Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 300: Ngoại truyện phần 1 - Chương 33: Em chính là như vậy




Nghe được giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính một tuần lễ không nghe thấy, tim Nhan Tịch đập nhanh, cô vẫn rất yêu anh, thậm chí còn càng sâu đậm hơn so với trước kia, cũng vô cùng nhớ anh. Nghe được giọng nói của anh, bao nhiêu tủi thân, uất ức trong lòng liền hóa thành nước mắt, muốn thổ lộ, nhưng vẫn phải cố hết sức dằn lòng xuống.

Giọng nói của anh mang theo tức giận khiến Nhan Tịch có chút không hiểu, không phải suốt một tuần này anh cũng không chủ động gọi điện thoại cho cô sao?

"Vừa rồi đang tắm...” Lạnh nhạt trả lời, cô nói dối, mới vừa nôn đến khó chịu, cảm giác dạ dày vì bị đói mà trống rỗng, hơi đói, lại không dám ăn.

Nghe nói cô tắm, Lục Khải Chính thở phào một cái, tưởng rằng cô cố ý không nhận, anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế da, tháo lỏng cổ áo sơ mi ra một chút, dạo gần đầy anh vô cùng lại không nhận được một câu quan tâm nào của cô, "Sao không gọi điện thoại cho anh? Trước đây đã đồng ý anh rồi mà?” Lục Khải Chính tức tối chất vấn, giờ phút này, nếu như có cô ở bên cạnh, anh nhất định vọt vào trong cơ thể cô, hung hăng yêu cầu!

Anh chất vấn khiến trái tim Nhan Tịch chợt căng thẳng, cũng chua xót, "Anh không gọi cho em, sao em lại phải chủ động gọi cho anh?” Nhan Tịch cố làm ra vẻ lạnh lùng nói, cảm giác buồn nôn lại xông lên khiến cô thiếu chút nữa ói ra ngoài, nín thở nhịn lại.

"Nhan Tịch!” Lời nói của Nhan Tịch làm Lục Khải Chính buồn bực, "Anh ở Thủ Đô ngày đêm bận rộn là vì cái gì? Còn em thì sao? Cứ coi như lần trước là anh tức giận cúp điện thoại trước đi, nhưng em là người yêu của anh, không phải em nên nên chủ động gọi điện thoại cho anh, quan tâm anh một chút sao? Nhan Tịch! Trong lòng của em có phải con mẹ nó sẽ không có vị trí của anh không?” Lục Khải Chính càng nói càng tức, cuối cùng không lựa lời mà rống lên nói, còn văng tục.

Nhan Tịch nghe lời nói chói tai của anh, nắm chặt điện thoại di động, lời của anh khiến cô vô cùng đau lòng lại không biết phải làm thế nào, "Lục Khải Chính! Chú ý thái độ của anh!” Nhan Tịch lạnh lùng nói, nhưng cô cũng biết được hẳn là trong lòng Lục Khải Chính bây giờ vô cùng bực tức, mới có thể mất khống chế, nóng nảy rống lên như vậy.

"Thái dộ của anh thì sao? Vậy thái độ của em thì thế nào?” Lục Khải Chính nghe lời nói lạnh lùng của Nhan Tịch, trong lòng càng giận dữ hơn, lại gào lên nói.

"Em chính là như vậy! Lục Khải Chính! Về sau anh đừng gọi điện thoại cho em nữa!” Nhan Tịch cố hết sức rống lên, gào xong liền dứt khoát cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, cô thở hổn hển, toàn thân run rẩy.

"Ọe.” Cảm giác buồn nôn lại xông lên, cô bụm miệng vội vã chạy vọt ra khỏi phòng ngủ.

Lục Khải Chính kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong đầu nhớ lại những lời cô vừa nói, trong lòng tức giận vô cùng! Chẳng lẽ cô đã thay lòng? Anh nghĩ ngợi lung tung, gục xuống bàn, chợt cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào....

Sau khi lại nôn ra lần nữa, Nhan Tịch nhìn bản thân trong gương, cả khuôn mặt đỏ ửng, tóc tai tán loạn, không khỏi cười khổ, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới được đây?

Anh dường như có lẽ đã bắt đầu chán cô rồi, trong đầu lại không khỏi nghĩ tới những lời ông cụ Lục viết trong thư, Nhan Tịch hít sâu một hơi, không muốn khiến bản thân ngột ngạt thêm nữa. Một tay đặt lên bụng mình, nếu như anh đủ quan tâm cô, nhất định sẽ phát hiện cô đã mang thai ....

***

Mấy ngày sau, Nhan Tịch vì nôn nghén quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, liền xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi. May mắn là người nhà vẫn không hề biết chuyện cô mang thai, nếu không cô thật không biết nên làm cái gì mới phải, cũng không biết phải giấu giếm bao lâu nữa.

Tháng mười hai sắp đến, trên khắp cả nước bắt đầu có tuyết rơi, Lạc Thành cũng như vậy, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, lạnh đến không có người nào muốn ra khỏi cửa. Những ngày này cô đều ngồi ở trên giường, mở thảm điện ra, gõ chữ sống qua ngày.

Sau cuộc điện thoại thứ hai kết thúc không vui vẻ ấy, Lục Khải Chính không có gọi cho cô một cuộc điện thoại nào nữa, cô cũng không gọi lại cho anh. Cảm giác bọn họ chính là đang nghiệm chứng một chuyện hiện thực, tình cảm, theo thời gian trôi đi, sẽ dần dần trở nên phai nhạt....

Hôm nay em trai Nhan Húc Dương của cô sẽ về nhà. Chín giờ sáng, Nhan Tịch ra khỏi nhà mua thức ăn. Bên ngoài tuyết đang rơi, lễ Giáng Sinh sắp tới gần, khắp nơi đều có thể thấy được những đồ trang trí của lễ Giáng Sinh, ngày hai mươi bốn tháng mười hai làm cô nhớ tới ngày mười bốn tháng hai, ngày Valentine.

Thì ra là, cô và Lục Khải Chính đã biết nhau được hai năm rồi.

Hai năm trước, ngày mười bốn tháng hai, vì vừa đi vừa ôm máy tính cô va vào anh, máy tính của cô rơi vào trong suối phun nước.... Những cảnh ấy vẫn rõ ràng như mới hôm qua. Hai năm ngắn ngủi này đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho thế giới của cô vốn là vô cùng bình lặng đã không còn bình lặng nữa.

Nhìn lên bầu trời mênh mông toàn một màu xám xịt, cô cười khổ, tâm tình cũng phiền muộn. Cô và anh có thể giống như bà ngoại và ông cụ Lục không?.... Thật ra thì, giông như bọn họ cũng rất tốt....

Nhắm mắt theo đuôi đi tới chợ bán thức ăn, mua rau và thịt tươi, nhìn những đôi tình nhân cùng nhau mua thức ăn cô lại nhớ tới cảnh Lục Khải Chính theo cô đi mua thức ăn, cùng đi chợ với anh, cô thực sự rất hạnh phúc.

"Sao lâu rồi không thấy anh Lục?” Lúc ăn cơm, Nhan Húc Dương nhìn về phía gian phòng của Lục Khải Chính, hỏi Nhan Tịch. Nhan Tịch bình tĩnh cười nói, "Em nhớ anh ấy à?” Cô đùa giỡn hỏi.

"Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa em! Chuyện của chị và anh ấy định thế nào? Sắp sang năm mới rồi, không gạt được mẹ nữa đâu, chị mà về nhất định mẹ sẽ bắt chị đi xem mắt đó!” Nhan Húc Dương trầm giọng nói, giọng nói kia giống như cậu là anh trai vậy.

"Ọe.” Nhan Tịch vừa định mở miệng, cảm giác buồn nôn lại bất ngờ xông lên, cô che miệng, vội chạy đi. Nhan Húc Dương nhíu mày, nhìn bóng lưng cô, sau đó đặt đũa xuống, đi về phía toilet.

Ở cửa toilet, thấy cô đang ghé vào trong chậu rửa mặt, không ngừng nôn mửa, cậu không còn là đứa bé, nhìn cảnh này liền hiểu ra được....

"A.” Lúc Nhan Tịch ngẩng đầu lên thì nhìn thấy em trai trong gương, hốt hoảng kêu thành tiếng, Nhan Húc Dương đến gần, cầm lông khăn đưa cho cô.

"Có thể chị tham ăn nên bị đầy bụng.” Nhan Tịch thì thào nói, em trai cô không nói lời nào, chỉ lắc đầu một cái.

Lúc cô đang định bước ra khỏi toilet thì Nhan Húc Dương đột ngột mở miệng hỏi: "Anh ấy vẫn chưa biết à?"

Sống lưng Nhan Tịch cứng đờ, không ngờ em trai cô đoán ra được, "Em giúp chị giấu mẹ nhé! Không thể để mẹ biết được.” Nhan Tịch kích động nói, sắc mặt đỏ ửng. Mẹ cô là một người phụ nữ tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức, tư tưởng bảo thủ, sẽ không nào chấp nhận được chuyện con gái chưa cưới đã mang thai.

Nhan Húc Dương nhíu mày nhìn cô, "Có thể giấu được một ngày, nhưng không thể giấu được ba tháng! Chị nên thương lượng với anh xem làm thế nào đi? Hay là hai người đã chia tay rồi?” Nhan Húc Dương lại hỏi, cảm thấy có cái gì đó không đúng.

"Không có! Anh ấy trở lại Thủ Đô công tác! Em cứ giúp chị giấu mẹ trước đã! Nếu mẹ biết tức đến đổ bệnh thì làm thế nào?” Nhan Tịch nói với em trai, lúc này cô cảm thấy rất bất lực.

"Em sẽ giấu giúp chị! Đừng lo lắng.” Nhan Húc Dương nhìn cô, trấn an, sao cậu có thể không biết trong lòng chị mình nghĩ gì được.

Sau khi Nhan Tịch cơm nước xong, skype vang lên, chẳng lẽ là Úc Tử Duyệt? Gần đây sợ Úc Tử Duyệt phát hiện cô có điểm khác thường nên Nhan Tịch rất ít nói chuyện phiếm với cô. Thoát ra khỏi chương trình bảo vệ của màn ảnh máy vi tính, khuôn mặt của Úc Tử Duyệt và Tiểu Đằng Đằng liền đập ngay vào mắt.

Nhìn mặt của thằng bé, tâm tình Nhan Tịch tốt lên rất nhiều, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, "Đằng Đằng!" Nhan Tịch mở miệng, nhìn Tiểu Đằng Đằng trên màn hình, giơ tay lên gọi.

"Đằng Đằng, mau nhìn kìa, kia là ai?” Úc Tử Duyệt chỉ vào Nhan Tịch, hỏi Tiểu Đằng Đằng.

Tiểu Đằng Đằng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nhan Tịch, ngây ngốc mà nhìn, đứa bé chưa tới năm tháng tuổi sao có thể nói chuyện được.

"Chị Nhan, chị thật nhẫn tâm! Bọn em không chủ động tìm chị, chị cũng không chủ động tìm bọn em! Ai nha, sắc mặt của chị sao lại khó coi như vậy?” Sau khi bảo Tiểu Đằng Đằng chào hỏi cô xong, Úc Tử Duyệt đặt Tiểu Đằng Đằng xuống, nghiêm túc nói với Nhan Tịch.

"Duyệt Duyệt, em đặt Tiểu Đằng Đằng sang chỗ khác làm gì? Chị còn chưa nói chuyện với nó mà."

"Chớ đổi chủ đề! Em hỏi chị, chị và lão Lục rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Gần đây Thủ Đô xảy ra chuyện, cô đều biết cả, chuyện của Lục Khải Chính, cô cũng biết, Úc Tử Duyệt còn nghe được một tin tức xôn xao truyền đi, nói là, Lục Khải Chính sẽ đính hôn với thiên kim của một Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia nào đó.

Lời của Úc Tử Duyệt khiến tim Nhan Tịch run rẩy, "Chị và anh ấy vẫn tốt mà.” Nhan Tịch cười nói.

"Chị đừng gạt em, có tin đồn nói Lục Khải Chính sắp đính hôn với người phụ nữ khác kìa!” Úc Tử Duyệt tức giận rống lên, vừa nói ra khỏi miệng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhan Tịch liền hối hận.

Anh sắp đính hôn với người phụ nữ khác?

Đầu óc Nhan Tịch trở nên mờ mịt, không thể tin cũng không tin, cô cảm thấy Lục Khải Chính sẽ không làm như vậy đâu, "Tin đồn thôi, không phải sự thật đâu!” Nhan Tịch cứng ngắc nói, trong lòng không biết có cảm xúc gì. Chẳng lẽ, lời tiên đoán của ông cụ Lục là chính xác sao?

"Ừ, em cũng hi vọng chỉ là tin đồn, bất luận xảy ra chuyện gì, chị và Lão Lục nhất định phải đồng lòng nha.” Úc Tử Duyệt lại khuyên nhủ Nhan Tịch.

"Chị biết rồi. Không còn sớm nữa, chị buồn ngủ quá.” Nhan Tịch ngáp một cái, cố nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên, nói.

Sau khi tán gẫu với Úc Tử Duyệt, cô thật sự không nhịn được mà chua xót trong lòng, lên mạng tra tài liệu, muốn chứng thực xem tin đồn Úc Tử Duyệt nói rốt cuộc có chính xác hay không.

Tin tức không nhiều lắm, cô chỉ biết công ty của nhà họ Lục sắp ra mắt thị trường, gần đây có hợp tác với một Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, trong đó có tấm hình Lục Khải Chính chụp chung với thiên kim của tập đoàn kia, có bài báo nói vu vơ bọn họ có thể sẽ kết thân.

Bởi vì chỉ có như vậy, nhà họ Lục mới có thể củng cố được thế lực hiện tại.

Không đâu, Lục Khải Chính không phải người như vậy, anh rất khinh thường những việc làm thế này! Sẽ không giống như ông cụ Lục nói đâu! Nhan Tịch tắt máy vi tính, trong lòng không ngừng tự khuyên nhủ mình. Nằm trên giường, một tay đặt lên bụng, một tay cầm điện thoại di động, nhìn số của anh, muốn gọi, lại cố hết sức kiềm chế mình!

Đêm khuya, Lục Khải Chính trở về sau buổi xã giao, đẩy cánh cổng chạm trổ làm bằng đồng ra, nhìn căn phòng vắng lặng, trong lòng vô cùng cô đơn, cởi áo vest ra, tháo cà vạt, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lon, tựa người vào thành ghế.

Một tay lấy điện thoại di động ra, mở lời nhắn trong hộp thư ra, nghe từng tin nhắn bên trong.

"Cậu chủ Lục, chúng tôi phát hiện tiểu thư Nhan Tịch đã mang thai!” Nghe vài lời nhắn không quan trọng, Lục Khải Chính đang định tắt điện thoại di động đi thì lời nhắn kia chợt vang lên, toàn thân Lục Khải Chính trong nháy mắt cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.

Cô đã mang thai!

Sau khi hoàn hồn, Lục Khải Chính vội cầm điện thoại di động lên, gọi cho cô. Cô mang thai từ lúc nào? Tại sao đến bây giờ anh mới biết? Lục Khải Chính trong lòng nghi vấn!