Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 388: Ngoại truyện phần 4 - Chương 13: Ầm ỹ một trận




Lăng Bắc Triệt từ từ mở bàn tay ra, Quách Mạn chỉ nhìn thấy một tấm huy chương màu vàng nằm trong lòng bàn tay anh, Quách Mạn nhìn một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngước đầu nhìn Lăng Bắc Triệt: “Không có chuẩn bị quà gì cho em, chỉ có mỗi cái huy chương này để tặng em. Anh từng giành được huy chương nhất đẳng, nhị đẳng.” Lăng Bắc Triệt nghiêm túc nói, đưa bàn tay lại gần trước mặt cô, Quách Mạn nhẹ nhàng đưa ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng cầm chiếc huy chương này lên, trong lòng đầy sùng kính.

Huy chương nhất đẳng, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Lăng Bắc Triệt ở trường học giải cứu con tin, cô cẩn thận cầm lên, sau đó nhìn anh: “Cái này có phải rất quý giá không?” Cái huy chương này đối với quân nhân mà nói đại biểu cho vinh dự, anh cứ như vậy mà đưa cho cô?

“Nó không quá quý, nhưng rất quan trọng. Tại sao anh lại đưa cho em, em tự suy nghĩ đi.” Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói. Trong lòng Quách Mạn không khỏi rung động, thoáng hiểu ý tứ của anh. Bởi vì quan tâm cô cho nên mới đưa vinh dự của mình cho cô cất giữ sao?”

“Em sẽ cất giữ cẩn thận.” Quách Mạn thận trọng nói, đem huy chương nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó xích lại gần anh, ở trên mặt anh mà hôn xuống. Lăng Bắc Triệt được cô hôn trong lòng nhất thời hưng phấn.

“Ha ha…”

“A, làm sao lại có người?” Quách Mạn buông anh ra thì dường như nghe được tiếng cười, Lăng Bắc Triệt liếc nhìn lùm cây ở sau lưng, thì thấy lùm cây đột nhiên đứng lên, Quách Mạn hoảng sợ hét lên, chỉ chốc lát sau, mới kịp phản ứng nhận ra đó là lính mai phục trinh sát ở chỗ này.

Trên người bọn họ khoác lá cây giả, trên mặt cũng hóa trang, trên lưng đeo súng, còn miệng thì cười toe toét với cô, lộ ra hàm răng trắng noãn. Quách Mạn vươn tay ra với bọn họ rồi lên tiếng chào hỏi: “Mọi người cực khổ quá.” Vừa lúc nãy cô hôn anh đều bị bọn họ thấy hết? Quách Mạn đỏ mặt, xoay người: “Anh cũng không nói cho em biết.” Cô kéo cánh tay của anh bực tức nói.

Lăng Bắc Triệt cười cười, rồi từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, hai người lính trinh sát tiếp tục nhiệm vụ, Lăng Bắc Triệt kéo Quách Mạn rời đi.

“Bọn họ mỗi ngày đều nằm như vậy, hôm nay thời tiết rất nóng nha.” Quách Mạn nhỏ giọng hỏi.

“Đây đã là gì. Anh đưa em ra xe.” Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, khi đi tới cổng doanh trại thì buông tay cô ra, Quách Mạn nghe nói anh muốn đưa cô đi trong lòng liền dâng lên cảm giác không nỡ. Cô đi theo vào cổng thì thấy một áp-phích tuyên truyền.

Cô tò mò tiến lên thì thấy tấm áp-phích này tuyên truyền về việc biên giới Vân Nam thiếu giáo viên, kêu gọi quân nhân đi đến đó dạy chữ.

“Không liên qua gì tới em, đi mau lên.” Lăng Bắc Triệt kéo cô rời đi, nói.

“Sao vậy? Em cũng là người nhà của quân nhân mà.” Cô không vui nói.

“Đừng nói nhảm, em ở nhà an phận dạy học là được rồi.” Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, anh chỉ hy vọng cô bình an ở nhà, để cho anh đỡ một phần nhớ thương, chuyên tâm công tác. Quách Mạn liếc anh một cái, không còn nói chuyện xung phong đi dạy ở vùng xa mà theo Lăng Bắc Triệt trở về ký túc xá, cầm túi của mình lên, đem tấm huy chương bỏ cẩn thận vào sâu trong túi.

“Trong túi này có một ít đồ ăn vặt anh thích, đừng quên ăn.” Cô chỉ vào túi trên bàn, nói. Lăng Bắc Triệt cười cười: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.” Anh đưa tay nắm lấy bả vai cô, ôm cô đi ra bên ngoài.

Anh lái xe, đi thẳng xuống núi, tay trái nắm vô lăng, tay phải vẫn không quên nắm tay Quách Mạn, tình cảm hai người không cần nói ra mà cũng hiểu. Mặc dù, chưa từng nghe anh nói yêu cô, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đối với cô bây giờ cũng đã có tình cảm.

Có tình cảm hay không có tình cảm, yêu hay không yêu, có lẽ không cần phải so đo nhiều như vậy, chỉ cần trong lòng anh có cô là được.

Lăng Bắc Triệt đưa cô đi một đoạn thật dài, mắt nhìn thấy mặt trời dần dần lặn về phía tây: “Anh dừng xe ở đây được rồi, em ngồi xe trở về, thời gian cũng không còn sớm, anh mau về đi.” Quách Mạn yêu thương nói, Lăng Bắc Triệt làm như không nghe thấy, tiếp tục lái xe.

Bàn tay nắm tay cô một lần nữa siết chặt, anh cảm thấy mình càng ngày càng quan tâm đến cô, cô đã trở thành một phần sinh mệnh của anh.

Lái xe thêm một đoạn nữa thì anh dừng lại, Quách Mạn cũng phát hiện ở trạm xăng này có một chiếc xe hơi của nhà họ Lăng: “Ngồi xe nhà trở về đi, về sau nếu tới tìm anh cũng đừng ngồi xe khách biết không?” Lăng Bắc Triệt nói.

Cô gật đầu một cái: “Em đi đây, anh lái xe cẩn thận một chút.” Cô tháo dây an toàn, nhìn anh nói, Lăng Bắc Triệt gật đầu một cái, giữ chặt đầu, hôn lên môi cô một lúc lâu sau mới buông ra.

Quách Mạn không lên tiếng, mở cửa xe, hốc mắt lúc này cũng nóng lên, cô nhảy xuống xe, nhưng anh không có xuống. Sau khi cô xuống xe anh liền khởi động xe rời đi. Quách Mạn trong lòng mơ hồ có chút mất mát, lại không muốn mình quá để tâm chuyện này.

Nhưng trong lòng Lăng Bắc Triệt lúc này lại cực kỳ đau lòng, hốc mắt anh ửng hồng, cố ý không nhìn kính chiếu hậu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại thì thấy cô đã lên xe.

***

Ở trường học, Quách Mạn một lần nữa lại thấy áp-phích tuyên truyền việc lên biên giới dạy học cho dân tộc thiểu số ở Vân Nam, sau khi nhìn báo cáo về tình hình giáo dục ở đó, nhiệt huyết trong lòng cô không khỏi sôi trào.

Không có tạm biệt gia đình, cũng không có hỏi ý kiến Lăng Bắc Triệt, cô dứt khoát đăng ký.

“Cô giáo Quách, phải đi một năm đấy, cô mới kết hôn mà muốn đi cái này sao.” Các cô giáo khác rối rít không hiểu sự lựa chọn của cô, cả trường bao gồm Quách Mạn cũng chỉ có hai người tình nguyện đi, còn người kia chính là vị giáo sư ưu tú, người đó muốn đi một năm để sau khi về trường sẽ có cơ hội thăng tiến hơn.

Quách Mạn hiển nhiên không phải bởi vì cơ hội thăng tiến này, bởi vì cô không cần những thứ đó.

Quách Mạn không trả lời, chỉ cười trừ, cô nhìn vào đoạn video về địa phương đó, gần chỗ đó có chỗ đóng quân của bộ đội võ trang, cùng với bộ đội đặc công. Về công thì cô thấy chuyện này rất có ý nghĩa, điều kiện học tập của những bạn nhỏ người dân tộc thiểu số kia đang rất khó khăn, về tư, cô cũng coi như là có cùng tư tưởng giác ngộ với Lăng Bắc Triệt. Có lẽ, có thể tiến gần đến bên cạnh anh……

Giống như đang kề vai chiến đấu với anh.

Trước khi đi Vân Nam, Quách Mạn vốn muốn ghé tới doanh trại bộ đội đặc công, ai ngờ anh không có ở đây. Cô sợ anh không đồng ý nên cũng không liên lạc trước mà trực tiếp lên đường. Sau khi tới Vân Nam cô mới liên lạc với nhà. Nghe nói cô tình nguyện lên vùng cao dạy học, mẹ Quách thiếu chút nữa mà tức chết.

“Mẹ. Mẹ ngàn vạn lần đừng cho người đi tìm con, con chỉ đi một năm. Con không có việc gì đâu.” Quách Mạn lo lắng nói trong điện thoại.

“Không có việc gì? Con không biết đó chính là nơi rừng thiêng nước độc sao? Quách Mạn, con cho rằng con là ai, là anh hùng sao? Con phô trương, đi tới chỗ đó, nhỡ gặp phải thổ phỉ, hay chiến tranh, mẹ phải làm sao.” Mẹ Quách trong điện thoại hầm hừ, nghẹn ngào ra tiếng, Quách Mạn nghe được thì trong lòng rất khó chịu.

“Mẹ. Ở đây cũng không nguy hiểm như vậy đâu, chúng con có bộ độ võ trang bảo vệ rồi, thật sự không có việc gì đâu.” Quách Mạn vội vàng an ủi, nói sự thật.

“Con đã lập gia đình, mẹ không quản được, để cha con gọi điện cho Lăng Bắc Triệt.” Mẹ Quách lại nghẹn ngào nói.

“Mẹ. Mẹ chê anh ấy không đủ bận rộn sao? Xin mẹ đừng làm phiền anh ấy nữa được hay không? Ở đây tín hiệu không được tốt, cứ như vậy nha mẹ.” Quách Mạn nói xong liền cúp điện thoại rồi tắt nguồn luôn.

Ở nơi rừng núi này căn bản không có điện, điện thoại của cô con pin nên phải để dành cho những lúc cần thiết mới sử dụng.

Nơi này quả thật có bộ đội võ trang đóng quân, nhưng điều kiện rất gian khổ, nơi ở của bộ đội cũng toàn là lều bạt. Bọn họ tới đây để dạy tiểu học, trường học cũng là do bộ đội dựng lên, chỉ gồm ba gian nhà ngói, cô cùng với các giáo viên nữ khác vừa là nơi dạy học vừa là nơi ở. Lúc bọn nhỏ đến lớp thì thu dọn gọn gàng trở thành phòng học.

“Quách Mạn, tư tưởng của tôi không có cao thượng như cô, tôi chính là vì những cơ hội kia mới tới, hiện tại liền cảm thấy hối hận, nếu như thật sự gặp thổ phỉ, chúng ta phải làm sao đây?” Buổi tối, hai người nằm trên “Giường” do bàn học ghép lại, giáo sư Trương Thanh nói.

Chị ta mới tới đây ngày đầu tiên do không phù hợp khí hậu liền bị thổ tả, phải uống thuốc vài ngày mới đỡ.

Trong lòng Quách Mạn cũng không ngừng than thở, không phải cô hối hận khi tới chỗ này, mà chính là ở những chỗ như này cô mới hiểu hết được sự khó khăn của người dân, cũng để cho cô thể hiện rõ giá trị của một nhà giáo.

Những đứa bé ở nơi này hiểu chuyện hơn rất nhiều so với trẻ con thành phố, bọn chúng cũng rất ham học, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khát vọng học tập của bọn chúng cô đều chua xót cực kỳ, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng hơn.

“Nếu như chị thật sự không muốn ở lại đây hay là cứ về trước đi, không thể để thân thể suy sụp, ngày mai sẽ có mấy thực tập sinh đại học tới, chị chính là nên trở về thôi.” Quách Mạn suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Thanh.

“Như vậy có được không?” Trương Thanh cảm thấy ngượng ngùng.

“Không có gì, chính là thân thể chị ở nơi đây mới có mấy ngày mà đã xảy ra vấn đề, nếu như ở thời gian dài sẽ không ổn, yên tâm đi, trường học cũng sẽ hiểu thôi.” Quách Mạn lại nói.

Ngày hôm sau Trương Thanh liền trở về, trước khi đi chị ta cũng chào hỏi ba thực tập sinh đại học mới tới, bọn họ là hai nam một nữ, đều là sinh viên của trường Sư Phạm tỉnh, nhiệt tình, không sợ khổ, và cũng tràn đầy nhiệt huyết. Ở cùng với họ, Quách Mạn cũng phát hiện được sống là phải có lòng tin.

Nhìn Tiêu Thành, Điền Điềm, Từ Tùng ba người đang chơi đùa với những đứa bé ở bên ngoài phòng học, Quách Mạn cười cười.

“Bằng bằng.”

“A.” Từ đằng xa truyền đến tiếng súng, nữ thực tập sinh đại học Điền Điềm sợ đến hét chói tai, hai người nam sinh còn lại cũng sửng sốt, so với sự hoảng sợ của bọn họ thì những đứa bé lại rất bình tĩnh: “Thầy giáo, mau trốn đi.” Có bạn nhỏ la lớn, rồi những bạn nhỏ khác cũng đi tìm chỗ trú ẩn, tụm năm tụm ba ôm đầu mà trốn.

Trong lòng Quách Mạn cũng run rẩy, ý bảo bao người bọn họ trốn đi, mình cũng nên trốn cùng với các bạn nhỏ kia đi thôi.

“Bọn họ là thổ phỉ?”

“Là thổ phỉ sao?”

“Đúng, đúng……..” Một bé trai trả lời Quách Mạn.

“Cô giáo Quách.” Lúc này thì một giọng nói trầm trầm vang lên. Quách Mạn liền vội vàng đứng lên: “Liên trưởng Trần.” Quả thật là quân đội võ trang, Đại đội trưởng Trần, Quách Mạn chạy lại gần.

“Cô giáo Quách, làm cho mọi người sợ hãi rồi. “ Đại đội trưởng Trần nói, lúc này các bạn nhỏ cũng chạy hết ra ngoài, ba cô cậu sinh viên cũng theo ra.

“Cũng may, bọn nhỏ so với chúng tôi còn bình tĩnh hơn, Đại đội trưởng Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Quách Mạn cười nói.

“Không sao là bộ đội võ trang tập kích bọn người buôn lậu thuốc phiện, hiện tại đã bắt được. Buổi tối các người cũng nên chú ý an toàn, tôi sẽ phái người đến bảo vệ, yên tâm đi.”

Trong lòng rốt cuộc vẫn còn chút lo sợ, bộ đội võ trang phục kích buôn lậu thuốc phiện….

Khi Lăng Bắc Triệt biết Quách Mạn tình nguyện đi dạy học thì đã là một tháng sau, lúc ấy anh vô cùng giận giữ, gọi điện thoại cho cô nhưng cô vẫn tắt máy. Chỉ là, anh rất nhanh đã liên lạc được với bộ đội đóng quân ở đó.

Quách Mạn không ngờ khi Đại đội trưởng Trần tìm cô là muốn cô nghe điện thoại, tim cô đập nhanh, cùng ấm ức, thiếu chút nữa là rơi lệ: “Alô.” Cô khàn khàn mở miệng.

“Quách Mạn. Em rốt cuộc là có để người chồng này vào mắt không? Em không nghe lời anh nói sao? Hả?” Lăng Bắc Triệt lớn tiếng quát, làm cho cô run sợ, thiếu chút nữa đã quăng điện thoại đi.

Cô không thấy được tay Lăng Bắc Triệt lúc này đã nắm chặt quả đấm cùng với khuôn mặt khẩn trương.

“Em là người lớn, em đi đâu là tự do của em.” Ấm ức trong lòng chuyển thành tức giận, cô la lớn phản bác.

“Anh không có tư cách ra lệnh cho em. Tạm biệt.” Quách Mạn là người thích mền không thích cứng, sau khi la lớn liền cúp điện thoại. Anh không có an ủi cô, hay thông cảm cho cô thì thôi, ngược lại còn có thái độ này.

Quách Mạn từng nghĩ khi Lăng Bắc Triệt biết cô làm chuyện này sẽ ủng hộ cô giống như cô ủng hộ anh, không ngờ…..

“Ích kỷ. Lăng Bắc Triệt. Anh thật ích kỷ.” Quách Mạn tức giận nói, tại sao anh không có để ý cảm nhận của cô mà liều mạng phấn đấu mà cô lại không thể sao?

“Cô giáo Quách, tôi mới biết cô là vợ của Trung đội Lăng. Thất lễ quá.” Đại đội trưởng Trần nói.

Quách Mạn lau nước mắt, cười lắc đầu: “Liên trưởng Trần anh đừng nói như vậy.”

“Trung đội Lăng không tức giận chứ? Là một người chồng ai cũng tức giận như cậu ấy thôi, cậu ấy là đang lo cho sự an nguy của cô.” Liên trưởng Trần gần bốn mươi tuổi nhìn rất hòa nhã, làm công tác tư tưởng cho Quách Mạn.

Là lo lắng cho cô sao? Cô không hoài nghi chuyện này, nhưng, cô tức giận bởi vì anh nổi giận với cô.

***

Sau khi hai người ầm ỹ trong điện thoại thì hai tháng liền không có liên lạc, Quách Mạn cũng sớm quen với cuộc sống khó khăn ở đây, chỉ là cô cùng với ba cô cậu sinh viên kia nửa đêm nghe tiếng súng vẫn cảm thấy sợ, cũng thường nghe thấy tin tức binh linh hy sinh.

Có lần Quách Mạn còn thấy thổ phỉ quăng đầu binh lính hy sinh lên không trung, đó là chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời cô.

“Có máy bay.”

Một bạn nhỏ kêu to, Quách Mạn theo bản năng mang theo các bạn nhỏ đi trốn: “Các thầy cô cùng các bạn nhỏ đừng sợ, cứ tiếp tục học đi.” Có binh sỹ tới trấn an, Quách Mạn lập tức rời khỏi phòng học hỏi cho rõ ràng, người binh sỹ kia nói, đó là máy bay của bộ đội đặc công.

Nghe thấy mấy chữ bộ đội đặc công, Quách Mạn liền kích động không thôi, Lăng Bắc Triệt…….Anh ấy sẽ tới sao?