Cô đưa ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, đây là em họ của Lãnh Thiên Duệ mà.
- Hôm qua thành thật xin lỗi!
- À, không có gì tôi không để tâm đâu.
Gia linh đứng hình mất năm giây mới trả lời được vì sự bất ngờ này. Lại nhìn đồng phục trên người, thì ra cô và em họ Lãnh Thiên Duệ lại học cùng một trường, thế mà hôm qua gặp mặt cô lại chẳng hề có ấn tượng gì hết. chợt giọng nói của người đối diện lại vang lên kéo cô về với thực tại.
- Mà cô cũng thật là, không biết gì về người ta mà lại đồng ý kết hôn rồi cùng chung sống dưới một mái nhà là sao, thôi được rồi hay là tôi nói cho bcoo nghe vậy...
... ba của anh Thiên Duệ và mẹ cô trước đây đã từng yêu nhau, nhưng mà vì sức ép của gia đình nói đúng hơn là do ông nội không đồng ý cho hai người tiếp tục quen nhau. Chung qui cũng là do hai gia đình không môn đăng hộ đối, bất đắc dĩ chú đành phải kết hôn với một người phụ nữ khác tương xứng với dòng họ do ông đích thân chỉ định...nhưng mà dù vậy chú vẫn không thể nào quên được mối tình đầu của mình cho nên họ vẫn thường liên lạc với nhau và định ra hôn ước giữa cô với anh Thiên Duệ...Bây giờ thì cô biết nguyên nhân vì sao hôm qua mọi người trong gia tộc tỏ ra khó chịu rồi đó, một phần cũng là vì nguyên nhân này.
Mọi chuyện sao lại thành ra như vậy mẹ cô và ba Thiên Duệ lại là người yêu cũ của nhau, không biết cô là nên khóc hay nên cười đây nữa.
- Làm... làm sao có thể chứ!
- Hừ, sao lại không thể, thử hỏi một người lớn lên trong hoàn cảnh như thế có thể bình thường được sao, tất cả đều do mẹ của cô ban tặng. Thật ra anh ấy kết hôn với cô cũng chỉ là muốn trả thù cô thôi. Trói buộc cuộc sống của cô rồi từ từ khiến cô sống không bằng chết, nếu không tin cô hãy vào trong phòng sách, nếu không có gì thay đổi thì chắc là những bức thư đó vẫn nằm trong ngăn kéo thứ thứ tư cô xem thì biết. Cái gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, có tin hay không là quyền của cô, tôi đi trước đây!
Nói dối, tất cả chỉ là nói dối cô mới không tin đâu... Nhưng mà tại sao người nhà. Thiên Duê lại nhìn cô bằng ánh mắt đó... còn có thái độ sáng nay của anh, làm ơn đừng như thế, không phải như vậy đâu mà.
Càng nghĩ tâm trạng cô càng rối bời, lấy hết can đảm cô mới dám mở cửa phòng sách, phía dưới bàn làm việc từ từ mở ra ngăn kéo, đúng lúc này thì cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra. Lúc phát giác ra thì giọng nói u lãnh của hắn vang lên từ đĩnh đầu của cô, còn chưa kịp hoàn hồn cánh tay đã bị hắn vây lấy, thân thể mất điểm tựa ngã dài trên ghế sô pha, cả người cô cũng bị hắn đè lên trên.
- Cô làm gì ở đây hả? Ai cho phép cô vào đây?
- Á...
Cổ tay truyền đến đau đớn khiến cô thanh tĩnh lại không ít nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của hắn.
- Cô vào đây là có ý đồ gì, là muốn tìm cái gì, tại sao không trả lời tôi hả?
Cô càng im lặng thì hắn càng tức giận, tại sao luôn khiêu chiến với sự nhẫn nại của hắn. Cô làm sao biết bên trong phòng sách là điều 'tối kị' của hắn, rốt cục là ai đã nói với cô, nếu để hắn biết được nhất định sẽ để tên đó không thể toàn mạng mà sống tiếp.
- Thiên Duệ tôi vào đây là không đúng, nhưng mà có một sự thật mà tôi rất muốn biết... anh, tại sao lại có những tấm hình lúc nhỏ của tôi,... tại sao lại muốn kết hôn với tôi, chẳng lẽ chỉ vì trả thù hay sao?
Hận... có lẽ đã từng hận rất nhiều, hắn từng hận mẹ cô đã cướp đi hạnh phúc gia đình mà đáng lẽ là của hắn , từng hận cô cướp đi sự quan tâm của người cha mà hắn tôn kính nhất. Hắn tự hỏi thật sự muốn trả thù cô sao?
Mặc dù chỉ trong vài tháng ngắn ngủi cùng chung sống nhưng mà hắn thực sự cảm thấy rất vui vẻ, có lẽ đây là khoảng thời gian đáng sống nhất trong cuộc đời của hắn. Nội tâm thì nghĩ vậy nhưng những lời thốt ra lại khác xa với những gì đang nghĩ:
- Nếu tôi nói đúng nhưu vậy thì sao!
Câu trả lời của hắn khiến cả người cô như bị sét đánh trúng. Hốc mắt từ khi nào đã phiếm hồng, nước mắt không cầm được như từng chuỗi ngọc châu rơi dài trên má.
- Không phải... rõ ràng anh không phải là người như vậy, tại sao lại phải nói dối. Thiên Duệ, đừng như vậy có được không. Tại sao anh không nói cho em biết, tại sao cứ phải ôm hết đau khổ một mình chứ!
Cô thật sự không biết anh đã phải trải qua những ngày tháng cô đơn đó như thế nào. Trông khi cô có được gia đình hạnh phúc, được ba mẹ yêu thương thì anh phải chịu đủ mọi sức ép từ gia tộc, phải gánh vác trọng trách lớn như vậy mà lại sống trong một gia đình ba mẹ không có tình cảm với nhau là cô độc, lạc lỏng cở nào, dù sao lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ sao có thể chịu đã kích lớn như vậy. Nghĩ vậy cánh tay cô không khỏi xiết chặt hơn hi vọng có thể sưởi ấm phần nào trái tim bị tổn thương sâu sắc của anh. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, môi anh lạnh băng không mang theo chút hơi ấm, xúc cảm ấy khiến cô không muốn bài xích, nếu như vậy có thể bù đắp phần nào tuổi thơ trống vánh của anh thì cô nguyện ý.
Bất chợt, anh buông cô ra, cũng rời khỏi cánh môi hồng của cô. Cô luôn như vậy, luôn quá nhân hậu cũng quá tốt bụng khiến cho anh không muốn hãm sâu vào đó , không muốn khiến cho 1 người con gái tốt như vậy phải vì anh mà chịu khổ. Từ Từ đứng lên khỏi ghế sô pha, anh cúi đầu nhìn cô như một vị thần thế nhưng lại làm cho cô cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô ngày càng lớn, không thể lắp đầy mà cũng không thể chạm đến.
- Cô không phản kháng thì việc này cũng chẳng còn thú vị gì nữa rồi.
Cánh cửa dần dần khép lại chỉ còn mình cô đơn độc nơi đó, nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống ngày một nhiều hơn, cô nhìn những bức thư rơi đầy trên đất rồi chợt cúi người nhặt lấy, đọc từng cái một cho đến hết.
'Ngày... tháng... năm...
Anh và gia đình có khỏe không? Dù cả hai chúng ta đều đã mất đi người mình yêu thương nhất, nhưng em vẫn còn có Gia Linh, con bé rất dễ thương nó khiến em cảm niềm hạnh phúc của người làm mẹ anh ạ! Anh cũng phải yêu Thiên Duệ nhiều vào đấy. Nếu được, sau này em muốn con của chúng ta kết hôn cùng nhau, còn anh thì sao?'
Ra là vậy, sự tồn tại của anh đã khiến cô vô cùng đau khổ, cho nên chỉ khi mình ra đi anh ấy mới thực sư có được hạnh phúc...
- Lão gia... không hay rồi, tiểu thư Gia Linh đột nhiên mất tích rồi.
Vừa mới từ công ty trở về anh liền nghe nô bộc trong nhà thông báo cô đột nhiên biến mất, trong phòng cô ngoại trừ quần áo mà trước đây cô mang đến tất cả những anh mua cho cô đều còn đó, chỉ có người là đã đi xa.
Trên bàn vẻn vẹn một bức thư.
'Em xin lỗi vì những ngày qua mà em đã mang lại nhiều phiền toái, đau khổ cho anh. Nhưng mà anh yên tâm kể từ ngày hôm nay em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, số tiền mà em thiếu anh em nhất định sẽ tìm cách trả lại. Đến lúc em phải đi rồi, trả cho anh tự do, đừng tìm em.