-Cháu uống đi cho nóng!
Vừa nói dì Vân vừa đưa tách trà cho cô.
- Cảm ơn dì, dì Vân.
Hiện tại bên ngoài trời còn đang mưa lớn, cũng may mà gặp được dì Vân nếu không cô thật chẳng còn chỗ nào để đi nữa.
- Lúc mẹ cháu mất dì cũng có nghe nói cháu được gia đình giau có nhận nuôi nên có phần nào an tâm , nhưng mà bây giờ thấy cháu mang nhiều hành lí như vậy... có phải ở đó người ta đối xử không tốt với cháu đúng không?
- Dì ơi, không phải như vậy đâu ạ!
Cô nghẹn ngào nói.
- Thôi, thôi, đừng khóc cháu không nói cũng không sao chuyện đã qua hãy để cho nó qua luôn đi. Bọn người nhà giàu đó cũng thật quá đáng, đang trời mưa gió thế này lại để một cô bé lang thang dầm mưa trên đường, dì thấy thôi thì cháu đừng trở lại đó nữa dứt khoát cứ ở lại đây với chúng ta, ông này, ông thấy như thế có được không?
- Ừm, vậy cũng được, thôi bà để con bé lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm, không khéo lại bị cảm thì khổ. Aizzz, đúng là con bé đáng thương mà!
TẬP ĐOÀN LÃNH THỊ
- Bên đó cũng không có sao, được rồi. Cảm ơn!
Anh mệt mỏi tựa người vào ghế, rốt cục thì cô dang ở đâu?
- Giám đốc!
Màn hình trên vách tường đối diện hiện ra, một người đàn ông đeo kính mặc tây trang hướng Lãnh Thiên Duệ thông báo.
- Giám đốc, tôi đã cho người điều tra rồi, cô ấy hiện tại không còn người thân hay dòng họ nào nữa cả nhưng mà có một vài chỗ rất có thể cô ấy sẽ tới...
- Hiện tại anh gửi tất cả các dịa chỉ ấy qua gmail cho tôi, mọi việc còn lại tự tôi có quyết định. Vất vả cho anh rồi!
- Không có gì đâu ạ.
Người đàn ông trong màn hình lúng túng gãi đầu, thật là, đây là lần đầu tiên anh được cấp trên băng lãnh này khen tặng nói không vui sao được.
Về phía Gia Linh sau khi cô rời khỏi lãnh gia dọn đến sống cùng gia đình dì Vân. Cuộc sống tuy có vất vả một chút nhưng đổi lại rất vui vẻ, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười nói. Hằng ngày giúp chú, dì ở tiệm cơm cũng phần nào giúp cô vơi đi nỗi buồn trước kia. Nếu cứ ở một mình cô sẽ buồn chết mất. Nghĩ vậy cô nhanh chóng đi về phía cửa chuẩn bị chào đón vị khách đầu tiên của buổi sáng hôm nay.
- Chào mừng quý khách.
Cô cúi chào người đối diện mà không phát hiện ánh mắt nóng rực kia như muốn đốt cháy cả thân thể cô.
- Hóa ra em ở đây sao?
Giọng nói của anh trầm thấp, lại tràn đầy từ tín khiến cô muốn quên nhưng lại không sao quên được. Cô kinh nhạc nhìn anh, ánh mắt không khỏi có chút mê mang. Họ đã bao lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ?
- Anh... làm sao biết...?
Giọng cô bắt đầu run lên, có lẽ ngay từ trước họ đã không nên gặp nhau, cô không nên đến nhà anh thì tình cảnh trớ trêu như ngày hôm nay đã không diễn ra rồi.
- Lúc trước em và mẹ đã từng ở đây! Em có biết tôi tìm em đến phát điên rồi không?
Anh từ từ tiến đến áp sát người cô, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng ngực của anh cứ như nếu anh buông tay thì cô sẽ biến mất mãi mãi không bao giờ quay về bên cạnh anh nữa. Hơn bao giờ hết, ngay lúc này đây anh muốn đưa cô trở về, bọn họ sẽ làm lại từ đầu, vẫn còn kịp anh tin thế.
Giữ lúc hai người đang giằng co chợt cô bị dì Vân kéo về phía mặt mình, vì không muốn cô bị thương nên anh buộc phải tạm buông tay vậy. Lại nhìn người phụ nữ phía trước, hoàn toàn là một dạng gà mẹ bảo vệ con, anh cũng thật hết cách.
- Cậu là người đã làm con bé khóc, bây giờ còn tới đây làm gì? Nếu có ý định đưa nó đi thì đừng hòng. Bọn nhà giàu các người lúc nào cũng chỉ biết lấy tiền ra chèn ép người khác. Nói cho cậu biết, nếu còn có chút lương tâm thì làm ơn biến đi đừng có tổn thương con bé thêm lần nào nữa hết, nó đã quá khổ sở rồi cậu không thấy sao?
- Dì...
Cô nức nở nhìn dì Vân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
-Em dẫn con bé vào trong đi, cẩn thận đừng làm phiền đến khách hàng. Còn cậu, đây là quán cơm nếu không ăn thì ra ngoài đi.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà ông có thể thấy được tên oắt này cũng không phải kẻ xấu. Từ trong ánh mắt đến con người cậu ta tuy lúc nào cũng lạnh lùng nhưng khi nhìn Gia Linh lại rất chân thành, chỉ bằng như vậy cũng khiến ông suy nghĩ thả cho cậu ta một con ngựa, còn sử dụng ra sao thì tùy.
- Được rồi... vậy thì tôi ăn.
Anh ngồi vào ghế nhưng ánh mắt như cũ chăm chú nhìn cô.
Lát sau Gia Linh vào trong bê ra một tô cà ri cùng với cơm trắng để trước mặt anh.
- Ăn cái này à...
Anh nhìncái tô quái dị trước mắt canh không ra canh...súp... lại càng không thể... không biết ăn được không vậy trời.
- Mẹ em lúc trước vẫn thường hay ăn cái này đó... không biết là có hợp khẩu vị của anh hay không?
Vừa nói cô vừa dùng muỗng dằm vào cái tô đến nỗi phát ra tiếng 'cạch, cạch'.
"Ăn cái này á..."ý anh là sao chứ mới có mấy hôm thôi là chê đồ ăn cô làm rồi. Cô nhìn anh, ánh mắt bắn ra tia lửa điện nhưthể muốn nói ' có ăn hay không thì bảo?'.