải bạo phát, giọng cũng lớn hơn nhiều.

Vy Hiên nghe thấy, lập tức đi tới: “Xin lỗi, cậu ấy là... Cậu ấy là em trai của tôi, tôi có thể thông báo cho người trong nhà.”

Người cảnh sát nhìn tư liệu, nghi hoặc nhìn cô, nhưng không đợi ông ta mở miệng thì người đàn ông luôn lạnh lùng đó lại lên tiếng.

“Phạm Vy Hiên cô nên hiểu cho rõ! Cô họ Phạm, tôi họ Tập, cô bị ngu hay lại ngốc? Ai là em trai của cô chứ?”

anh ta rất nhạy cảm với từ ‘em trai’, bèn đứng dậy hằn học đạp cái ghế, ánh mắt như phát hỏa, nhìn chằm chằm vào cô.

Vy Hiên lại thấy bất lực.

“Này! Cậu có chuyện gì hả? Ở đây rồi còn dám giở cái tính cậu chủ của mình ra? Mau ngồi xuống!”

Hai người bước tới ấn Tập Lăng Vũ ngồi xuống, anh ta cũng không biết đã bị cơn gió nào kích thích lại hất bọn họ ra, sau đó chỉ tay vào mũi của Vy Hiên: “Có phải đối xử với cô như thế này, cô mới lớn đầu? Tập Lăng Vũ tôi không có chị gái như cô cả!”

Trong cục cảnh sát gây rối, hiệu quả thu lại cũng khá ‘tốt’, ba bốn người cảnh sát thân hình cao lớn đi tới, từng từng ra tay sau đó đè đầu anh ta xuống bàn, thân thể cũng bị ép chặt không thể di chuyển. Sau đó trực tiếp dùng còng số 8 khóa tay anh ta lại.

“Đừng! Đừng khóa cậu ấy!”

Vy Hiên thật sự lo, muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị người khác đẩy sang một bên.

“Đừng qua đây! Còn đến đây ngay cả cô cũng bị còng tay lại! Đi sang bên kia ngồi!”

Vy Hiên nhìn thấy Tập Lăng Vũ bị người khác giữ lấy, còn dùng ánh mắt đỏ hoe nhìn anh ta, trong lòng cô giống như bị roi da quất vào, nỗi đau không nặng không nhẹ.”

Thật sự không còn cách nào nữa, cô chỉ có thể nửa đêm gọi cho Tuyết Chi.

Tóm lại phải tìm người đến bảo lãnh cho bọn họ.

Khống chế Tập Lăng Vũ, mấy người đó cũng không có rời đi, mấy người khác nói mấy câu rồi tản đi, ai làm việc nấy. Dù sao cũng là trung thu, họ đều muốn tan làm sớm về nhà, không ai muốn chuyện lại trở nên rắc rối hơn.”

Không lâu sau, Tuyết Chi gấp gáp chạy đến.

Áo khoác ngoài làm từ chất da thủ công, phối với chiếc đồng hồ của thương hiệu Pandora đắt giá, chân đi giày cao gót vội vàng bước vào.

Người đàn ông đi sau cô mặc bộ vest màu đỏ rượu, hai người giống như chạy từ bữa tiệc nào đến đây, còn không kịp thay quần áo, hơi phong trần một chút.

“Phạm Vy Hiên.”

Tuyệt Chi vừa bước vào đã nhìn thấy Vy Hiên ngồi trên băng ghế, một tay giữ lấy vả vai của cô ấy, sau đó kéo cô ấy dậy, sức lực lớn hơn người bình thường nhiều.

“Cậu có bị thương chỗ nào không?” Tuyết Chi lo lắng kiểm tra từ đầu đến chân.

Vy Hiên bé giọng giải thích: “Người bị thương không phải là tớ.” Cô ấy ngước lên nhìn người đàn ông đằng sau Tuyệt Chi rồi mỉm cười gật đầu, gọi một tiếng ‘anh Đình’.

Trương Thanh Đình cũng chỉ khẽ gật đầu, thế nhưng cảm xúc trong đáy mắt lại luôn lay động, tay đút trong túi quần âu hơi siết lại.

Anh ta đang căng thẳng.

Lấy can đảm ngước lên thì anh ta phát hiện người bị còng tay ngồi bên đó.

Tập Lăng Vũ dựa vào tường, chiếc ghế cũng theo tiết tấu của cơ thể ngả trước nghiêng sau, đầu cũng đụng nhẹ vào tường. Ánh mắt tối sầm mang theo cỗ tà khí. Trước ánh nhìn của anh ta, bất kỳ bộ mặt giả tạo nào cũng trở nên vô ích.

Trương Thanh Đình ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta sớm biết con người của Tập Lăng Vũ, biết vai trò của anh ta trong cuộc sống của Vy Hiên chính là phá hủy cô ấy.

Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, anh ta đã thấy khó chịu với Tập Lăng Vũ.

anh ta trưởng thành chín chắn, âm trầm, trái ngược với tuổi tác của một chàng trai trẻ. Rõ ràng nhỏ hơn bản thân gần 10 tuổi, thế nhưng dưới ánh mắt bức người của đối phương thì anh ta lại né tránh.

Bởi vì, Tập Lăng Vũ vừa dùng khẩu hình nói mấy từ, khiến anh ta không thể đối mặt.

Tôi biết anh thích cô ấy.

Tuyết Chi còn đang không yên tâm: “Thật sao? Có bị đụng đến đầu đại loại thế không? Đó đều là nội thương, không đi làm CT gì đó thì không kiểm tra đâu!”

Vy Hiên thấy sự sợ hãi của Tuyết Chi, ngược lại còn phải an ủi cô, dùng lời lẽ thành khẩn để bảo đảm với cô ấy: “Tớ thật sự không có bị thương mà.”

Liếc nhìn cô, chắc chắn cô ấy không nói dối, Tuyệt Chi mới thở phào: “Không phải là cậu sao? Vậy là ai, không phải cậu là tốt rồi!”

Người cảnh sát bên cạnh không thích ồn ào nói: “Cô gái, cô đang nói cái gì vậy? Đây là xã hội pháp chế, khiến ai bị thương cũng không được!”

Tuyệt Chi mặc kệ những điều đó, bèn xua xua tay: “Người khác tôi không quản được, đừng đụng vào Vy Hiên nhà tôi là được!”

Người cảnh sát đó còn muốn giáo huấn thì Trương Thanh Đình bước tới, khách khí nói: “Thật ngại quá, em họ tôi tuổi tác còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngài đừng tính toán với em ấy.”

Đánh giá anh ta một lượt, lớn lên phong độ ngời ngời, khí thế hiên ngang, ngược là khi làm việc cũng dễ nói chuyện, người cảnh sát cũng lười tính toán, đưa cho một bảng biểu: “Điền vào đi, đến bàn bên cửa sổ làm cho xong thủ tục thì có thể rời khỏi. Bảo đảm điện thoại có thể liên lạc, tùy lúc phối hợp với chúng ta để hiểu rõ tình hình.”

“Được.”

Trương Thanh Đình muốn ra ngoài, Vy Hiên lập tức lên tiếng: “Anh Đình... Vũ phải làm sao?”

Nghe thấy cái tên này, mặt Tuyệt Chi lại cau có: “Lại là Tăng Lăng Vũ?”

Sau khi quét mắt một vòng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh ta, Tuyệt Chi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nói đi, anh ta rốt cuộc bị sao?”

“Tuyệt Chi, cậu nhỏ tiếng thôi.” Vy Hiên dùng cơ thể ngăn cản tầm nhìn của Tuyệt Chi, sai đó kể đơn giản chuyện xảy ra ở cửa hàng đồ ăn nhanh một lượt.

Ai biết, cơn giận của Tuyệt Chi lại từ từ biến mất, cô khẽ hừ một tiếng: “Coi như anh ta là một người đàn ông.”

Theo cô thấy nên đập nát trứng của hắn đi.

Thế nhưng, người đàn ông đằng sau vốn mặt mày nhàn nhã, bây giờ lại bị một ít sự tức giận chiếm cứ.

Hai tay đút vào trong quần âu, siết chặt tay lại khiến các khớp trắng bệch...

“Anh Đình...” Vy Hiên ái ngại gọi tên anh: “Anh có thể giúp không?”

Ánh mắt của Trương Thanh Đình hơi đanh lại, sau đó ngước lên mỉm cười với cô ấy, thoải mái đáp ứng: “Không vấn đề gì.”

“Quá tốt rồi...” Tảng đá trong lòng Vy Hiên có thể bỏ xuống rồi.

Nếu như anh Đình không giúp, chắc cô ấy chỉ biết tìm người của nhà họ Tập, mà Tập Lăng Vũ từ đó có thể sẽ coi Vy Hiên như người dưng.

Trương Thanh Đình gọi cho người bạn luật sư có tiếng của mình, rất nhanh đã hòa giải được với người bị hại.

Tập Lăng Vũ khi ra khỏi cục cảnh sát thì trời cũng tờ mờ sáng rồi.

Sáng sớm, trên đường phố không có ai, ẩn ẩn có thể nghe tiếng quét dọn đường ở đằng xa kia.

Âm thanh đó rất có ma tính, lại khiến người ta có loại cảm thấy thoải mái.

anh ta duỗi eo, đứng trước cửa cục cảnh sát, trên đỉnh đầu là trăng tròn trung thu vẫn chưa lặn, anh ta đứng trên bậc rút điện thoại, đang định quay video.

Chỗ này cách chỗ ở của anh khá xa, xe của anh ta lại đỗ trước cừa hàng đồ ăn nhanh, bây giờ cũng không bắt được xe cũng khó, cho nên chỉ có thể gọi người đến đón.

Lúc này, một ly sữa đậu nóng hôi hổi đột nhiên đưa đến trước mặt anh ta.

anh ta hơi ngây người, lúc ngước lên thì chạm vào gương mắt trắng thuần, bởi vì liên quan đến việc chạy, má trắng bóc lại điểm đỏ, ánh mắt sáng rực long lanh như nước.

Tập Lăng Vũ có chút ngẩn ngơ.

Mơ hồ nhìn thấy nhiều năm trước cô đột nhiên xông vào trong cuộc sống của anh ta, cũng là biểu cảm như này dáng vẻ như này.

Kỳ lạ chính cô đêm năm như một ngày, giống như cô nữ sinh bảo thủ năm đó, nhưng anh ta lại không phải là thiếu niên của ngày đó.

Vy Hiên mang theo nụ cười, dúi ly sữa đậu vào tay anh ta: “Uống tạm sữa đậu cho ấm dạ dày, không thêm đường.”

anh ta không có cầm lấy ngay, mà đút điện thoát vào túi quần, sau đó ngẩng lên nhìn cô.

“Là Trương Thanh Đình khiến tôi ra được khỏi đó?”

Vy Hiên gật đầu, quan hệ trong sáng, giọng nói rất thân quen: “Anh Đường tìm bạn giúp đỡ, đồng ý bồi thường chi phí thuốc men còn cả phí thất nghiệp...”

anh ta mất hứng rồi rút ra một điếu thuốc: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Vy Hiên mím mím mội, do dự một lát mới nói: “600 triệu.”

Tập Lăng Vũ dừng lại động tác châm lửa lại: “600 triệu?”

Vy Hiên không nói gì, lão thành nói, con số này cũng đã dọa cô ấy.

Đối phương chỉ gãy một ngón tay, số tiền bồi thường cũng nhiều gấp mấy lần với số tiền cô ấy có. Thế nhưng, vì để cứu Tập Lăng Vũ ra ngoài, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy. Mặc kệ Tuyết Chi và anh Đường có phản đối như thế nào, cô đều viết giấy nợ.

Tập Lăng Vũ nheo mắt lại, sau khi châm lửa, đưa lên miệng hút một hơi thật sâu, sau đó nhả vào mặt của cô ấy: “Cô cho tên khốn chỉ tay ngắm cô 600 triệu?”

Sợ anh ta lại đi tìm đối phương, Vy Hiên vội nói: “Sau khi tỉnh rượu thì vẫn rất dễ nói chuyện, anh ta đồng ý việc tôi có thể phân ra... mà trả...

Ánh mắt của anh ta, giống như trói một tảng đá vứt vào trong giếng, chìm xuống.

Vy Hiên thở dài, giật điếu thuốc ở trên miệng cậu ta, không nhìn ánh mắt của anh ta, dập tắt lửa sau đó vứt vào thùng rác. Trong tay cầm lấy ly sữa đậu nóng hôi hổi nhét vào tay của anh ta, lại thay anh ta cắm ống hút cho anh ta.

“Hút vào sáng sớm, có muốn sống lâu không?” Cô tính toán, lông mày vẫn hơi nhăm lại.

Tập Lăng Vũ nghiến răng, sau mới thưởng thức một chút, nhưng cực kỳ ngon.

Cuối cùng, ngay cả ống hút cũng vứt hết, trực tiếp uống cạn cốc sữa đậu, ngược tay vứt luôn chiếc ly vào trong thùng rác.

Động tác hoàn mỹ, chính xác.

Cô đều sắp quên rồi, anh ta đã từng nằm trong đội bóng rổ của trường. Mà cô thích nhất chính là dáng vẻ chơi bóng của anh ta khi ở trên sân.

Giống như một bức tranh đang phát sáng vậy, anh ta là cảnh duy nhất trong bức tranh đó.

“Cô luôn đợi đến bây giờ?” anh ta ý vị thâm trường hỏi.

Vy Hiên ‘ừm’ một tiếng, nói: “Tôi không biết cậu ra ngoài từ bao giờ, đành đang đợi ở đó.”

Mắt anh ta hơi nheo lại, ánh mắt tối sầm xuống, muốn nói cái gì cũng chỉ động đến hàm dưới, cuối cùng từ trong cổ họng nhả ra mấy từ: “Ngốc hết thuốc chữa.”

anh ta biết mình đối xử với cô rất tệ, nhưng Vy Hiên cũng không để tâm, kéo lấy tay của anh ta đi về phía trước: “Đợi sau khi trở về, phải ngâm thâm trong nước ấm, để loại bỏ mùi hôi và mùi ẩm mốc... Đúng rồi, bây giờ bụng đói có thể ăn bữa sáng trước, trước mặt có cửa hàng bán sữa đậu, không thích thì bên kia có...”