"Ăn no quá!" Sở
Oa Oa xoa xoa cái bụng căng tròn, “Diễm, lần sau chúng ta lại đi ăn tiệc được
không?”
"Chỉ biết ăn
thôi."
Mọi người xung quanh rất
hối hả, ánh mặt trời rải khắp đường phố, chiếu lêm tất cả mọi người. Trên
đường, hai người rất nổi bật, người đàn ông đẹp trai, cao lớn, rất chói mắt,
người con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp đáng yêu. Trong mắt mọi người, giống như một
đôi tình nhân rất tình cảm.
Lát sau, hai người đi đến
trước cửa ra vào của Ân thị, nhưng bước chân của Sở Oa Oa lại chậm chạp không
chịu đi vào trong, trông như đang do dự điều gì đó.
"Oa Oa?"
Cô nhăn nhăn cái mũi,
ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, "Diễm, em… em không cần đi vào có được không?”
"Vì sao?"
"Trong này, chả có ý
nghĩa gì cả!"
Ý là, ở bên cạnh anh
không có ý nghĩa gì ư?
Trong lòng anh chợt sợ
hãi, sợ mất đi cô!
"Không được, dù có
thế nào em cũng phải ở bên cạnh anh”. Giọng nói rất không kiên nhẫn.
Cô lúng túng ,
"Nhưng mà, nhưng mà. . . . . ."
"Không có nhưng
mà!" Ân Dập Diễm cắt đứt lời nói của cô.
Bàn tay to lớn cầm lấy
tay nhỏ bé, anh dẫn Sở Oa Oa đi đến thang máy, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy
mở ra.
Ngón tay ấn tầng cao
nhất, sau đó anh xoay người, duỗi tay ra, ôm cô vào trong tay.
Ân Dập Diễm cúi đầu
xuống, hơi thở nóng phả lên khuôn mặt cô. Đôi mắt đem kịt như chim ưng làm
người khác sợ hãi, một lúc sau, anh mới mở miệng: “Cô bé, nghe này, từ nay về
sau, phải luôn luôn ở bên cạnh anh, không được bỏ đi!”
Ngượng ngùng rủ trán
xuống, lần đầu tiên cô ở gần đàn ông như vậy, hương thơm trên người anh rất dễ
chịu, làm cô không nhịn được.
"Anh thật là bá
đạo(*)!"
(*): Yaaa~, có ai biết bá
đạo là gì không >.