Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 379: Ngoại truyện phần 4 - Chương 4: Phát triển thêm một bước




Đàn ông, một gã đàn ông! Lăng Bắc Triệt thầm nghĩ trong lòng, giữa hai hàng lông mày xoắn thành một đường nhàn nhạt, hung hăng hít một hơi thuốc, đồng thời cẩn thận đánh giá gã đàn ông đang đi bên cạnh cô.

"Cô giáo Quách, có thể cùng ăn một bữa cơm không?" Người đàn ông đeo mắt kính, lịch sự nho nhã nói với cô. Quách Mạn có chút khó xử. Người đàn ông này là giáo viên cùng trường với cô, cũng cùng niên khóa với cô, vì Tết này anh ta không về thăm cha mẹ nên cô mới mời anh ta đi dạo một chút.

Sau khi bị Lăng Bắc Triệt làm tổn thương, những năm này, trừ những học sinh nam, cùng người thân trong nhà ra, cô đều rất ít qua lại với những người khác giới.

"Tôi...tôi"

"Tiểu Mạn!" Cô vừa định mở miệng nói, thì chợt một giọng nói trầm thấp chợt vang lên khiến cô vô cùng kinh ngạc. Sao Lăng Bắc Triệt lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Anh vừa gọi cô đúng không?

Lăng Bắc Triệt tiến tới, bá đạo kéo Quách Mạn vào trong ngực mình, nhìn người đàn ông đeo mắt kính kia, khóe miệng mang nở nụ cười hòa nhã, "Chào anh! Tôi là bạn trai của Quách Mạn. Rất vui được gặp anh!" Anh không đưa tay ra, chỉ nói.

Quách Mạn cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên, vô cùng ngượng ngùng.

Thầy giáo kia nghe anh nói như vậy cũng cảm thấy rất xấu hổ, bình thường đâu có thấy cô có bạn trai gì đâu, hơn nữa nhìn người kia có khí thế rất bức người, trông dáng vẻ hẳn là người xuất sắc, liền vội vàng nói mấy câu khách sáo, nói tạm biệt với Quách Mạn, rồi rời đi.

Quách Mạn định thoát khỏi ngực anh, nhưng Lăng Bắc Triệt nào có chịu, "Đồng chí Quách Mạn, phẩm chất giáo viên của em đâu rồi? Sao lại một chân đứng hai thuyền như vậy?" Lăng Bắc Triệt như cười như không trêu ghẹo cô, biểu hiện trên mặt anh không nhận ra được có đang tức giận hay không.

Có điều bộ dạng kia của cô như quả thật đang làm điều gì có lỗi với anh vậy.

"Anh nói nhảm cái gì đó! Đang ở trên đường, đừng lôi lôi kéo kéo!" Quách Mạn tức giận nói, muốn tránh khỏi anh, nhưng anh vẫn bá đạo ôm lấy cô, tay đặt bên hông cô đi tới phía xe của mình.

Quách Mạn lên xe, Lăng Bắc Triệt liền khởi động xe, cũng không nói chuyện, cứ thế đi thẳng. "Hôm nay anh mới trở về sao?" Một lúc lâu sau, cô lên tiếng hỏi.

"Ừ!" Lăng Bắc Triệt đáp một tiếng, lời nói lạnh nhạt.

Không khí thế này càng khiến Quách Mạn cảm thấy lúng túng hơn, có chút mất tự nhiên, không biết nên nói tiếp thế nào. Lăng Bắc Triệt dừng xe trước một nhà hàng, thì ra là đưa cô đi ăn cơm. Trừ lần xem mắt đó ra, đây là lần thứ hai cô ăn cơm với anh.

Lăng Bắc Triệt, đây là người cô thường xuyên nhớ tới trong hai tháng qua, cũng là người khiến cô luôn chôn giấu trong lòng nhiều năm. Lẽ nào trong lòng cô vẫn còn thích anh? Nếu không lúc này, sao lại động lòng.... Hai người lặng lẽ ăn cơm cùng nhau, Lăng Bắc Triệt cảm nhận được ánh mắt của cô, trong lòng vô cùng hài lòng.

Ra khỏi nhà hàng, anh lái xe chở cố đến phòng chơi bi-a của Tôn Đại Phi. Quách Mạn không biết chơi, anh liền nhiệt tình dạy cô.

Lúc này, thân thể cô đang nằm xuống bàn bóng, thân thể anh ở ngay sau cô, bao trọn lấy cô, một tay trùm lên tay phải của cô, khoảng cách gần thế này quả thật vô cùng mập mờ, "Vào, vào rồi!" Quách Mạn kích động hô lên, vừa ngẩng đầu lên chợt bắt gặp ngay khuôn mặt tuấn tú của anh, anh đang chăm chú nhìn cô.

Hơi thở hai người như quấn vào nhau, tim Quách Mạn đập dữ dội, vội quay đầu đi, anh lại kéo khuôn mặt cô lại, ép mặt đối mặt, anh ôm cô, con ngươi sâu thẳm khóa chặt gương mặt của cô.

"Chúng ta kết hôn đi!"

"A...!"

Lời này của Lăng Bắc Triệt tựa như bom nổ, chấn động dữ dội, khiến trái tim cô rung lên, chợt kêu lên một tiếng, sau đó kinh ngạc nhìn anh.

"Kết hôn?" Cô không tin được hỏi lại.

Lăng Bắc Triệt ngẩng đầu lên, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, gật đầu một cái, "Em không muốn?" Anh luôn thích đánh nhanh thắng nhanh!

"Không muốn!" Cô buột miệng, lớn tiếng nói. Xong dùng sức đẩy anh ra!

Lăng Bắc Triệt kinh ngạc, không ngờ cô lại kiên quyết như vậy, cũng thẳng thừng như thế, "Tại sao? Năm nay em cũng 27 rồi."

"Lăng Bắc Triệt! Đồ khốn kiếp!" Quách Mạn kích động rống to, trong lòng co rút, "Tại sao? Anh không thích tôi cơ mà! Tại sao ngưòi cự tuyệt là anh, muốn kết hôn cũng là anh! Tôi không chấp nhận!" Quách Mạn rống lên những lời trong đáy lòng mình. Những năm này, chuyện ngày đó đã tạo trong lòng cô một bóng ma không nhỏ.

Không có tình cảm, lại đột ngột đòi kết hôn, có ý gì chứ? Như vậy có hạnh phúc sao? Nếu đã vậy không bằng không kết hôn! Không nên để cô tiếp tục sống trong ảo tưởng nữa! Đồng thời cô cũng cảm thấy, Lăng Bắc Triệt thật đáng ghét, thật không coi người khác ra gì, giống như đối với cô vậy, anh ta muốn thì đòi hỏi, không muốn liền cự tuyệt.

Không tôn trọng cô chút nào hết, hơn nữa, từ khi xem mắt đến bây giờ, anh ta chỉ gửi cho cô đúng một tin nhắn. Có thể thấy được, anh ta chỉ vì phải kết hôn cho nên mới kết hôn!

Nhìn dáng vẻ tức giận của Quách Mạn, Lăng Bắc Triệt cũng vô cùng kinh ngạc, anh biết, hẳn là cô vẫn còn để ý đến chuyện ngày bé đó. Anh muốn tiến lại gần, nhưng cô lại chạy đi, chạy vụt ra phía cửa, anh nhanh chóng đuổi theo, trước khi cô chạy ra cửa, liền kéo cô lại, "Anh...ưmh..." Cô vừa định rống lên, anh đã liền giữ chặt gáy cô, cúi đầu, bá đạo cường hôn cô.

Một tay giữ chặt hông cô, hung hăng mút thỏa thích hương vị ngọt ngào trên môi cô. Không ngờ môi cô lại ngọt như vậy, ngon miệng như vậy. Anh bá đạo hút sâu hơn, còn Quách Mạn thì choáng váng, sững sờ trong lồng ngực anh, không dám làm một cử động nhỏ nào, lần đầu tiên trong đời cô bị đàn ông hôn, hơn nữa còn là Lăng Bắc Triệt.

Chuyện như vậy cũng chỉ mà ảo tưởng của mối tình đầu, lúc cô cuồng nhiệt yêu Lăng Bắc Triệt, dưới vầng trăng sáng, anh hôn cô, nhẹ nhàng mà hôn cô.

"Ưmh...ưmh…" Hồi lâu, cô không thở nổi, liền giãy dụa, nhưng anh vẫn không chịu buông cái miệng nhỏ nhắn đầy vị ngọt của cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô càng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nói vậy, đây là nụ hôn đầu của cô sao? Lăng Bắc Triệt chợt nhớ tới, trong một đêm nhiều năm về trước, khi anh đưa tay định sờ lên ngực cô, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, lúc ấy anh thật sự rất muốn hôn cô....

Quách Mạn thở hồng hộc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, đầu óc ong ong, tim đập dữ dội.

"Anh...anh…" Cô chỉ có thể phát ra mấy tiếng ấy, bởi vì lúc này cô không biết phải nói gì nữa.

"Em cũng biết, năm đó anh một lòng chỉ muốn đầu quân, cho nên mới không thể đồng ý qua lại với em được." Anh ôm lấy cô, giữ lấy mặt cô, nghiêm túc nói. Nhớ tới bộ dạng bị anh làm nhục của cô khi đó, trong lòng anh vô cùng hối hận cùng áy náy.

Một cô gái, ngay trước mặt thầy trò toàn trường, bị cự tuyệt, cảm giác đó....

Chợt ý thức được năm đó mình thực sự rất đáng ghét, những năm này, mỗi lần nhớ tới chuyện đó, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, cảm giác mình thật quá đáng.

Nghe lời của anh, trong lòng Quách Mạn đau nhói, "Không cần phải nói những chuyện này với tôi! Dù bây giờ anh có nói thích tôi, tôi cũng sẽ không tin! Tôi biết anh chỉ là đang muốn tìm một người để kết hôn thôi." Quách Mạn uất ức quát lên.

Bị cô nói đúng những điều mình nghĩ, Lăng Bắc Triệt có chút xấu hổ, "Vậy ngay cả một cơ hội để thử qua lại với nhau em cũng không chịu cho sao?" Anh lại hỏi. Anh đối với cô quả thật cũng không phải là yêu, chỉ là cảm thấy cô rất thích hợp, kết hôn với cô hẳn sẽ không nhầm.

Anh lui lại một bước, trong lòng Quách Mạn thở phào nhẹ nhõm, bắt cô nói lời chia tay với anh, chắc chắn cô sẽ không nỡ, "Tôi chỉ không muốn chưa có chút tình cảm nào đã liền đi đến hôn nhân." Cô rủ mắt, nói lý.

Trong lòng Lăng Bắc Triệt cũng suy nghĩ thực tế, "Được, anh không miễn cưỡng em. Chuyện kết hôn, sau này hãy nói, nhưng em không được qua lại với người đàn ông nào khác!" Lăng Bắc Triệt nói.

Cô gật đầu một cái, muốn tránh đi, anh lại bá đạo ôm lấy cô, "Anh buông ra!" Cô tức giận nói. Anh cúi đầu, ghé miệng lại gần bờ môi cô, cô nhìn khuôn mặt anh, tim đập dữ dội, "Anh đừng như vậy, chúng ta..."

"Nếu đang hẹn hò, ôm hôn đương nhiên có thể làm!" Anh cười gian nói, xong liền cúi đầu, chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô một lần nữa. Giống như bị nghiện hôn, Lăng Bắc Triệt mút thỏa thích môi cô, cô vụng về không dám làm một cử động nhỏ nào, còn mở to mắt nhìn anh, dáng vẻ hết sức thú vị. Anh khẽ buông cô ra, "Không ai dạy em hôn môi thì phải nhắm mắt lại sao?" Anh gặm môi cô, nhìn cô, xấu xa nói.

Cô nghe lời nhắm mắt lại, cảm thấy anh lại hôn cô, cảm giác tê dại, hơi thở nam tính cũng mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ lấy cô, cô sợ hãi lè lưỡi ra liền bị anh bá đạo mút lấy, hôn càng nóng bỏng.

"Không tệ, có tiến bộ." Anh buông cô ra lấy hơi, nhìn đôi môi sưng đỏ, vẻ mặt mê đắm của cô, nói.

Lòng cô khẽ rung lên, chợt đưa tay, đẩy lồng ngực của anh ra, "Chúng ta về nhà thôi!" Cô đỏ mặt nói.

"Không muốn đi hát?" Một cái hôn liền gợi lên lửa dục, thân dưới Lăng Bắc Triệt căng trướng khó chịu, có chút không nỡ để cô đi. Nhưng bây giờ nói muốn cô, chắc chắn cô sẽ không chịu.

"Nhưng không còn sớm nữa." Cô cũng muốn đi, lại lo đi về trễ.

Anh liền bắt lấy tay cô, "Bác gái biết em đi cùng anh, không có việc gì đâu!" Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, lấy áo khoác của cô, mặc vào cho cô, rồi ôm cô ra khỏi phòng chơi bi-a. Chỉ một hàng động nhỏ đã khiến lòng Quách Mạn ấm áp, cảm giác này, rất giống với cảm giác được yêu cô đã từng khát khao.

Vào phòng karaoke, đã thấy Tôn Đại Phi trái ôm phải ấp hát, Lăng Bắc Triệt không vui trừng mắt liếc anh ta một cái, Tôn Đại Phi vội vàng thức thời để hai cô gái kia rời đi. Quách Mạn vẫn luôn là cô gái ngoan ngoãn, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đàn ông trái ôm phải ấp như vậy, có chút sợ hãi, đứng ở sau lưng Lăng Bắc Triệt sau lưng.

Lăng Bắc Triệt ý bảo cô ngồi xuống một góc ghế sofa, "Em chơi một mình một lát, anh nói vài lời với cậu ta." Anh nói nhỏ bên cô. Quách Mạn nghe lời ngồi xuống một góc.

Lăng Bắc Triệt tới ngồi xuống bên cạnh Tôn Đại Phi, mùi nước hoa gay mũi của phụ nữ liền sộc vào mũi, anh mở một chai bia, uống vài ngụm, "Đừng có sống mơ mơ màng màng cả ngày như vậy" Lăng Bắc Triệt nhỏ giọng dạy dỗ.

"Nói nhiều! Các người khỏi phải nói với tôi những lời này. Cậu ở đây chơi đi, tôi biến." Tôn Đại Phi uống với anh một hớp, nói xong, liền vứt chai rượu, đứng dậy đi ra ngoài. Lăng Bắc Triệt nhìn theo bóng lưng của anh ta, thở dài, lắc lắc đầu.

Nhìn sang Quách Mạn đang ngồi trong góc, anh tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay vòng qua bả vai cô. Trong phòng hát mờ tối, tiếng nhạc rất vang, khiến đầu óc con người thư thái. Quách Mạn tỉnh táo cả người, cũng không còn cự tuyệt anh hắn, "Không hát à?" Anh ghé sát lại tai của cô, trầm giọng hỏi.

Hơi thở của anh phả vào trong tai cô, khiến toàn thân cô run rẩy, nổi cả da gà. Cô nhìn anh, lắc đầu.

Lăng Bắc Triệt chợt cầm micro, đứng lên, chọn bài quân ca rồi lớn tiếng hát, Quách Mạn nghe tiếng hát rõ ràng của anh, vô cùng kinh ngạc, càng không ngừng vỗ tay, một lúc sau, anh lại hát thêm bài tiếng anh nữa.

Hát một lúc lâu, hai người nắm tay nhau, vừa uống rượu, vừa nói cười. Cô uống hai chai bia đã ngà ngà say, nụ cười trên mặt càng mở rộng, bị anh ôm vào trong ngực cũng không phản kháng, "Tiểu Mạn, em có nhớ anh không?" Lăng Bắc Triệt ôm bên ngoài bộ đồ bó sát trên người cô, hỏi bên tai cô.

Một tiếng 'Tiểu Mạn' chọt trúng lòng cô, "Nhớ, anh là anh A Triệt, bạn của anh họ." Quách Mạn say khướt nói, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã liền bị anh mê hoặc, khi đó cô mới tám, chín tuổi.

Lăng Bắc Triệt cười cười, hôn lên gò má cô một cái. Cô cũng không né tránh, cô uống say, để mặc anh ăn đậu hũ.

"Tiểu Mạn, em bắt đầu thích anh từ khi nào?" Lăng Bắc Triệt xấu xa hỏi, biết rõ cô uống say rồi, hỏi gì cũng nói, còn cố ý hỏi. Có lẽ, đây chỉ là để thỏa mãn tính tự tôn của đàn ông mà thôi.

"Mười tuổi! Năm thứ ba tiểu học!" Cô lớn tiếng nói, dáng vẻ đúng là say rồi. Lăng Bắc Triệt cười trộm, thì ra còn nhỏ như vậy liền thầm mến mình rồi.

"Có oán trách anh không?" Anh lại hỏi.

"Uống rượu." Cô say khướt nói.

"Uống! Uống!" , Lăng Bắc Triệt đưa một ly nước suối cho cô, nói, cô ngốc nghếch tưởng là bia, uống ừng ực, bàn tay to của anh trong lúc vô tình chạm vào bờ ngực mềm mại của cô, toàn thân như bị điện giật, bàn tay lại nhẹ nhàng bao lấy....

"Tiểu Mạn, em đang mặc áo độn ngực à?" Anh dâm đãng hỏi, nhớ năm đó ngực cô rất nhỏ, không ngờ bây giờ lại lớn như vậy, một tay anh cũng không bọc lại hết được. Lăng Bắc Triệt thừa nhận, anh không phải quân tử.

"36C! Tôi lên cỡ C rồi! Tôi lên cỡ C rồi! Nhưng anh..." Quách Mạn nói, một giọt nước mắt nhỏ ra từ khóe mắt, anh không biết, năm đó, sau khi bị anh làm nhục, nói ngực cô nhỏ, cô liền làm đủ mọi cách để ngực lớn lên.

Anh hiểu được ý của cô, cười cười, ôm ngang người cô, nâng cằm cô lên, "Cho nên bây giờ anh trở lại tìm em rồi." Anh ác ý nói xong cúi đầu, chiếm lấy miệng cô. Lần này, bàn tay anh không khách khí nữa, trùm lên cô, suồng sã chà xát vân vê tứ phía.

Cảm giác mềm mại khiến anh vui sướng, cũng yêu thích không nỡ buông tay, cô 'ưm' một tiếng, khom người, vòng tay qua cổ anh, áp sát anh, lại bị anh hôn sâu hơn.

"Không!" Ngay lúc anh đang cởi dây lưng của cô ra thì cô chợt tỉnh, bắt cổ tay anh lại. Lý trí của Lăng Bắc Triệt cũng theo đó mà hồi phục, phản ứng kịp.

"Anh xin lỗi!" Anh xin lỗi, rồi lấy áo lông khoác lên người cô, sửa sang lại tóc tai cho cô, cô vẫn còn chếnh choáng say nói muốn về nhà.

"Được, về nhà thôi!" Lăng Bắc Triệt cười nói, ôm cô lên, đỡ cô đi ra khỏi phòng.

Đêm đó, anh đưa cô về nhà, quan hệ của hai người rõ ràng có phát triển thêm một bước, giống như một cặp đôi bình thường. Trong lúc mừng năm mới, cũng đã hẹn hò rất nhiều lần.

"Những bức ảnh này đều là ảnh anh lúc ở Châu Phi à?" Quách Mạn nhìn những bức ảnh trong máy tính của Lăng Bắc Triệt, kích động hỏi. Nhìn dáng vẻ anh ôm súng trường trước ngực, mặc quân trang, đeo kính đen, đi tuần tra trên đường Châu Phi vô cùng đẹp trai.

"Ừ." Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói.

"Này, đây là người nào?" Có một bức ảnh anh mặc thường phục, ở sa mạc, bên cạnh có một cô gái Châu Á đang ôm cổ của anh, còn hôn lên mặt anh, Quách Mạn lầm bầm hỏi.