"Không phải là ý đó?
Vậy là cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
đỏ hồng, đi tới đi lui, không biết nên nói cái gì.
Đạt được ý, anh thôi
cười, nghiêm túc nói: "Oa Oa, em phải biết rằng, trên thế giới này, anh
hứa với em sẽ không thất tín. Rất nhiều cô gái, anh chỉ sẽ chọn lựa một người
làm vợ của anh, người đó chính là em, những thứ khác, ngay cả nhìn anh cũng
không nhìn."
Oa, cô rất cảm động!
Oa Oa nước mắt vui mừng
nhìn anh.
"Ô, Diễm. . . . .
."
"Tiểu nha đầu, như
vậy mà cảm động rồi sao?"
Anh cười thật dịu dàng.
*
Trên thực tế, Ân Dập Diễm
vốn không muốn kết hôn sớm như vậy, cũng không phải thay lòng, mà là lo lắng
thân thể của Oa Oa. Ở bệnh viện nửa tháng, về nhà lại tĩnh dưỡng vài ngày, theo
lý mà nói, vết thương đã lành rồi. Nhưng anh vẫn lo lắng.
Dù đi đến đâu, nhất định
anh sẽ đi theo sau lưng.
Nhưng mà, anh không có
biện pháp, đối mặt với lời cầu khẩn của cô, anh làm như không nhìn thấy!
"Diễm, gần một tháng
rồi!"
A, lại nữa rồi!
Anh vô lực vỗ chán.
"Diễm? Anh làm sao
vậy?" Cô rất nghi hoặc, bệnh của cô khỏe rôi, anh lại phát bệnh sao?
Không nhìn đôi mắt nai
kia, anh chỉ có thể vụng trộm thở dài. Đem ôm cô ngồi trên đùi mình, hôn nhẹ
lên miệng cô: "Sao lại gấp gáp muốn kết hôn như vậy?"
"Thế anh không muốn
kết hôn với em sao?"
"Đương nhiên không
phải." Anh cắn miệng cô, mới chậm rãi nói ra: "Anh là lo lắng cho sức
khỏe của em."
Cô vỗ ngực một cái,
"Yên tâm đi! Em không việc gì!"
"Được rồi, nhìn thấy
em ngoan như vậy." Dừng một chút, anh cúi đầu trầm tư một chút, lại ngẩng
đầu lên nói: "Nhưng có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Phải luôn luôn đi
bên cạnh anh, không thể được rời nửa bước."
"Vì sao?" Mới
hỏi xong chỉ thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, đành phải đổi giọng: "Được rồi,
được rồi! Em đáp ứng là được!"
"Rất ngoan."
Ân Dập Diễm buông Oa Oa,
rồi đứng lên.
"Oa Oa, anh đi sắp
xếp lại báo cáo của công ty một chút, em đi thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta
xuất phát."
"Được!" Cô cười
híp mắt đáp.
Nhìn bóng lưng cô rời đi,
ánh mắt Ân Dập Diễm sâu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Nên tìm thời gian gặp
người kia nói chuyện một chút rồi, nhỡ đâu cô ta làm chuyện gì với Oa Oa thì
sao?
Anh thật sự không chịu
được khi lại thấy cô như vậy lần nữa!
Anh cầm lấy điện thoại,
bấm một dãy số đã vài năm chưa có bấm lại.
"Khả Y, buổi chiều
đến thành phố T, chúng ta nói chuyện chút."
*
Mãi đến cúp điện thoại,
Kiều Khả Y mới phục hồi lại tinh thần.
Là anh chủ động gọi điện
thoại tới!
Là anh chủ động gọi điện
thoại cho cô!
Trời ạ, cô thật không dám
tin. Ai nói cho cô biết, đây có phải sự thật không?
Cô rất hi vọng buổi chiều
đến sớm một chút!
Cách thời gian hẹn chừng
ba giờ. Mà bên này, Ân Dập Diễm mang theo Oa Oa, trên đường chuẩn bị đi thành
phố T.
"Diễm, bây giờ chúng
ta đi thành phố T làm cái gì?"
"Anh đi gặp một
người."
"Vậy tại sao phải
mang theo em?" Cô gãi mũi mình.
"Anh hi vọng em có
thể giúp anh." Anh quay lại, hai tay nắm chặt vai của cô, thần sắc nghiêm
túc."Cũng bởi vì lần trước anh không có mang theo em bên người, cho nên
mới phải xảy ra chuyện đó. Mà lần này, anh không cho phép tình huống như vậy
lại xảy ra lần thứ hai!"