Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 29




- A, không cần đâu, em tự đến đó được mà. Em đâu còn nhỏ nữa, có thể tự đi được, anh yên tâm nha!

- Vậy...

- Thế anh chuyển phát nhanh cho em nhá! Tạm biệt anh.

Gia Linh nhẹ thở ra, không hiểu sao khi nói chuyện với anh cô lại cảm thấy không được tự nhiên, nhìn thấy anh càng tỏ ra chân thành thì cô lại càng thấy tội lỗi đến khó chịu.

Dập điện thoại xong, cô liền xuống giường thay đổi quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Gọi một chiếc taxi đi đến địa điểm được nhắc đến trong điện thoại mà Lý Ngạo Thiên mới gửi qua- Núi Dương Sơn.

Lên đến núi đi khắp một vòng cô cũng không nhìn thấy một ngọn rau nào, hai chân tựa như sắp nhũn ra không nhị được ngồi bệch xuống bãi đất trống. Nghĩ ngơi một lúc mới cảm thấy khỏe hơn, cô lại bắt đầu đi về phía hồ nước cách đó không xa, vì nghe nói rau ngòi bút thường hay sinh trưởng ở những vùng đất ẩm thấp, chắc là gần hồ nước sẽ có mọc.

Quả nhiên cô đoán không có sai, ở đây rau ngòi bút mọc nhiều không tả nổi. Đúng là đi mòn gót giày cũng không tìm được nay lại không tốn chút sức để nghĩ ra.

Bận rộn một lúc túi rau mới đầy, không ngờ lúc cô định đứng lên thì phần đất sau chân đột nhiên sụp xuống, kéo theo cả cô rơi xuống hồ nước bùn.

Nhìn bên ngoài cứ tưởng nó là một hồ nước nhỏ, nhưng không ngờ nó lại sâu đến vậy, cô cảm thấy cả thân thể mình dần chìm xuống, nước trong hồ tựa chừng nuốt chửng lấy cô.

- Có ai không? Cứu với...

Gia Linh sợ đến mức tim đập mạnh, nước lạnh bắt đầu tràn vào khoang mũi và tai cô, ý thức chìm vào bóng tối vô tận, tay chân cũng ngừng vẫy vùng vì mệt mỏi.

- Gia Linh... mau... nắm lấy tay anh, anh kéo em lên.

Thiên Duệ? Có phải là anh không? Là anh đến cứu em sao? Theo bản năng cô lê mí mắt nặng chịt nhìn người gọi tên mình. Dưới ánh mặt trời chói chang cô nhìn thấy một bóng người in dài trên đất, nhưng mà gương mặt người kia dù cố đến mấy cô cũng không thể nhìn thấy được.

Dùng hơi sức cuối cùng cô nắm lấy cánh tay đang giơ ra giữa không trung. Rốt cuộc trong tình trạng khoảng sợ, cô được đưa lên khỏi mặt nước. Toàn thân cô vẫn chìm trong trạng thái tê liệt, thân thể nhỏ bé run rẩy không thôi.

- Linh em không sao chứ!

Mái tóc ướt sũng dán chặt vào hai má làm cho cô cảm thấy khó chịu, cố gắng hít thở thật sâu, ý thức của cô dần thanh tĩnh trở lại.

- Sao anh lại ở đây?

Cô còn tưởng người cứu mình là Lãnh Thiên Duệ, hóa ra không phải làm cho cô có chút thất vọng.

- Còn không phải vì lo cho em, anh mà đến trễ một chút nữa là không cứu được em rồi!

- Em xin lỗi!

- Em lên đây là để hái rau ngòi bút sao?

Nhìn túi rau rơi đầy trên mặt đất, anh hỏi.

- Ừm, cũng may mà nó không bị rớt xuống nước giống em.

- Là vì hắn ta sao?

Lý Ngạo Thiên đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi làm cô không biết trả lời thế nào cho phải. Lại nhìn đến trên người mình, toàn thân đều là vết tích của bùn đất, vừa dơ lại vừa bốc mùi không chịu nổi.

- Dơ như vậy, làm sao đi xe điện đây.

Trong lòng Lý Ngạo Thiên nổi lên một hồi hoảng loạn, thầm trách bản thân nóng nảy lỡ lời, nhưng thấy cô không để ý tâm tình cũng ổn định trở lại.

- Anh nhớ phía trước hình như có một cái nhà vệ sinh công cộng, hay là đến đó rửa sạch đi.

Nói rồi liền kéo tay cô đi thẳng về phía căn nhà gỗ trên núi cấp cô thay đồ, nhưng mà quần áo trên người cô chỗ nào cũng là bùn, chỗ nào cũng bẩn dù có tắm rửa cũng không có sẵn quần áo để thay đổi.

- Cầm lấy cái này mặc vào!

Vì lo lắng cho cô nên anh vội lái xe đến đây, trên người cũng chỉ mặc độc nhất một chiếc sơ mi trắng, cởi đưa cho cô, nửa thân anh liền trần trụi làm cho cô cực kì ái ngại không biết nên làm sao cho phải.

- Nhưng đó là áo của anh mà!

- Là áo của anh thì không thể mặc sao?

Lông mày đen nhánh vô thức nhíu lại biểu thị anh đang cực kì tức giận. Gia Linh không muốn dây dưa quá lâu vì trớicũng đã nhá nhem tối, mà nếu không nhận thì anh cũng không vui.

- Vậy... cám ơn anh.

Cầm chiếc áo vào phòng thay đồ, cẩn thận tháo bỏ quần áo dơ trên người xuống, ngay cả quần áo lót bên trong cũng dính không ít bùn đất, xong đều bị cô cởi bỏ.

Dáng người Lý Ngạo Thiên đặc biệt cao to, nên áo của anh mặc trên người cô vừa vặn phủ tới gối, chỉ là áo có phần mỏng nên dù có che thế nào đi nữa cảnh xuân vẫn như ẩn như hiện thật khiến người ta phải ngượng ngùng, Thiên Duệ mà thấy cô trong tình trạng này chắc sẽ giận sôi máu lên mất. nhưng mà biết làm sao được, chẳng lẽ cứ đứng mãi ỡ đây sao.

- Chắc anh đợi lâu lắm phải không, tất cả chỉ tại em hậu đậu.

Lý Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn cô, hô hấp chợt trở nên dồn dập. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át, lại có chút hồng, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống từ mái tóc đen dài cùng cới đôi môi đỏ mọng hết khép rồi mở quyến rũ người phạm tội.

Giống như kìm lòng không đậu, anh liền keo cả thân thể cô vào trong ngực, ròi chợt nhận ra minh có điểm luống cuốn bèn trưng ra nụ cười ngượng ngùng.

Gia linh cũng nhạn ra điều gì đó thất thường trong mắt anh, hai cánh tay đẩy nhe thoát khỏi cái ôm đầy ám muội của người đàn ông trước mắt.

- Anh không cố ý, Gia Linh mặc thế này ra đường thì không tốt tý nào!

Nói rồi lại kéo tay cô về hướng chiếc xe hơi đã đậu sẵn gần đấy, không nói khong rằng đã rồ ga lao khỏi vùng núi Dương Sơn.

- Chúng ta đi đâu vậy?

Đây đâu phải là hướng về nhà mình? Cô thắc mắc hỏi.

- Ngốc, đương nhiên là về là về nhà anh rồi, không lẽ em cứ định ăn mặc như vậy về nhà sao? Không sợ hắn ta nghi ngờ nữa à!

Nụ cười trên môi anh thật rực rỡ làm cho ngừơi ta không thể nghi ngờ liền tin lời anh nói, đôi mắt dịu dàng như nước hồ trong xanh ẩn chứa toàn là hình bóng của cô. Bất giác lời đề nghị của anh làm cho cô có chút dao động, nhưng rồi suy nghĩ thật kỹ cô vẫn quyết định từ chối.

Cả hai tiếp tục im lặng cho đến khi chiếc xe lao ra khỏi vùng núi hoang vu, trở lại với thành thị sầm uất với đầy những ánh đèn rực cháy, không gian trong xe tưởng chừng tĩnh lặng đến ngộp thở, thì giọng nói của cô lại vang lên pha kèm chút gượng gạo như có như không.

- Anh đưa em về nhà được không? Diện thoại em hỏng mất rồi, nên không gọi cho Duệ được, em đã hứa chiều nay sẽ dùng cơm với anh ấy, nếu cón không trở về anh ấy sẽ lo lắng lắm!

Cô vừa nói hết, chiếc xe đã két một tiếng, dừng lại. Mắt Lý Ngạo Thiên dần híp lại, âm u như màn đêm lạnh giá, từng chút vang lên rót vào tai cô.

- Em để ý hắn đến như vậy sao?

Cô chưa từng thấy dáng vẻ anh lại đáng sợ như vậy, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô không bằng.

Thật dọa người, thật khủng bố.

Anh đang giận sao nhưng cô có làm gì để cho anh giận đâu kia chứ!

Có lẽ Duệ nói đúng cô không nen ở gần Ngạo quá. Con người theo thời gian rồi sẽ thay đổi, Ngạo cũng vậy, cô cũng vậy, đã không còn là những đứa trẻ ngây thơ như ngày nào và giữa họ nên chỉ còn là những kỷ niệm đẹp mà thôi.

- Gia Linh em không sao chứ, anh không cố ý dạo em sợ đâu. Chỉ là anh cảm thấy mình thật vôdụng. Lúc embuồn anh không thể ở bên cạnh lo lắng, chăm sóc. Cùng đi ăn cơm lại để em bị dị ứng phải nhập viện. Hôm nay lại còn để em phải chụi khổ, thay đồ ở nhà tắm cũ kĩ đó.

Bộ dạng này với bộ dạng đáng sợ lúc nãy là hoàn toàn đối lập. Nhiều lúc anh cũng không còn nhận ra ngay cả chính bản thân mình.

Duy, chỉ có một điều bao nhiêu năm nay không hề thay đổi, đó chính là trái tim đang đập này vì một người con gái, mà người đó đang ngối trước mắt anh.