Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 304: Ngoại truyện phần 1 - Chương 37: Cắt đứt nhớ nhung




Có mấy lần Nhan Tịch nhìn thấy được Lục Khải Chính trong bản tin trên TV, đó là một vụ án cướp bóc liên hoàn chấn động toàn quốc, dưới sự dẫn dắt của anh đã thành công phá được. Ngày ấy, cô đứng ở trước màn hình TV, nhìn anh phỏng vấn trong bộ đồng phục công an, vẫn đẹp trai như vậy, chính trực như vậy.

Cô không nhịn được mà sờ bụng của mình, "Cục cưng, nhìn ba thật oai phong!” Cô cười nói, giọng nói có chút nghẹn ngào, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Được anh yêu thương là hạnh phúc của cô, do cô yêu hắn không đủ sâu, tình yêu của cô không xứng với những gì anh bỏ ra, cho nên, cô không hề oán anh. Cô chỉ mong anh được bình an.

Đứa bé trong bụng như nghe được những lời cô nói, khẽ đạp mấy cái, nụ cười trên khóe miệng Nhan Tịch càng sâu hơn, "Con ngoan, chúng ta đi làm khám thai nào.” Mang thai được hơn năm tháng, đây là lần khám thai thứ tư của cô. Gần đây thường bị choáng váng đầu, khiến cô có chút lo lắng.

Nhan Húc Dương đang làm ở khu quy hoạch, rất ít khi trở về nhà, cho nên đi khám thai cũng chỉ có mình cô.

"Huyết áp của cô hơi cao. Gần đây có phải hay bị choáng váng đàu óc, tầm mắt mơ hồ không?” Bác sĩ cau mày, nghiêm nghị hỏi cô. Lời của bác sĩ làm Nhan Tịch hoảng hốt, cô sững sờ nhìn ông, gật đầu, "Dạ, mấy ngày nay thường bị choáng váng đầu, thỉnh thoảng nhìn không được rõ. Bác sĩ, con tôi có khỏe không?” Nhan Tịch hoảng hốt trả lời, rồi lại hỏi.

Cô không thể để xảy ra chuyện gì, bất luận thế nào nó vẫn là con cô!

"Phải đợi có báo cáo thử máu mới biết chính xác được. Mau đi thử máu đi! Mà sao lại đi có một mình? Chồng cô đâu?” Bác sĩ nhìn ra phía ngoài cửa, không thấy có người liền không vui hỏi.

Nhan Tịch cười cười, "Anh ấy bận! Tự tôi có thể đi được!” Nói xong, bước chân tập tễnh đi ra cửa.

"Bận rộn nữa cũng phải đi cùng chứ, người tuổi trẻ bây giờ thật là.” Bác sĩ nhìn bóng lưng của cô nói, cũng hoài nghi Nhan Tịch không có chồng, bởi vì trên bệnh án cô viết chưa cưới.

Nhan Tịch cũng không thèm để ý đến lời nói của bác sĩ, chỉ cười cười, mặc dù trong lòng đang rất nóng vội, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, chỉ sợ bị đụng đâu đó, cô không ngừng tự nhủ với mình, con cô sẽ bình an, sẽ không có chuyện gì.

Mà lúc này, ở Thủ Đô, Lục Khải Chính đang cùng với em gái là Lục Khải Lâm đi khám thai, bà Chu Tú Lan cũng đi cùng, còn có cả mẹ chồng của Lục Khải Lâm nữa, hôm nay Lăng Bắc Diệp có nhiệm vụ phải trực ban, nhờ Lục Khải Chính đưa cô đi.

“Anh thấy đáng yêu chứ? Chỉ lớn có một chút.” Lục Khải Lâm hạnh phúc nói với Lục Khải Chính, con cô đã được bốn tháng, mới vừa khám thai xong, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, cả cô cũng rất khỏe.

"Cám ơn trời đất, Khải Lâm bị choáng váng đầu không phải là bởi vì cao huyết áp! Tôi chỉ sợ Khải Lâm bị huyết áp cao, mang thai dữ.” Mẹ chồng Lục Khải Lâm vui mừng cười nói.

"Đâu dễ mắc như vậy được!"

"Ơ, bà khoan hãy nói, mang thai đầu dễ mắc bệnh này nhất đấy! Trong viện chúng tôi, con dâu nhà lão Tôn bị mắc phải bệnh này, đứa trẻ chưa đủ tháng đã phải lấy ra, nếu không ngay cả tính mạng người mẹ cũng khó giữ được.” Mẹ Lục Khải Lâm thảo luận với mẹ chồng của cô, Lục Khải Chính đi bên cạnh cũng nghe.

Còn em sao? Mẹ con em có khỏe mạnh không? Đi khám thai có ai đi cùng không?

Lục Khải Chính nhớ tới Nhan Tịch, trong lòng quặn thắt, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu, anh biết, cho dù cô chỉ có một mình cũng sẽ không cảm thấy tủi thân, khổ sở, cũng sẽ không nhớ tới anh! Nghĩ như vậy, Lục Khải Chính liền không để tâm tới cô nữa, không nghĩ, không nhớ, cũng sẽ không khổ sở.

Ra khỏi bệnh viện, hai mẹ con Lục Khải Chính một chiếc xe, Lục Khải Lâm cùng mẹ chồng cô một chiếc xe, mỗi người đi một ngả.

"A Chính, hiện tại Khải Lâm coi như an ổn rồi, về sau chúng ta cũng không có gì bận tâm về nó nữa, còn con?” Chu Tú Lan vỗ vỗ lên đùi Lục Khải Chính, nhìn Lục Khải Chính đang tựa người trên ghế, nhẹ giọng hỏi.

Bà không dám ép anh quá, chỉ sợ quan hệ giữa hai người lại trở nên nặng nề, có điều, Lục Khải Chính cũng sắp ba mươi ba tuổi

"Lại muốn ép con kết hôn?” Lục Khải Chính quay đầu nhìn mẹ mình, nhàn nhạt hỏi, giọng nói bình tĩnh vô cùng. Trong đầu chợt nghĩ đến câu nói không phải Nhan Tịch không cưới, cũng nhớ đến lời anh nói cô không xứng.

"Không ép! Chúng ta nào dám ép con!” Chu Tú Lan không dám nhiều lời, "Nhưng con không thể ở cùng cô Nhan Tịch kia được, đời này chắc chắn là không thể nào!” Chu Tú Lan vừa nhỏ tiếng thầm nói, chỉ cần Nhan Tịch không đến dây dưa với con trai bà, bà cũng sẽ không tiết lộ bí mật kia ra, như vậy cả hai bên đều tốt!

Nghe lời nói chắc chắn của mẹ mình, Lục Khải Chính nghĩ tới trước đây không lâu bản thân vì Nhan Tịch mà trở mặt với những người muốn ngăn cản mình, cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc!

"Mẹ thấy nhà nào thích hợp?” Lục Khải Chính không nhịn được thốt lên, vẻ mặt Chu Tú Lan mừng rỡ, "A Chính, con…con rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Nên như vậy, lớn tuổi rồi cũng phải lập gia đình chứ! Mẹ cũng không muốn ép các con!” Chu Tú Lan mừng rỡ nói.

Lục Khải Chính trong lúc nhất thời không nhận ra ý khác trong lời nói của bà, "Con và Nhan Tịch đã hoàn toàn cắt đứt rồi, sau này mọi người đừng tìm đến gây phiền phức cho cô ấy nữa, cũng đừng làm những chuyện xấu sau lưng.” Lục Khải Chính lại nói.

Có lẽ anh sẽ giống như Lăng Bắc Hàn, tìm được một người phụ nữ khác giúp anh thoát khỏi đoạn tình này.

Vẻ mặt Chu Tú Lan chợt cứng đờ, "Trước kia không chop phép con qua lại với cô ấy không phải là vì muốn tốt cho con sao? Cái cô Nhan Tịch đó không yêu con không thôi, gia thế lại còn... Lần này nhất định mẹ sẽ tìm được cho con một cô gái trong sạch, con hãy quên Nhan Tịch đó đi.” Chu Tú Lan sâu xa nói.

Lục Khải Chính không nói thêm gì nữa, có lẽ nên như vậy, nhưng anh có thể cắt đứt hoàn toàn được không?

Nhan Tịch cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm, bất lực ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa của bệnh viện, "Cô bị chứng cao huyết áp do thai sản, để bảo đảm an toàn tính mạng của cô, chúng tôi đề nghị cô nên bỏ cái thai.” Lời của bác sĩ văng vẳng trong đầu, Nhan Tịch nhìn lên bầu trời xám xịt, bất lực vuốt bụng.

Không, cô đã mang thai 5 tháng rồi, thai nhi đã thành hình rồi, làm sao có thể bỏ đi được! Cho dù cô có phải chết, cô cũng quyết không bỏ cái thai!

Lúc ấy, khi cô phản bác lại lời của bác sĩ, "Vậy thì phải xem cô có gắng gượng được đến khi cái thai được tám tháng hay không thôi.” Bác sĩ đã nói như vậy, ý là, cô phải chờ đến khi cái thai đủ tám tháng, lấy nó ra, mới có thể bảo đảm mẹ tròn con vuông, nếu không, cô có thể bị tai biến mà chết bất cứ lúc nào.

Dùng cả sinh mạng để đánh cược, cô không thể làm gì khác ngoài tin vào kỳ tích.

Nhan Tịch, tại sao mày luôn gặp phải những chuyện khó khăn như vậy? Nắm chặt túi thuốc túi trong tay, cô đứng dậy, khổ sở nghĩ, lại vuốt ve bụng, "Lục Nhan" thứ nhất đã mất rồi, đứa thứ hai này, cho dù có chết cô cũng phải sinh ra!

Nghĩ như vậy, cô càng kiên định hơn, đứng dậy, cẩn thận bước đi ra khỏi bệnh viện, đi đến cửa hàng đồ dùng mẹ và bé ở phía đối diện.

Cầm bốn lon sữa bột, hơn một ngàn đồng thì không có tiền, một lon sữa bột hơn ba trăm đồng, chỉ có thể ăn trong một tuần lễ.... Nghĩ tới tiền để dành lại mất đi một khoản, trong lòng cô có chút lo lắng. Lại phải lo lắng chuyện tiền nong rồi, tiền nhuận bút kiếm được ngày trước cô dùng trả nợ hết rồi, giờ số tiền cô còn không nhiều lắm.

Tiền lương mỗi tháng của em trai cũng đều đưa cho cô, hiện tại mẹ cô cũng không cần cô phải gửi tiền về nhà nữa, cô cũng đang đi làm ở nhà máy đồng phục lân cận.

Cố hết sức xách túi đồ nặng, Nhan Tịch loạng choạng đi trên đường, trong lòng phiền muộn vì căn bệnh kia. Sao cô phải chịu khổ như vậy? Dường như tất cả những chuyện không tốt đều đổ hết lên người cô cả! Càng nghĩ, trong lòng càng bi ai.

Một chiếc xe hơi màu đen chợt dừng lại bên người, Nhan Tịch dừng bước, cau mày, "Chị Nhan!” Giọng nói quen thuộc làm tim cô đập nhanh, Nhan Tịch quay đầu liền nhìn thấy Úc Tử Duyệt đang bước từ trên xe xuống....

Cô mặc áo khoác ngoài, mái tóc dài uốn cong lượn sóng, đi đôi giày cao gót màu đen, nhìn Úc Tử Duyệt rất ra dáng một người phụ nữ chín chắn, Nhan Tịch cong môi, cười: "Duyệt Duyệt"

"Chị Nhan.” Úc Tử Duyệt kêu lên, lúc tới gần hốc mắt đã đỏ ửng.

Nhìn Nhan Tịch mặc chiếc áo lông màu đen may theo kiểu bà bầu, khuôn mặt tái nhợt, gầy gò, mái tóc khô xơ, Úc Tử Duyệt đau lòng vô cùng! Sao trông cô lại chẳng khỏe mạnh chút nào vậy?

Úc Tử Duyệt tiến lại, cầm lấy bàn tay Nhan Tịch đang đưa ra, "Sao tay chị lại lạnh như nước đá vậy?” Úc Tử Duyệt nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nhan Tịch, bất mãn nói, trong lòng càng thêm đau!

Nhan Tịch cười cười, "Con bé ngốc này, còn chưa tới mùa xuân mà, trời lạnh, tay của em cũng có ấm đâu.” Nhan Tịch cười nói, Úc Tử Duyệt kéo cô, lên xe hơi màu đen của mình.

"Chỉ một mình em tới sao?” trên xe, trừ tài xế, cũng chỉ có Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch thắc mắc.

"Vâng! Bắc Hàn đang ở doanh trại, em cũng không mang Đằng Đằng tới.” Úc Tử Duyệt nói, quan sát Nhan Tịch tỉ mỉ, thấy dáng vẻ cô như thiếu dinh dưỡng, đau lòng vô cùng.

"Cũng đúng, xa như vậy.... Duyệt Duyệt, em cũng không nên bỏ lại Đằng Đằng mà đi xa như vậy đến thăm chị chứ!” Nhan Tịch cau mày nói, lúc này xe hơi đã đi tới cửa nơi cô ở, đó là một căn nhà hai tầng cho thuê, cô ở trong một căn phòng ở tầng một.

Bởi vì tiền thuê căn nhà kia quá đắt nên cô chuyển đến sống trong căn phòng dưới tầng trệt này, hơn nữa, đây là tầng một, cô đi lại sẽ dễ dàng hơn.

"Nhan Tịch! Chị có coi em là bạn tốt của chị không?” Úc Tử Duyệt nghe Nhan Tịch nói như vậy, tức giận quát. Nhan Tịch nắm chặt tay của cô, bất đắc dĩ cười cười, "Duyệt Duyệt, chị không xứng làm bạn em."

Hai người xuống xe, Nhan Tịch thấy tài xế lấy từ phía sau ra mấy rương đồ, "Những thứ này đều là em mua cho chị, sữa bột, thực phẩm dinh dưỡng, bình thường trên thị trường cũng không mua được đâu. Chờ khi nào em bé ra đời, em sẽ lại đưa sữa bột tới đây!” Úc Tử Duyệt cười nói, cầm túi đồ vào nhà giúp cô.

"Gian phòng kia sao lại nhỏ như vậy, lại chỉ có một chiếc giường?” Nhìn phòng của Nhan Tịch, Úc Tử Duyệt tức giận nói.

"Một mình chị đủ ở rồi!” Nhan Tịch cười nói, kéo Úc Tử Duyệt ngồi xuống giường.

"Giấy kết quả khám thai của chị đâu? Cho em xem một chút!” Úc Tử Duyệt ra vẻ người có kinh nghiệm, hỏi Nhan Tịch. Lòng Nhan Tịch căng thẳng, sợ bị phát hiện ra mình cao huyết áp thai sản, nhưng cô ấy lại cầm đúng vào giấy kết quả ba tháng trước.

"Tháng này chị chưa đi khám thai, thứ hai mới đi.” Nhan Tịch tỏ ra tự nhiên nói.

"Chị bị thiếu dinh dưỡng rồi. Nhìn xem, sao chị lại gầy như vậy?” Úc Tử Duyệt nhìn giấy báo kết quả, lại nhìn Nhan Tịch, nói. Cũng không nhịn được nhớ tới Lục Khải Chính, thật muốn đánh chết tên khốn kia!

"Đứa bé là khỏe mạnh là được rồi!"

"Nhan Tịch! Chị cũng không thể nghĩ như vậy được, chị mà không khỏe mạnh, thì đứa bé làm sao khỏe mạnh được? Hơn nữa, thể chất chị yếu như vậy, sao chịu được đau đớn lúc sinh.” Úc Tử Duyệt nhìn cô, tức giận nói.

Sinh.... Nói bây giờ còn quá sớm, ba tháng tới cô còn không biết mình có thể gắng gượng qua được hay không, Nhan Tịch khổ sở thầm nghĩ.

"Em yên tâm, chị nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, nhất định sẽ cố gắng bồi bổ! So với em, chị còn thương đứa bé này hơn.” Nhan Tịch cười nói, nụ cười trên mặt nhẹ nhõm mà tự nhiên.

Cô sao không nhận ra được Nhan Tịch thương đứa bé như thế nào, Úc Tử Duyệt cười cười, "Nếu thương nó như vậy, sao chị lại không ở bên Lão Lục? Chị như vậy mà làm mẹ đơn thân, sau này sẽ sống thế nào? Chị Nhan, chị và Lục Khải Chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Úc Tử Duyệt nhỏ giọng hỏi.

"Duyệt Duyệt, giữa chị và anh ấy có rất nhiều vấn đề phức tạp, không đơn giản giống em và chú. Cứ thế này sẽ tốt hơn, đối với chị, đối với anh ấy đều tốt! Chị cũng sẽ đau lòng, khổ sở, vì chị đã có đứa bé này, em đã làm mẹ hẳn em có thể hiểu được!” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt lại nói.

"Em chỉ biết, phụ nữ lúc mang thai rất muốn có đàn ông ở bên cạnh chăm sóc! Lúc ấy em cũng như thế.” Úc Tử Duyệt lại nói.

Nhan Tịch cười cười, từ chối cho ý kiến, chỉ nói là, tình huống của bọn họ không giống nhau. Úc Tử Duyệt chỉ chốc lát sau liền rời đi, cô đi mấy ngày là phải trở về, Tiểu Đằng Đằng xa cô không được. Sau khi Úc Tử Duyệt đi, Nhan Tịch phát hiện ở dưới gối có một khoản tiền, còn có một tờ giấy, trực giác cho cô biết là Úc Tử Duyệt lén để lại.

Mở ra tờ giấy kia, quả nhiên….

Chị Nhan, số tiền này không nhiều lắm, chị nhận lấy đi nhé! Nuôi thêm một người không dễ dàng gì, em rất thương chị. Nếu như còn có thể hãy tái hợp với Lục Khải Chính, đứa bé rất cần có ba chăm sóc!

Nước mắt từng giọt rơi xuống tờ giấy làm nhòe dòng chữ đen. Nhan Tịch nhìn tiền mặt Úc Tử Duyệt để lại, nước mắt rơi càng nhiều, thân thể trượt xuống, cô nằm ở mép giường, khóc rống lên....

Ngày từng ngày, những biến chứng của thai sản không ngừng hành hạ cô, huyết áp cao, đầu óc choáng váng, buồn nôn, phù nề, những lúc nghiêm trọng tầm mắt còn trở nên mơ hồ, lúc làm việc ở công ty mấy lần mắt cô bị mờ, không thấy rõ đường, bị va vào đồng nghiệp, mọi người rối rít khuyên cô nên nghỉ phép nghỉ ngơi.

Kha Thần phê chuẩn cho cô được nghỉ phép có lương khiến Nhan Tịch cảm thấy hết sức biết ơn, nhưng cũng không có cách hồi báo. Cho dù thế nào, bên cạnh cô vẫn còn có những người tốt bụng giúp đỡ cô.

Cô vẫn còn kiên trì viết tiểu thuyết, nhưng không có viết đăng liên tiếp như trước nữa, mà viết rất gián đoạn. 50 đồng một ngàn chữ, coi như không tệ, nếu nhận bản 60 vạn chữ, viết xong trước khi sinh có thể kiếm được một khoản tiền dùng khi sinh con. Cô chỉ lo lắng liệu cô có phúc khí dùng đến số tiền kia hay không thôi.

Đối với cô mà nói, mỗi sáng sớm có thể nhìn thấy được ánh sáng, chính là chuyện thỏa mãn nhất, chỉ sợ một ngày nào đó, bởi vì cao huyết áp mà cô chết bất đắc kỳ tử thôi.

***

Kể từ khi Lục Khải Chính đồng ý để người trong nhà tìm đối tượng kết thân, mỗi ngày Chu Tú Lan đều tất bật đi tìm con dâu tương lai, trái chọn phải chọn, suy tính khắp mọi mặt, chọn được vài gia đình, rồi đem hình mấy người phụ nữ cùng tài liệu gì đó đưa cho Lục Khải Chính xem.

Lục Khải Chính tiện tay chọn một cái, đồng ý gặp mặt đối phương.

Nhan Tịch trong lúc vô tình nghe thấy Kha Thần nói đến chuyện của Lục Khải Chính, Kha Thần đi Thủ Đô công tác, trong bữa tiệc nghe thấy mấy quý công tử nhắc tới chuyện của Lục Khải Chính, nghe nói anh đã có bạn gái, trong lòng Nhan Tịch không biết là có cảm giác gì, chỉ tự nhủ mình, không cần để ý.

Đúng thế, tính mạng cô còn không giữ nổi nào có tư cách để ý đến những chuyện này?