Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 366: Ngoại truyện phần 2 - Chương 33.2: Mỹ nhân kế




Lục Khải Lâm nằm ở trên giường nhưng vẫn không ngủ được, không biết Lăng Bắc Diệp có nghe những đoạn ghi âm kia hay không, cũng hi vọng sau khi nghe giọng của các con anh có thể bình tĩnh lại, để cho cô ở cùng với anh giúp đỡ anh cai nghiện.

Lúc này bà Mai Thanh gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Diệp nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, không nhịn được mà cau mày, rất muốn bắt máy nhưng lại không làm như vậy, anh đi ra cửa đến phòng khách, gõ cửa phòng của cô.

Lục Khải Lâm liền vội vàng đi ra mở cửa, điện thoại di động được ném đến thiếu chút nữa nện lên trên sống mũi cô, cũng may cô kịp thời bắt được, sau đó liền thấy anh không đổi sắc đi khỏi đó.

Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên cô vội vã bắt máy, là mẹ chồng Mai Thanh gọi tới.

"Mẹ, con đang ở chỗ của anh ấy, vâng, rất tốt ạ, Đóa Đóa và Thiên Thiên sao rồi ạ?" Lục Khải Lâm thản nhiên cười hỏi, không có biểu hiện ra một chút bi thương nào.

"Hai đứa đều ngủ rồi, Lâm Lâm mẹ làm con vất vả rồi...."

"Mẹ! Cái này thì có là gì! Yên tâm đi, con sẽ cùng với anh vượt qua chông gai này! Mọi người đừng lo lắng, không việc gì đâu." Lục Khải Lâm lại an ủi ngược lại, nghe tiếng mẹ chồng thở dài mà đau lòng không dứt. Đời này của hai ông bà lại chỉ có một người con trai, hiện tại lại dính vào nghiện ngập, lại còn không biết có thể bị kết án hay không....

"Lâm Lâm, con đừng lo lắng cho chúng ta, đời này của chúng ta gió to sóng lớn nào mà chưa trải qua chứ? Chủ yếu vẫn là con, nếu Bắc Diệp lên cơn nhất định phải trốn xa một chút! Đừng làm cho mình bị thương!” Bà Mai Thanh lại nói.

"Vâng, con sẽ chú ý.” Lại nói với bà Mai Thanh mấy câu rồi mới cúp điện thoại, cô ngồi ở bên giường ngẩn người nhìn cánh cửa, chắc hẳn là anh đã nghe đoạn ghi âm kia rồi? Nghe được giọng nói của các con có khi anh lại tỉnh ra?

Đầu óc hỗn loạn , vô lực nằm xuống giường kéo chăn lên đắp.

Đến nửa đêm cô bị sốt cao lúc lạnh lúc nóng, vì khó chịu mà tỉnh lại: "Lạnh....” Toàn thân lạnh run cổ thì nóng ran, khổ sở than khẽ. Giùng giằng đứng dậy xuống giường, lảo đảo giống như mộng du mở cửa phòng đi ra ngoài....

"Cạch."

Từ ngoài cửa truyền tới tiếng động khiến anh mở mắt ra, vẫn nhớ cô đang ở trong phòng khách, Lăng Bắc Diệp từ trên giường ngồi bật dậy hoảng sợ đi ra cửa: "Lâm Lâm…” Chứng kiến cô ngã xuống đất bèn gọi tên cô, bất chấp tất cả tiến lên đỡ cô dậy.

Toàn thân của Lục Khải Lâm nóng ran, hai gò hồng rực lên, anh đặt tay lên trán cô thăm dò, nóng bỏng tay càng thêm đau lòng.

"Đáng chết!” Ảo não khẽ rủa thầm một tiếng, ôm cô trở về phòng.

"Anh A Diệp.... Lạnh.... Lạnh quá....” Lý trí tan rã, cô nghe được giọng của anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, giống như tìm được lò sưởi vậy làm nũng nói. Cô bị như vậy làm anh không thể cứng rắn nổi nữa, đau lòng nhìn cô nói: "Nằm yên, tôi tìm thuốc cho cô!” Đặt cô xuống, đem cánh tay vòng lên trên cổ mình xuống trầm giọng nói, giọng nói kia không tự chủ cũng nhẹ đi rất nhiều.

Lăng Bắc Diệp vội vàng tìm thuốc hạ sốt cho cô, cũng đã hơn nửa đêm ở vùng núi hoang vu này làm gì có bác sĩ chứ.

"Nóng . . . . . Nóng quá....” Khi anh tiến vào phòng lần nữa liền nhìn thấy một màn như vậy, chợt căng thẳng, chỉ thấy cô gái nhỏ trên giường đã đá văng chăn ra, hai tay cho vào trong áo ngủ mấy cái cúc áo ở trước ngực toàn bộ bung ra, hai khối trắng nõn đầy đặn hiện ra bên ngoài, quần cũng gần như bị tuột đến mông.

Đáng chết!

Nhìn cảnh tượng như vậy thân thể của anh lập tức có phản ứng!

Trong người chợt thấy nóng ran, thấy cô khổ sở cởi quần áo trên người, miệng đắng lưỡi khô, lúc thì lạnh lúc lại nóng, thật là sống không bằng chết! Cô khổ sở than thở khẽ chảy nước mắt.

Lăng Bắc Diệp khôi phục lại lý trí, tiến lên đắp chăn lên cho cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ cô dậy ôm chặt vào trong ngực trầm giọng nói: "Uống thuốc thôi.” Không dám nhìn vào trước ngực của cô, liền lấy viên con nhộng nhét vào trong miệng cô, cô cau mày lại muốn phun ra, thấy thế anh liền vội vã cúi đầu chặn miệng của cô lại.

Nguồn khí nóng đẩy viên con nhộng vào sâu trong cổ họng, cô khổ sở nghẹn ngào cự tuyệt nhưng vẫn phải nuốt xuống.

Lại cho cô uống nước, nước lại từ khóe miệng của cô chảy ngược ra, anh cau mày uống một hớp, sau đó phủ lên môi cô đút nước cho cô, cứ tưởng sẽ tiếp tục giày vò, thế nhưng cô lại đưa lưỡi ra hôn lại anh! Lăng Bắc Diệp bị cô dụ dỗ không thể nào kìm chế được hôn trả lại cô, hai người cuồng nhiệt hôn nhau thậm chí anh còn bị cô kéo xuống, phủ lên trên người cô nữa!

Chỉ chốc lát sau hai người cơ hồ không còn mảnh vải nào trên người, vật nóng bỏng kia chống đỡ vào chỗ tư mật của cô, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, trong giây lát đầu như bị đánh một gậy khiến cho anh tỉnh táo hơn hẳn. Anh cũng chưa từng quên việc mình vẫn còn đang mang tội!

"Lâm Lâm, đừng làm rộn, ngủ đi.” Buông cô ra, đắp kín chăn cho cô rồi trầm giọng quát lên.

"Đừng đi.... đừng có đi.... Ôm em....” Cô mê sảng khẽ rên rỉ, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay của anh, Lăng Bắc Diệp cúi đầu mới phát hiện cái tay sưng đỏ kia của cô, chắc là do gõ cửa đây mà....

Vừa lật người cô đã vội vã như bạch tuộc dây dưa quấn chặt không rời.

Anh cắn môi bất đắc dĩ cười cười, nằm xuống, nhẫn nại kìm xuống ** đang cháy lên rừng rực, ôm lấy cô mà người cô lại không ngừng ngọ nguậy cọ sát vào người anh, quyến rũ anh làm cho anh thật hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Thế nhưng anh lại cố hết sức nhẫn nại, không muốn liên lụy đến cô nữa.

Tìm được tư thế thích hợp thoải mái cô dần dần an tĩnh lại, co rúc ở trong ngực anh, nhiệt độ hình như cũng hạ xuống nhiều, ôm chặt anh ngủ thật say.

Còn Lăng Bắc Diệp lại bị hành hạ cơ hồ cả đêm không chợp mắt, bốn giờ sáng cô hạ sốt, nên chảy rất nhiều mồ hôi, thấm đẫm cả hai người bọn họ. Bế cô vào phòng tắm rồi thả xuống bồn tắm để rửa sạch những nhớp nháp trên người cô.

Hết lòng phục vụ cô, ôm cô trở về phòng ngủ chính, ngồi ở bên giường nhìn cô ngủ say, khóe môi khẽ cong lên, rồi sau đó không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt của cô. Trong đầu hiện lên những hình ảnh lúc bọn họ còn ở bên nhau.