Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 318: Ngoại truyện phần 2 - Chương 1.2: Bị ma quỷ ám ảnh




Tin tức hai nhà Lăng Lục kết thân đã sớm bị tung ra, nào biết, Lăng Bắc Hàn sống chết không chịu đồng ý, trong lúc nhất thời, người hai nhà lúng túng không biết nên làm.

"Để cho con cưới Lục Khải Lâm!" Ngày ấy, Lăng Bắc Diệp ở trên hội nghị gia đình, nói như vậy.

"Không! Con không muốn gả cho anh A Diệp!" Sau khi Lục Khải Lâm nghe đối tượng kết thân bị đổi thành Lăng Bắc Diệp, những năm này, lần đầu tiên lớn mật phản bác lại cha mẹ.

"Không muốn? Vậy con muốn gả cho người nào? Tên tiểu tử kia?" Chu Tú Lan hừ lạnh, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Khải Lâm, trong lòng Lục Khải Lâm chấn động, bỗng cảm giác mình rất vô dụng. Đối với cha mẹ, cho tới bây giờ đều là nhẫn nhục chịu đựng.

"Chính là không muốn gả cho Lăng Bắc Diệp" Bởi vì anh là người đặc biệt, người trong lòng, cho nên không muốn liên lụy tới anh.

"Lục Khải Lâm! Con cho rằng con là ai? ! Con có quyền gì, tư cách gì phản kháng? ! A Diệp người ta chịu cưới con cũng không tệ! Con còn muốn làm cho nhà họ Lục chúng ta mất hết mặt mũi sao? !" Chu Tú Lan chỉ vào cô, lại quở trách cô.

Lục Khải Lâm đau khổ nhìn người mẹ trước mặt này, không cách nào phản bác, cô cũng không phản bác được. Từ nhỏ đến lớn cũng biết, hôn nhân của mình, là quyền lợi lợi thế của nhà họ Lục.

Cô nên tìm Lăng Bắc Diệp.

"Anh A Diệp, hôn nhân không có tình yêu giống như là nấm mộ, em hi vọng anh có thể suy nghĩ kỹ càng, không cần bởi vì kết thân mà lấy em!" Hai người ngồi ở trong phòng bao của quán cà phê, cô nhìn anh, bình tĩnh nói.

Lời của cô..., luôn dễ dàng có thể giày vò anh! Lăng Bắc Diệp chua xót, "Dù sao em cũng phải lập gia đình, anh muốn cưới, ai cũng không làm chủ được, cưới em, mới có lợi với nhà họ Lăng, anh cớ sao mà không làm?" Nhấp một hớp cà phê, Lăng Bắc Diệp âm u nói, trong con ngươi phát ra ánh sáng giễu cợt.

Cô thà gả cho anh cả người cô không thích, nhưng không chịu gả cho anh?! Trong lòng Lăng Bắc Diệp cực kỳ thất bại! Cũng rất chua xót! Rất muốn gào lên, anh là bởi vì yêu cô mới chịu cưới cô, vậy mà, tự ái kiêu ngạo của đàn ông làm anh không nói ra khỏi miệng!

Lời Lăng Bắc Diệp nói cũng làm Lục Khải Lâm chua xót, mặc dù anh nói chính là sự thật, nhưng quyền lợi, lợi ích, vẫn làm bẩn tình cảm cô đối với anh. Cô muốn gả cho anh từ khi trái tim cô rung động. Hôm nay, lại vì lợi ích hai nhà....

Chóp mũi cô chua xót, trái tim càng chua xót hơn. Ngước mắt, khổ sở nhìn anh ở đối diện anh tuấn tiêu sái, rất muốn hỏi anh một chút, anh có thích cô hay không? Hay là, chỉ bởi vì lợi ích……

"Còn có việc gì không? Không có việc gì anh trở về đội cảnh sát !" Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt nói, anh sợ không khống chế được tình cảm với cô, cũng không hiểu nhiều năm như vậy, rốt cuộc là tại sao tâm trí của mình, vẫn không quên được cô!

"Không có việc gì!" Cuối cùng cô mở miệng, lạnh nhạt nói.

Lăng Bắc Diệp dẫn đầu đi tính tiền, ra khỏi phòng cà phê, anh lên xe của anh, cô lái xe của mình rời đi.

Hôn sự của hai người cứ như vậy mà định xong, không thể kết hôn với cháu đích tôn của nhà họ Lăng, nhà họ Lục vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng may mà Lục Khải Chính cũng muốn cưới cháu gái của nhà họ Lăng. Nhìn mẹ đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ vì cô, Lục Khải Lâm không có chút cảm giác vui sướng nào.

Ngày ấy thử áo cưới, Lăng Bắc Diệp vẫn đang làm thêm giờ, không có xuất hiện, cô chọn cho mình một chiếc áo cưới màu trắng mình thích. Ở trong lòng thầm nghĩ, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, nên mới kết hôn .

***

Hôn lễ rất long trọng, khoảnh khắc khi Lăng Bắc Diệp đeo lên cho cô chiếc nhẫn kim cương, Lục Khải Lâm hạnh phúc, xúc động. Cô cảm động ngẩng đầu lên, chống lại gương mặt tuấn tú của anh, Lăng Bắc Diệp cũng nhìn cô, ánh mắt trực tiếp mà rừng rực. Chiếc nhẫn kim cương này là chính bản thân anh cố ý chọn....

"Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu."

Giọng nói giàu từ tính của người MC nam kéo sự chú ý của hai người trở về, trong lòng Lục Khải Lâm run lên, eo được người ôm, thân thể của cô lọt vào trong ngực của anh, toàn thân cứng đờ, cô cố gắng ức chế tâm tình của mình, trước đó đã chuẩn bị tâm tư, không nên mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất định không được đẩy anh ra.

Rõ ràng cảm giác thân thể của cô căng thẳng, sự bài xích của cô, làm lòng Lăng Bắc Diệp chua xót, nhưng, vẫn cúi đầu, hung hăng hôn cô. Môi của cô khép chặt, quyết tâm mím môi, không để anh thành công xâm nhập vào trong khoang miệng của cô.

Một cỗ cảm giác chán ghét dâng lên, cô rất muốn đẩy anh ra, thế nhưng tiếng vỗ tay của khách khứa toàn hội trường làm cô tỉnh táo lại, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng nụ hôn của anh.

Lăng Bắc Diệp thất bại buông cô ra, oán hận lườm cô một cái, cô bị ánh mắt mang theo hận ý của anh làm sợ tới mức kinh hãi, âm thầm thở dốc, khôi phục tâm tình.

Lăng Bắc Diệp rót rất nhiều rượu, thoạt nhìn bộ dạng rất vui vẻ, ai đến cũng uống không cự tuyệt, cho đến khi say không chịu nổi……

Anh được người dìu về phòng tân hôn, cô nhìn anh nằm ở trên giường cưới, cả người bốc lên mùi rượu, mà đau lòng. Không nhịn được đi rót một ly trà giải rượu, "A Diệp uống chút trà đi" Toàn thân mặc một bộ lễ phục sườn xám màu đỏ thẫm, cô bưng một ly trà đứng ở bên giường.

Trong mơ hồ, Lăng Bắc Diệp nhìn cô dâu của mình, tim đập nhanh, đưa tay, bắt được cánh tay của cô, "Bùm"

"A"

Nước trà rơi xuống đất, cô bị anh kéo vào trong ngực, nằm ở trên ngực anh, cô kêu lên, làm hô hấp của hai người quấn quýt, bàn tay Lăng Bắc Diệp giữ chặt đầu của cô, muốn hôn cô, "Tránh ra!" , Lục Khải Lâm chợt đẩy ngực của anh, rống to.

Lăng Bắc Diệp bị sự khước từ của cô chọc giận, lật người, đè cô dưới thân, con ngươi đỏ rực trừng mắt nhìn vẻ mặt chán ghét của cô, "Lục Khải Lâm! Anh! Là! Chồng! Em!" Anh hung tợn cắn răng nghiến lợi nói, hơi thở nóng rực hòa lẫn mùi rượu phun lên mặt của cô, trong lòng Lục Khải Lâm vô cùng sợ hãi.

"Đừng đụng vào em!" Cô thê lương kêu lên, lòng chua xót khổ sở, bỏ qua cho cô đi! Cô rất sợ gần gũi với đàn ông, thật sự rất sợ! Cô không muốn xúc phạm tự ái đàn ông của anh, nhưng cô thật sự không có biện pháp tiếp nhận anh!

Cô có bệnh! Bệnh tâm lý nghiêm trọng! Cũng không dám gặp bác sĩ, không thể để cho bí mật kia bị người khác biết, nếu không nhà họ Lục sẽ mất thể diện, Lục Khải Lâm cô sẽ mất thể diện....

"Xoẹt……"

"Không để cho tôi đụng! Tôi cứ đụng! Bây giờ cô là vợ tôi! Cô có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của tôi!" , Lăng Bắc Diệp dùng sức xé, xé hư sườn xám của cô, hướng về phía cô, gào thét. Sắp bị cô ép điên rồi! Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy bị cô vứt bỏ!

"Đừng! Tránh ra! Anh tránh ra! Đừng đụng vào em! Đi" , Lục Khải Lâm giãy giụa, mắc chứng cuồng loạn gào lên, trên gương mặt hiện đầy vẻ hoảng sợ, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, trong đầu hiện lên chính là ban đêm kinh khủng kia.

"Nếu đã là vợ của tôi, thì nên quên người đàn ông kia đi! Lục Khải Lâm! Cô là của tôi! Cô không muốn để cho tôi đụng, người kia thì có thể? Phải không? !" Giận đến nỗi nói không lựa lời, Lăng Bắc Diệp lại quát, đã đem vạt áo sườn xám của cô vén lên, kéo quần lót ở bên trong ra.

"Đúng! Chính là anh không thể đụng vào! Anh cút đi! Tránh ra!" Cô tùy tiện nói, liều mạng giãy giụa, lời của cô làm Lăng Bắc Diệp dừng lại, mặt bi thương nhìn cô, ngay sau đó, lật người buông cô ra.

Cô vội vã nhếch nhác, giống như là tránh ôn dịch, xuống giường, ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, tóc tai, quần áo xốc xếch không chịu nổi.

"Cút!" Lăng Bắc Diệp ngồi ở mép giường hung tợn trừng mắt nhìn cô, rống to.

Lục Khải Lâm vội vàng đứng lên, giống như là một đêm kia sau khi bị kẻ lang thang vô lễ, lảo đảo chạy ra khỏi phòng tân hôn của bọn họ, cô vọt vào trong phòng khách, nặng nề khóa trái cửa phòng, sau đó trốn vào góc tường, co ro thân thể, mặt hoảng sợ nhìn cửa phòng, ôm thân thể thật chặt, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống.

Anh A Diệp....

Ở trong lòng kêu tên anh, lại không cách nào nói cho anh biết, giờ phút này, cô thiếu vắng nhất thật ra là sự an ủi của anh.

Cô trốn ở góc phòng, lặng lẽ rơi lệ, sau một hồi, mới hồi hồn, lại đi đến phòng ngủ, cầm vòi hoa sen không ngừng chá xát thân thể, chỉ cảm thấy nó thật bẩn, da bị chà xát rách cũng chẳng quan tâm.

Lăng Bắc Diệp thất bại nằm trên giường cưới, kinh ngạc nhìn trần nhà, giờ phút này, anh có chút hối hận vì cưới cô. Cưới một người phụ nữ không yêu mình, đến tột cùng là vì cái gì? Nhưng nhắm mắt lại, trong đầu đều là bộ dạng thời thiếu nữ của cô.

Nụ cười tươi đẹp trong suốt đó ....

Chính là không thể quên được, cho dù mấy năm này rất ít liên lạc, người phụ nữa khác, chính là không lọt nổi vào mắt xanh của anh!

Anh cũng không biết cô có cái gì tốt.

Vô tri vô giác ngủ mất, ngày thứ hai sau khi rời giường, trên bàn ăn đã dọn lên bữa ăn sáng phong phú. Lăng Bắc Diệp nhìn Lục Lục Khải Lâm từ phòng bếp đi ra, một khắc kia, trong lòng vẫn rung động. Nhưng nhớ tới đêm tân hôn không chịu nổi, trái tim có thổn thức nhiều hơn nữa cũng sẽ nguội lạnh.

Lục Khải Lâm nhìn anh, đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng mặt lại không chút thay đổi, “Ăn điểm tâm đi.” cô lạnh nhạt nói.

“Tôi trở về đồn cảnh sát.” Anh lạnh lùng trả lời, nói xong, đã ra khỏi cửa.

“Này.” cô vừa định hỏi lúc nào thì lại mặt, bị một tiếng đóng cửa năng nề cắt đứt. Nhớ tới hôm qua, trong lòng cô cũng run lên, trên người những mảng da bị cô chà xát rách ra đang đau đớn từng cơn.

Lục Khải Lâm, mày thật thất bại!

một mình ăn bữa sáng, cô vừa thầm mắng mình trong lòng.

Kết hôn ngày thứ ba lại mặt, hai người vẫn hẹn nhau gặp mặt ở một địa điểm, anh cả đêm không về, cô phòng không gối chiếc, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm. Trong cuộc sống sau này, cô đều vượt qua một mình…

Lăng Bác Diệp cũng cố ý tránh mặt cô, nhìn thấy cô, sẽ nhớ tới sự không chịu nổi, không bằng đặt cô ở trong lòng, yêu thương thật tốt. Anh sợ không nhịn được sẽ tổn thương tới cô, nhưng vẫn không nhịn được len lén quan tâm tới cô…

Kết hôn nửa năm, số lần anh trở về rất ít, Lục Khải Lâm nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng chua chua, hôm nay chính là sinh nhật của cô.

đang lúc cô ngẩn người thì cửa bị mở ra, cô sửng sốt một chút, làm sao cũng không nghĩ đến Lăng Bác Diệp lại đột nhiên trở lại, trên tay của anh còn xách một cái bánh sinh nhật lớn. Lăng Bác Diệp thấy cô, ánh mắt nhu hòa.

“Anh…anh đã trở về.” cô cứng đờ cười nói, tiến lên, nhận lấy hộp bánh ga-tô từ trong tay anh. Lăng Bác Diệp đổi giày, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt cô, trong lòng hết sức kích động. Anh vẫn xụ mặt xuống, muốn cùng cô đón sinh nhật.

Lăng Bác Diệp đi tới bên cạnh bàn ăn, Lục Khải Lâm đến phòng bếp vội vàng chuẩn bị thức ăn, Lăng Bác Diệp cũng đi theo giúp cô, cùng nhau bận rộn.

Nhìn ánh nến ấm áp, trong nội tâm Lục Khải Lâm tràn đầy cảm động, cũng không ngờ anh còn nhớ rõ sinh nhật của cô, cô xấu hổ mà cười, “Cám ơn”, nhàn nhạt mở miệng.

“Có cần khách sáo với anh nhự vậy không? Lâm Lâm, coi như em không yêu anh, nhưng trước kia dẫu gì chúng ta cũng là bạn bè?” Lăng Bác Diệp chua xót mở miệng, bạn bè… trước kia anh đối với cô đâu phải là bạn bè, từng phong thư, đều viết đầy sự yêu thương và quan tâm của anh đối với cô!

Dù là không thích anh, cũng không nên có loại thái độ này với anh chứ? Cũng không phải là anh ép cô gả cho anh!

* * Rối loạn cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compilsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiện phổ biến đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bới căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Người bị ảnh hưởng bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được, chẳng hạn: rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở cũng được xem là các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật sự nếu nó quá mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái trong chính căn nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành vi cưỡng chế.

Mặc dù các triệu chứng điển hình của OCD thường bắt đầu ở lứa tuổi thanh niên hoặc đầu trưởng thành, tuy nhiên cũng có tới một phần ba khởi phát khi còn nhỏ tuổi thậm chí có những đứa trẻ mắc bệnh trước tuổi đi học (người ta đã ghi nhận một số trường hợp OCD trước 2 tuổi[3]). Ảnh hưởng của bệnh lên đứa trẻ ở giai đoạn đầu của cuộc đời gây những hậu quả nghiêm trọng cho chúng. Điều quan trọng là đứa trẻ cần được phát hiện và chữa trị sớm nhằm hạn chế tối đa những tác động xấu lên sự phát triển. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn của não bộ có nguyên nhân từ sự bất thường trong xử lý thông tin do vậy căn bệnh không phải là lỗi của người mắc hoặc biểu hiện của nhân cách không ổn định, yếu đuối.