Trên đường đi, tiếng kêu
gọi của Oa Oa vẫn luôn ám ảnh anh, một tiếng lại một tiếng.
Anh lặng yên nói, Oa Oa,
chờ anh. . . . . .
Lúc anh về nhà, không hề
nghĩ tới, anh lại thấy cảnh tượng như vậy ——
Thân hình nhỏ nhắn nằm ở
cầu thang, mái tóc dài rối tung, che khuất bả vai gầy yếu của cô. Cô nằm trong
vũng máu, váy trên người toàn một màu đỏ của máu.
Cô yên lặng nằm ở đó, hô
hấp không một chút phập phồng, giống như. . . . . .
Giống như chết rồi!
Ân Dập Diễm sợ đến mức
mặt không còn chút máu, toàn thân run lên, tâm giống như là muốn đụng tới trong
cổ họng, chân mềm nhũn không vững, mấy lần suýt nữa ngã xuống.
Oa Oa của anh . . . . . .
Đó là Oa Oa của anh sao?
Làm sao có thể như vậy? !
Anh cẩn thận đi qua,
không dám chạm vào, sợ làm đau cô cô, làm vết thương trở nên nặng hơn.
"Oa Oa. . . . .
."
Anh sợ hãi, lúc cô gặp
nguy hiểm thì lại không có ở bên người cô!
Cũng tức giận, là ai, là
ai mà gan lớn như vậy, làm hại bảo bối của anh!
Ngay cả anh cũng không nỡ
đối xử với cô như vậy, luôn nâng niu như sợ vỡ, như ngậm trong miệng sợ tan .
Anh xiết chặt tay, không
nói một câu.
Sau đó, anh cố đèn nén sự
sợ hãi trong lòng, bây giờ phải tỉnh táo.
Anh lấy điện thoại
ra."Ngạo, liên lạc với bệnh viện tốt nhất thành phố T, ngay lập tức!"
Nam Cung Ngạo hơi sững
sờ, có lẽ làm bạn tốt với anh ta nhiều năm, tuy ngữ khí của anh ta rất tỉnh
táo, nhưng, vẫn lộ ra sự lo lắng.
"Được." Anh
nói.
Người gia tộc Nam Cung
hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh, không đến một phút, viện trưởng bệnh
viện tốt nhất thành phố T đã điện thoại tới, sẽ tự mình phái xe đến đón, nằm ở
việm tốt nhất.
Bắc Xuyên Hạ Tử điên rồi.
Khi anh đưa Oa Oa vào
bệnh viện thì nhận được điện thoại của Nam Cung Ngạo, nói, một giờ trước Bắc
Xuyên Hạ Tử tự thú.
Cô đã thừa nhận gây
thương tích cho Oa Oa, nhưng. . . . . . Về nguyên nhân, cô không nói, nhưng mà
không cần nói cũng biết!
Ngay vừa rồi, Nam Cung
Ngạo lại gọi một lần nữa, Bắc Xuyên Hạ Tử thần chí bây giờ bất minh, thần kinh
thác loạn, trạng thái này của cô, bên công an không cho ra tòa, bởi vậy, cũng
chỉ có thể đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng mà. . . . . .
Ân Dập Diễm hai tay nắm
chặt, mím chặt môi, đôi mắt đen kịt càng sâu hơn.
Nuôi không dạy, làm cha
kiểu gì đây! Đây là gia tộc Bắc Xuyên bọn họ gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng
tội, như vậy, đừng trách anh vô tình!
"Đinh ——"
Cửa phòng phẫu thuật mở
ra, bác sĩ trưởng khuôn mặt mỏi mệt đi ra.
Anh đi lên trước, hỏi:
"Cô ấy thế nào?"
"Lúc đưa tới quá
muộn, hơn nữa. . . . . ." Mặt ông lộ vẻ khó khăn, "Miệng vết thương.
. . . . . Ừ, hơi nhiễm trùng. Sợ là không còn nhiều thời gian ."
"Đáng chết!"
Anh quát lên, làm bác sĩ trưởng xuýt nữa xỉu ngay tại chỗ.
"Cái gì mà không còn
nhiều thời gian !" Chỉ tay vào đám bác sĩ y tá, "Tôi nói cho các
người biết, trong vòng hai ngày phải chữa cho cô ấy, nếu mà hai ngày sau cô ấy
không tỉnh lại, tôi cho các người sống cũng không được, chết không xong —— sống
không bằng chết! Tôi nói được làm được!"
Bác sĩ, y tá lạnh run,
trong lòng mỗi người đều biết, là Tổng giám đốc,
luôn nói được làm được, huống chi, một tay che trời như vậy, đứng đầu tập đoàn
Ân thị!