Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 329: Ngoại truyện phần 2 - Chương 9: Nở rộ




Chiếc hộp ưu nhã từ từ được mở ra, vải mỏng trong suốt màu đen, viền tơ, đập vào mi mắt, cùng với nội y trong hộp màu trắng hình thành đối lập rõ ràng. Bộ nội y này cô nhìn thấy trên một quyển tạp chí Tính Ái, nói là có thể gia tăng tình thú giữa vợ chồng. Xem giới thiệu, cô liền động lòng đặt mua một bộ ở trên mạng, đã lâu rồi, tối nay mới không biết xấu hổ lấy ra.

Mở nội y trong suốt màu đen, viền tơ điểm xuyết đường viền hoa ra, vải vóc mềm mại làm cô cau mày, nghĩ thầm, bộ nhỏ như vậy sao có thể mặc lên người? Nhưng nhìn diễn tả trong hộp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô không khỏi đỏ ửng, trên hình ảnh, toàn thân mỹ nữ mặc nội y xuyên thấu, áo lót rất ngắn, chỉ thoáng đến chỗ bộ phận pp trở xuống, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài, cô xoay tầm mắt, nghĩ thầm lúc nào thì mình trở nên sắc như vậy rồi hả ?

Nhưng vẫn là không tự chủ được đứng lên, xoay người đối mặt với gương to trên tủ quần áo, nhìn mình trong gương mặc áo ngủ tơ lụa màu trắng, trên đầu quấn khăn lông màu trắng, trên mặt trái xoan trắng trong thuần khiết, hai gò má còn đỏ ửng. Hai tay đi tới bên dây đai, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ đụng, dây buộc tơ lụa rủ trơn tuột rớt xuống , kể cả vạt áo ngủ cũng lập tức rộng mở....

Bày ra tư thái mê người, Lục Khải Lâm đỏ mặt nhìn mình trong gương, mặc dù đã là cô gái trưởng thành hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng vóc người, da thịt của cô còn đẹp hơn cả những cô gái trẻ tuổi. Hơn nữa, cô còn là một xử nữ đấy....Nghĩ tới đây, mặt của cô không khỏi càng đỏ, có chút tự ti, cũng càng xấu hổ.

Kết hôn ba bốn năm, mình lại vẫn là xử tử....

Nhớ tới những năm này Lăng Bắc Diệp cũng thủ thân vì cô, trong lòng cô lại áy náy. Hạ quyết tâm, cởi áo ngủ ra, tơ lụa chậm rãi rơi xuống, rơi xuống bên chân cô, như một đóa hoa thủy tiên màu trắng nở rộ.

Lộ ra vóc người hoàn mỹ, nhìn mình trong gương, tim cô đập nhanh, vội vàng cầm bộ nội y màu đen kia lên, bày ra, cau mày không biết nên mặc như thế nào, lại liếc mắt nhìn cái hộp, phát hiện trong hộp còn có một cái yếm chất liệu tơ lụa màu đen, cùng một cái quần chữ T nho nhỏ....

"Thật là phức tạp a...." Cô không khỏi cảm khái, cầm yếm tơ lụa màu đen lên, cái yếm này cô vẫn sẽ mặc, trước tiên buộc hai cái dây lên trên cổ, thắt thành nút dải rút ở cổ sau. Tơ lụa thượng hạng dán chặt trên người, cảm giác lành lạnh, làm cô có chút cảm giác khó chịu, nhất là hai đỉnh đứng thẳng, cứng rắn chống đỡ tơ lụa, tạo thành hai khối nhô ra, đặc biệt là phía sau hai sợi dây cô buộc lại trên eo, vải vóc càng vừa người, hai điểm kia càng thêm rõ ràng....

Lúc ngẩng đầu lên nhìn trong gương, toàn thân mình chỉ mặc một cái yếm tơ lụa màu đen, cô xấu hổ, lại giống như là gặp ma, không nhịn được cởi khăn lông trên đầu ra, mái tóc xoăn gợi cảm màu hạt dẻ buông xuống....Bản thân lúc này, đã không còn là cô gái thanh tú đoan trang, mà ngược lại là cô nàng gợi cảm....

Chính cô cũng sắp bị dụ hoặc bởi mình trong gương, tơ lụa màu đen tôn lên làn da trắng càng thêm trắng nõn non mềm, toàn thân còn tản ra một loạt hương thơm của tinh dầu hoa hồng tự nhiên. Cầm quân chữ T lên giường, thoạt nhìn là một miếng vải ba góc nho nhỏ, cùng với mấy sợi dây, nhưng, kỳ quái chính là, bên trên sợi dây còn có từng viên trân châu hàng thật giá thật!

Thật là kỳ quái, cô có chút không hiểu thiết kế như vậy, hạ quyết tâm mặc vào, xúc cảm lạnh như băng làm cô cau mày, còn buộc dây ở hai bên....

Khẽ hoạt động bước chân, theo sự di chuyển của cô, trân châu kia lại đang xoay động, vừa vặn ma sát vào địa phương yếu ớt nhất. Toàn thân cô căng thẳng, "A...." Lại ngâm ra tiếng, không nhịn được muốn cởi quần xuống, vậy mà, đáy lòng lại không nỡ, giống như đã thích ứng với ma sát như vậy....Hơn nữa, cảm thấy loại cảm giác đó rất tốt đẹp, giống như khi anh hôn cô, vuốt ve cô....

Mặc áo lót voan mỏng có tay áo vào, nơi ống tay áo, bên vạt áo cũng điểm viền hoa tơ tằm màu đen, hơn nữa, dây buộc của bộ áo lót ở dưới hai bên nách, cổ áo tạo thành hình chữ V rất sâu, hơn hết bên trong cồn có yếm ngực màu đen, xem ra cũng rất bảo thủ, chỉ là voan mỏng nhìn thấu một nửa, lộ ra phía bên trong của cô như ẩn như hiện, vạt áo thậm chí chỉ che khuất pp, chỉ cần cô hơi khom lưng, đều có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới làn váy....

Cô nhìn mình mặc bảo thủ lại gợi cảm trong gương, sắc mặt càng thêm đỏ, rốt cuộc mặc xong bộ áo lót này, cô thở phào một cái, đậy hộp trên giường lại, định giấu vào trong ngăn kéo, một lát anh trở lại, muốn làm cho anh kinh ngạc.

"A....Hứ...." Nhưng theo di chuyển của cô, những hạt trân châu kia xoay tròn, ma sát, cảm giác tê tê dại dại làm cô không nhịn được ngâm khẽ, cảm giác thật kỳ quái, toàn thân không khỏi nóng lên, hai gò má càng nóng bỏng, giống như máu toàn thân cũng xông lên mặt, cô mở cửa tủ ra, đem cái hộp bỏ vào, trong lúc hoạt động, phát hiện hai tay và cánh tay của mình run rẩy không ngừng.

Dịch thể ấm áp thật giống như chảy ra từ nơi đó, cô cau mày, nhanh chóng lên giường, hai chân mềm nhũn, cô gần như là ngã nhào vào trong giường đệm, "Anh A Diệp...." Trong đầu đều là khuôn mặt của anh, giờ phút này, cô rất muốn anh trở về....Cô giật giật, hung hăng ma sát vào tơ lụa, cảm giác tê dại làm toàn thân cô phát run....

Vô lực ôm chăn, không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ cần hơi động, này chuỗi trân châu cũng di động theo, ma sát khó chịu. Nhắm mắt lại, toàn thân nóng ran, cô nào ngủ được, không nhịn được tìm quyển tạp chí trong ngăn kéo ở tủ đàu giường, lật tới tờ giới thiệu bộ đồ lót này....

Lúc thấy phần giới thiệu về chuỗi trân châu này thì mặt của cô đỏ lên, theo hướng dẫn trên tạp chí, tay của cô chậm rãi đặt lên chuỗi trân châu, bởi vì thời gian quan hệ, nó đã sớm trở nên ấm áp, cô đè lại trái tim, nhẹ nhàng di chuyển, trân châu cũng đang di chuyển theo động tác của cô....

Kích thích như vậy, làm cô không cách nào tự kiềm chế, toàn thân trống rỗng, đổ mồ hôi.

Lục Khải Lâm không hiểu đó là loại cảm giác thế nào, cuối cùng, cảm giác một luồng nhiệt bừng lên, cả người cô nhẹ nhàng, cảm giác khoan khoái dễ chịu làm cô thoải mái che chăn khẽ hô một tiếng, nhắm hai mắt hưởng thụ vui vẻ chưa bao giờ được lãnh hội qua.....

Không biết lúc nào, cô nặng nề ngủ thiếp đi, dường như hết sức thỏa mãn, tiến trong trạng thái không mộng mị.

Hơn nửa đêm Lăng Bắc Diệp mới về đến nhà, thấy cô đã an ổn đi vào giấc mộng, anh an tâm, còn tưởng rằng cô sẽ thức đêm chờ anh. Nhanh chóng đi tắm rửa, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, nhìn cô vẻ mặt cô ngủ thoải mái, anh không nhịn được cúi đầu, hôn lên miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hôn, nhẹ như lông, làm cô ngứa ngáy.

Trong mơ màng, Lục Khải Lâm nửa tỉnh nửa mê cảm thấy từ cánh hoa truyền đến cảm giác tê dại, cau mày, lầu bầu ra tiếng, Lăng Bắc Diệp yêu chết vẻ lười biếng mê người như vậy của cô, không nhịn được kéo chăn xuống, lúc nhìn thấy sợi dây màu đen trên cần cổ cô thì cau mày....

"Anh A Diệp....Ưmh....Không nên nháo...." Thật buồn ngủ, cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác ẩm ướt, cô lầu bầu nói, trong giọng nói lộ vẻ buồn ngủ nồng đậm.

Khắp người anh vốn mệt mỏi, nghe kiều mị âm thanh như vậy của cô, nhất thời cơn buồn ngủ biến mất, hơn nữa cả người cũng hưng phấn. Không những không nghe lời của cô..., ngược lại tiếp tục hôn cô, vải mỏng chậm rãi dời xuống, khi chăn bông trượt xuống, anh nhìn thấy quần áo trên người cô thì con ngươi thâm trầm lại ....

Cô, cô mặc quần áo gì vậy? !

Xoay mình lên giường, vào trong chăn, nhìn quần áo trên người cô, toàn thân anh một hồi nóng ran.

Trắng và đen tạo thành mãnh liệt đánh vào thị giác, vạt áo voan mỏng màu đen xếp bên hông, lúc nhìn xuống ha thân của cô thì con ngươi của anh càng thêm tĩnh mịch, tối tăm, trân châu? !

Người phụ nữ nhỏ bé đang trong giấc mơ dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, "Lạnh...." Tức giận duỗi chân, đưa tay muốn cướp lại chăn, anh không thể tiếp tục khống chế cúi người, ôm lấy cô, "Lâm Lâm em...." Vậy mà lại ăn mặc gợi cảm như vậy tới dụ hoặc anh! Lăng Bắc Diệp khẽ nguyền rủa, một tay đang vuốt ve ướt át, động tác của anh cứng đờ, chớp mắt lại trở nên mừng rỡ, chỉ chốc lát sau, cô rốt cuộc tỉnh lại....

Thời khắc mấu chốt, cô vẫn sợ, anh tỉ mỉ hôn cô từng chút một, mê hoặc lòng cô, có thể là cũng từng thẳng thắn với mẹ, bóng ma trong lòng cô không mãnh liệt như trước nữa, dần dần, lý trí tan rã, phối hợp với anh.

Lúc cô đau đớn thì anh dịu dàng hôn lên nước mắt của cô, không ngừng nói bên tai cô, thả lỏng, thả lỏng.

Cô phối hợp, ở dưới thân anh, chậm rãi buông thả, nở rộ....

Sau đó, cô nhất thời bất tỉnh đi, lúc chờ anh dọn dẹp sạch sẽ giúp cô thì cô đã tỉnh lại, "Anh có ăn cơm không.... em đi...."

"Anh không đói bụng...." Anh đưa cánh tay trái ra, cho cô gối đầu, ôm cô, trầm giọng nói, bàn tay vẫn an ủi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bên má đỏ ửng, làm anh mê hoặc, "Có làm đau em không?" Anh dịu dàng hỏi.

Lời của anh, làm tim cô đập nhanh, đỏ mặt, nhào vào trong ngực của anh, "Có chút...." Chỉ là mới bắt đầu có đau, sau đó liền bị cảm giác vui sướng xa lạ thay thế, nghĩ đến kích tình vừa rồi, tim của cô liền nhảy lên không ngừng.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh cười cười, khóe miệng giơ lên nụ cười hạnh phúc, dư vị tuyệt vời của cô, thật lâu không cách nào bình tĩnh, lại không dám muốn cô một lần nữa, lo lắng cô sẽ bị thương…

Hai người dần dần ngủ say.

Sau khi Lục Khải Lâm tỉnh lại, bên cạnh giường đệm trống không, trong lòng cô hoảng hốt, “Anh A Diệp?” Lại đi rồi sao? Lời vừa dứt, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp mặc cảnh phục đi vào phòng ngủ, “Con heo lười nhỏ đã tỉnh rồi hả? “ Anh ngồi xuống bên giường, hôn lên miệng nhỏ của cô, cưng chiều nói, “Bữa sáng làm xong rồi, hôm nay Đội cảnh sát tập huấn, anh không có thời gian, nếu em muốn ngủ, thì ngủ thêm một lát nữa đi…” Anh dịu dàng nói với cô.

Thấy anh mặc cảnh phục màu thẫm, quân hàm cảnh sát màu bạc trên bả vai anh này tượng trưng cho sĩ quan cảnh sát cấp một, tim một hồi ấm áp, cảm thấy anh thật uy vũ.

“Vậy anh ăn chút điểm tâm rồi hãy đi!” Chỉ sợ anh cuồng công việc không ăn bữa sáng, cô dịu dàng nói.

“Anh đã ăn qua rồi, thời gian không còn sớm!” Anh đứng dậy, chỉ sợ nhìn vào hai mắt cô nhiều thêm chút nữa, lại không thể khống chế, đi tới tủ treo quần áo, lấy mũ cảnh sát từ bên trong ra, hướng về phía gương to, mang lên.

Nhìn anh mặc cảnh phục trong gương, uy vũ cao lớn, lòng của Lục Khải Lâm càng thêm rung động, “Vậy anh chú ý an toàn! Buổi tối em làm xong bữa tối chờ anh, có được không?”

Lăng Bắc Diệp quay đầu, liếc cô, khóe miệng cười xấu xa hoàn toàn không phù hợp với bộ cảnh phục uy nghiêm mặc trên người anh, “Em chỉ cần tắm rửa thơm ngào ngạt nằm ở trên giường chờ anh là được…”

“Lăng Bắc Diệp! Anh…” Lời nói tà ác của anh, làm cô đỏ mặt, la lớn, cầm gối lên, ném về phía anh, anh dễ dàng nhận lấy, cười cười, “Bỏ đi! Ăn cơm thật ngon!” Giơ ngón giữ, và ngón trỏ trên tay phải lên, ở bên mũ cảnh sát làm tư thế chào, nói xong liền rời đi.

Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh, trong lòng cô không nỡ, hít mũi một cái, xuống giường, trước khi anh chưa ra cửa, cô đứng ở phòng khách, nhìn anh mất hồn, thấy anh mở cửa rời đi.

Cuối cùng cũng vượt qua, cuối cùng cũng hanh phúc rồi!

“Ha ha…” Đứng ở trong phòng khách cô cười ra tiếng, nhớ tới kích tình đêm qua, cô khó có thể tin được người phụ nữ đó là mình…

Đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, sau khi rửa mặt xong, mặt quần áo, nhìn nơi ngực, ấn ký màu hồng, những thứ kia chứng minh đã yêu, làm tim cô càng thêm ấm áp, vội vàng mặt quần áo tử tế, đi ra ngoài. Nhìn anh làm xong bữa sáng, cô càng cảm thấy mình hạnh phúc giống như là đang nằm mơ.

Dưới ly sữa đặt một tờ giấy, “Hãy ăn sáng thật ngon, hôm nay có mưa, lái xe chú ý an toàn!” một câu nói đơn giản, mang theo giọng bá đạo, lại làm cô ấm áp không dứt. Tâm tình cô rất tốt ăn sạch bữa sáng, sau khi dọn dẹp ổn thỏa mới đi làm.

Các đồng nghiệp trong văn phòng làm việc nhìn cô mặt mày hớn hở đi tới, chủ động chào hỏi bọn họ, mọi người có chút “Thụ sủng nhược kinh” nhìn cô, Lục Khải Lâm dĩ nhiên hiểu bọn họ tại sao lại nhìn mình như vậy, “Buổi tối liên hoan, tôi mời khách!” cô cất giọng nói xong, vào phòng làm việc.

Chỉ nghe các đồng nghiệp đang hoan hô, cô cười đóng cửa lại, ngăn cách tiếng reo hò.

cô muốn gọi Lăng Bắc Diệp cùng đi liên hoan, nhưng suy nghĩ một chút anh nhất định phải làm thêm giờ, gọi điện thoại cho anh, xác định, anh quả thật không có cách nào, cô chỉ có thể tự mình đi

Rốt cuộc là có mấy phần tịch mịch, nhiều năm như vậy, các đồng nghiệp trong văn phòng làm việc chưa từng gặp chồng cô, thế cho nên tối nay ra khỏi Giải Trí thành, lúc nhìn thấy Lăng Bắc Diệp mặc thường phục lên xe cùng một người phụ nữ, tất cả mọi người cũng không nhận ra anh.

Lục Khải Lâm cũng làm bộ như không thấy anh, còn thức thời dời đi tầm mắt của các đồng nghiệp, che giấu cho anh.

Nằm vùng, nhất định là đang thi hành nhiệm vụ!

Che giấu đau nhức nơi lồng ngực, cô thầm giải thích với mình trong lòng. cô tin tưởng anh, cũng nên tin tưởng anh.

Về đến nhà, tắm táp, lên giường, nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ…Tối nay, chẳng lẽ anh không trở lại? Thầm nghĩ, trong lòng mất mác.

không nhịn được gọi điện thoại cho anh cả Lục Khải Chính, “Anh…”

“Lâm Lâm, đã trễ thế này còn chưa ngủ?” Lục Khải Chính trầm giọng hỏi, trong âm thanh mang theo quan tâm.

“Ừ, anh ấy còn chưa trở lại…Anh! Hỏi anh một chuyện…..” Lục Khải Lâm nhỏ giọng nói ra, Lục Khải Chính bảo cô nói thẳng.

Trong lòng cô hỗn loạn, hỏi ra, “Anh, thời điểm cảnh sát các anh làm nằm vùng, nếu như muốn quyến rũ phụ nữ, có thể thật sự xảy ra cái gì với đối phương không?” Tuy nói tin tưởng Lăng Bắc Diệp, nhưng cô vẫn không ức chế được nghi hoặc trong lòng, không nhịn được hỏi.

Trễ như thế, anh không trở lại, là ở cùng một chỗ với người phụ nữ buổi tối cô nhìn thấy sao?