Cô lắc lắc cái mông, bỏ
ba lô xuống, nhìn đông nhìn tây, sau đó bỏ ba lô to đi lên phía trước. Chuẩn bị
tìm một vị trí, cô hài lòng dừng lại, phủi phủi tay, bắt đầu dựng nhà tạm thời.
Cô mở ba lô to trước, lấy
ra một cái đào đất, một cái đèn pin mini, đừng hỏi cô tìm được nó ở đâu, thật
ra cô cũng không biết lấy ở đâu a! Lúc cô thu dọn ‘hành lý’, chỉ tiện tay mượn
thôi…..
Đào bới lung tung lên,
cuối cùng thì cô cũng xây xong ngôi nhà tạm thời của mình.
Bây giờ cô muốn yên bình
ở bên trong, không bao giờ quan tâm đến Diễm khốn kiếp kia, ai bảo anh không
cho cô ra ngoài?
Hừ, dựa vào cái gì mà
muốn cô nghe lời, đợi qua ngày hôm nay, không cần biết anh ta là ai, cô không
bao giờ vào Ân trạch nữa!
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật
cường, mũi vểnh lên đến tận trời .
“Huỵch” một tiếng, cô
chui vào trong túi ngủ. Sau đó kéo khóa lên, trong chớp mắt, ánh sáng tối dần,
trong túi ngủ chỉ còn lại một màu đen.
Sở Oa Oa cố gắng ngủ,
nhưng lại không được, cô lật qua lật lại, xoay người không biết bao nhiêu lần
mà vẫn không ngủ được.
Hết hôm nay, cuộc sống
ngày mài sẽ tốt đẹp hơn! Cô thầm nghĩ.
Ngủ, ngủ. . . . . . Sở Oa
Oa, ngươi ngủ đi, bây giờ, lập tức nhắm mắt lại ngủ!
Cô nhắc lại những từ này
trong lòng nhiều lần.
Dần dần, đôi mắt to tròn
khép lại……….Cho đến khi mắt híp lại thành một đường, cuối cùng cô hoàn toàn
chìm vào trong mộng.
Zzz….zzz….zzz..
Zzz….zzz….zzz… (tiếng
ngáy ngủ)
"Đáng chết, cô ấy đi
đâu!"
Đột nhiên ở Ân trạch có
tiếng quát to, giọng nói làm cho mọi người không dám phát ra một tiếng động,
nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Toàn thân anh ta tỏa ra
hơi thở lạnh như băng, làm cho người khác không dám nhìn, cả người như đang ở
trong băng tuyết ở Nam Cực..
Lông mày rậm của Ân Dập
Diễm nhíu chặt lại, hai mắt như có sát khí lạnh thấu xương, trong đôi mắt đen
kịt, có hai ngọn lửa, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của anh, lửa càng lúc
càng nóng, cuối cùng thanh lửa giận hừng hực!
"Trả lời tôi!"
Anh đập tay xuống mặt
bàn, làm cho mấy chén nước trên mặt bàn đều rung lên.
Mấy trăm người đều lập
tức nuốt một ngụm lãnh khí, cúi đầu càng thấp, đôi mắt không dám nhìn về phía
người đàn ông đang nổi giận kia..
Thực sự tức giận, anh nắm
chặt nắm tay, phát ra tiếng “Răng rắc..răng rắc”.
Lúc này, bà Giang tẩu run
run bước ra, trả lời cho mọi người.
"Cậu, cậu chủ, tôi
vừa nhìn thấy Sở tiểu thư đi đến vườn Tĩnh Hinh, còn đem cả ba lô……”.
Chưa dứt lời, Ân Dập Diễm
đã phóng như bay ra ngoài cửa, không thể nhìn được tốc độ của anh.
Mọi người mới bắt đầu thở
hổn hển, lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ giận dữ như vậy..
"Tốt rồi tốt rồi,
không có việc gì rồi, tất cả mọi người đi làm việc của mình đi."
Lý quản gia ho nhẹ một tiếng,
trấn an tinh thần của mọi người, nói không chút hoang mang.
Ân Dập Diễm chạy nhanh
đên vười Tĩnh Hinh, người biết anh đều biết, bây giờ anh đang rất tức giận, rất
rất tức giận! Nếu như không muốn ‘hi sinh’ thì hãy biết điều mà tránh xa anh..
Việc đầu tiên khi anh về
nhà, chính là đến phòng tìm cô bé kia – Sở Oa Oa. Anh vốn có ba hội nghị quan
trọng, hai cái của điện ảnh và truyền hình đã từ chối, muốn về nhà sớm, chỉ vì
muốn nhìn thấy cái má lúm đồng tiền đáng yêu kia.
Kết quả là anh vừa về
nhà, lên phòng tìm, vào phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Điều này làm cho anh rất
tức giận, như thế mà không nổi giận sao?!
Đáng chết, cô không nghe
lời anh nói, chạy trốn?....Không thể, canh phònh ở Ân trạch rất nghiêm ngặt,
ngay cả một con ruồi còn không vào được, cô sẽ không đi, nhất định không……
Lần đầu tiên, nội tâm của
anh lại bối rối, nghi ngờ vô căn cứ, cảm xúc sợ hãi, anh sợ cô bỏ đi, đi khỏi
thế giới của anh……
Anh bước nhanh hơn, dọc
theo con đường nhỏ trong vườn Tĩnh Hinh, tỉ mỉ tìm cô.
Nhưng tìm mãi không thấy,
anh lại quát lên lần nữa.
"Sở Oa Oa, em ra đây
cho tôi!"
Anh thề, sau khi tìm được
cô, anh nhất định phải nghiêm khắc, hạ thủ không lưu tình(*) đánh mông cô!