"Chuyện lạ!"
Nếu như là vì đối với cái
câu kia của bà mà biểu hiện ra, như vậy, bà nghĩ, người đàn ông này là làm
được!
Ít nhất là trước mặt bọn
họ!
Có rất ít đàn ông chịu ở
trước mặt người ngoài mà đút cho cô gái mình yêu, chuyện này tổn hại đến tôn
nghiêm của đàn ông, nhất là người kiêu ngạo, đàn ông là vua.
Nhưng mà cậu ta lại làm
được, yêu thương bộc lộ ra ngoài.
Thật sự là dưới một
người, trên vạn người!
Thỏa mãn Oa Oa, Ân Dập
Diễm nghiêng đầu, nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Sở mẹ, Sở cha, cười:
"Con xin lỗi, con làm hư Oa Oa rồi."
"A. . . . . ."
Hai người chỉ có thể a ô, nửa ngày mà nói không nổi.
Oa Oa đã ăn uống no nê
thì mệt, ởtrong ngực anh ngáp, mí mắt cũng sắp muốn dán lại.
Ân Dập Diễm ôm lấy cô,
hỏi: "Bác trai bác gái, phòng của Oa Oa ở đâu ạ?"
Lời nói thoải mái, như đây
là nhà của mình.
Sở mẹ chỉ vào căn phòng ở
tầng hai, nói với anh: "Ở đằng kia."
Nghe vậy, anh cất bước đi
lên, lúc gần đi vẫn không quên nói một câu:
"Con cho rằng, tình
yêu là chuyện hai người, một người không làm được. Con yêu Oa Oa, cô ấy cũng
yêu con, đây là sự thật. Mà tình yêu, là dựa trên hôn nhân, có tình yêu, thì sẽ
có hôn nhân."
Nói xong, liền bước đi
không quay đầu lại .
Đẻ lại hai người trưởng
bối ở dưới lầu, mắt trừng to.
Người đàn ông này. . . .
. .
Thật sự là quá kiêu ngạo
rồi, nhưng cũng là một người thật lòng yêu Oa Oa!
Sở mẹ suy nghĩ nửa ngày,
ra một quyết định.
Đồng ý hôn sự của hai
người, như họ nói, nửa tháng sau, cử hành tại Las
Vegas.
*
Thời gian này, là thời
điểm nóng bức nhất mùa hè.
Mùa hè vừa đến, cô liền
bực bội, đầy những cơn giận dữ nóng nảy.
Nhưng như vậy cũng tốt,
có người có thể chịu đựng được.
"Diễm!" Oa Oa
hét lên, "Anh làm cơm kiểu gì đây! ? Mặn quá!"
Một người đàn ông khuôn
mặt tuấn tú như băng tuyết ngàn năm, đang đi ra từ thư phòng, trong nháy mắt
chuyển thành bộ dáng dịu dàng, kiểu đàn ông tốt ở nhà.
Nhưng mà, khi nghe lời
nói của cô thì nụ cười bên khóe miệng trở nên cứng ngắc. Thật lâu , anh không
thể làm gì mà trợn mắt, luôn luôn muốn tới!
Ở ngoài cửa do dự nửa
ngày, cuối cùng tâm tình yêu thương cô không chống cự nổi, anh tự tay đẩy cửa
ra.
"Rất mặn sao?"
Anh hỏi.
Oa Oa tức giận nhìn anh,
"Nói nhiều!"
Ân Dập Diễm sờ mũi, buồn
cười, là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Anh dịu dàng nói:
"Vậy chúng ta sẽ không ăn, được không?"
Lại nhìn anh: "Đã
làm, tại sao không ăn?"
Bị cô nhìn, không khí u
ám bay lên, đột nhiên anh cảm giác, có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên."Diễm,
những món này. . . . . ." Ngón trỏ chỉ đĩa rau xanh, "Anh ăn hết toàn
bộ!"
Thiếu chút nữa anh bị sặc
nước bọt!
Bất đắc dĩ, Sở đại tiểu
thư, tính bướng bỉnh nổi lên, ai cũng không ngăn cản được.