"Ngoan ngoãn ngồi ở
đó, được không?" Như vậy anh cũng có thể hết sức khống chế, chỉ cần có cô
ở bên người.
Oa Oa gật đầu, cười ấm
áp.
Lúc xoay đầu ra chỗ khác,
trong hai tròng mắt Ân Dập Diễm lại nhiễm lên vẻ bạo lực, nhưng bị anh khéo léo
kiềm chế giọng nói: "Mọi người trước theo thứ tự nói bản kế hoạch của mình
chưa đủ chỗ . . . . . .nào
*
Hà thư kí nhìn thấy Kiều
Khả Y, hàm đè lên một đống văn kiện, hỏi cô: "Tiểu thư, cô đang ở đây chờ
ai?"
Khả Y lẳng lặng nhìn anh
ta trong chốc lát, khinh thường mở miệng: "Tôi tại sao phải nói cho
anh biết?" "Ách, cái này. . . . . ." Hà thư kí xấu hổ gãi gãi
đầu.
"Hừ, công ty Dập
Diễm làm sao có thể mời cái loại vô dụng như anh!"
"Tiểu thư là tới tìm
Tổng giám đốc chúng tôi ?"
"Anh cứ nói
đi?"
Hà thư kí sửa sang lại
đống văn kiện kia, sắp xếo gọn gàng lại. Rồi mở miệng: " Tổng giám đốc
chúng tôi đang họp a, hơn nữa lúc ông ấy họp ,hắc, rất dễ tức giận . . . . .
."
Cái này có tính phỉ báng
Tổng giám đốc không? Nhưng cái lời này là nói thật nha, anh cẩn thận cân nhắc
từ: "Nhưng chỉ cần có cái cô gái nhỏ kia ở đó, Tổng giám đốc liền cũng
không nổi giận ."
Đợi chút, "Cái cô
gái nhỏ kia?" "Tên gì nhỉ. . . . . . Oa Oa , đúng, chính là cô
ta!"
Khả Y rũ mắt xuống, nhưng
không thể che hết vẻ âm tàn.
Cô bắt đầu phát huy ưu
thế của mình, ra vẻ đặc biệt đáng yêu mà làm nũng Hà thư kí: "Anh đẹp
trai, anh nói cho tôi một chút chuyện của bọn họ được không?"
Thử hỏi thế gian có một
người đàn ông có chịu được sắc đẹp như vậy? Sắc đẹp trước mặt, tôn nghiêm gì,
nghĩa khí, đều không là gì !
Hà thư kí nghe xong, cái
đuôi lập tức vểnh lên trời, đặt văn kiện trong tay xuống, dương dương đắc ý mà
đi ở phía trước, vừa quay đầu lại vừa nói: "Tiểu thư, tôi là có thể thấy
cô không dễ dàng mà nhìn thấy Tổng giám đốc nổi giận một lần, mới dẫn cô vụng
trộm đến xem đó!"
Kiều Khả Y khinh bỉ nhìn
anh ta, anh ta làm sao biết cô là thật vất vả tới?
"A, đúng rồi, tiểu
thư, xin hỏi cô họ gì?"
"Tôi họ Kiều."
"Kiều tiểu thư, tới
đó, cẩn thận một chút, đừng để cho Tổng giám đốc phát hiện."
Tiếp theo, hai cái bóng
người xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, Hà thư kí vụng trộm mở cửa, liền nhìn
vào.
Không nhìn không sao cả,
nhìn thấy liền giật mình.
"Oa, thật sự là hâm
mộ!" Anh ta cảm khái nói.
Kiều Khả Y sững sờ,
"Làm sao vậy?"
Anh vẫy vẫy cô
ta."Kiều tiểu thư, mau tới đây xem!"
Kiều Khả Y bán tín bán
nghi đi qua, mới mở mắt nhìn, ngu ngơ ——
Trên vị trí chủ trì, hai
người ngồi cùnh nhau, người đàn ông cao lớn đem cô gái nhỏ ôm chặt trong ngực,
trên mặt hạnh phúc như là có được cẻ thế giới.
Mà làm cô cảm thấy kinh
ngạc chính là, Ân Dập Diễm lại nói với các lãnh đạo trong phòng một câu mà cô
nghĩ rất hoang đường:
"Tất cả im miệng,
đừng làm cô ấy tỉnh."
Cô kinh ngạc hồi lâu,
thật lâu mới trở lại .
Lại một lần nữa nhìn thấy
anh dịu dàng như vậy, lòng của cô lại cho là anh sẽ dịu dàng với cô.
Cô cho rằng, anh cũng sẽ
nói với cô như vậy.
Cô còn tưởng rằng. . . .
. .
Hóa ra chỉ là cô ảo tưởng
mà thôi.
Ánh mắt ảm đạm, nhưng rất
nhanh, lại bị ý chí chiến đấu một lần nữa bốc cháy lên. Cô làm sao có thể buông
tha cho! ?
Bọn họ còn chưa có kết
hôn, trước khi chưa kết hôn, cô có rất nhiều cơ hội, dù cho khi kết hôn cô vẫn
có thể cướp về!
Đúng! Không thể buông
tha.
Lặng lẽ xiết chặt nắm
tay, cô tràn ngập tin tưởng rời đi.