Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 298: Ngoại truyện phần 1 - Chương 31: Tạm thời rời đi




Nếu nhìn từ góc độ khác Nhan Tịch hiểu được, ông cụ thật ra cũng chỉ là muốn tốt cho cháu trai mình cho nên mới làm như thế, mục đích của ông không hề xấu.

"Khụ." Ông cụ ho xong, khoát khoát tay, Nhan Tịch đặt ống nhổ để xuống, vội vàng rót nước cho ông súc miệng. Lúc ông ngoại cô bị bệnh, cô đã từng chăm sóc ông mấy ngày.

"Ông sai A Chính đi mua thịt chó ở cửa hàng mà ông thích ăn nhất, trong ba đứa cháu trai, chỉ có nó hiểu được khẩu vị của ông!” Ông cụ Lục nhìn Nhan Tịch, nói tiếp. Nhan Tịch cau mày, ý của ông cụ là, trong ba cháu trai của ông, ông có quan hệ tốt nhất với Lục Khải Chính?

Nhìn cảnh hai ông cháu trò chuyện lúc nãy, cô cũng nhìn ra được Lục Khải Chính cũng có tình cảm với ông, "Nếu ông thương yêu anh ấy, tại sao không muốn làm cho anh ấy được hạnh phúc vui vẻ?” Nhan Tịch lạnh nhạt nói, đưa chén nước cho ông cụ, ông cụ cầm lấy, súc miệng. Nhan Tịch bất đắc dĩ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn còn đang gợn sóng.

"Một người ngay cả mạng sống cũng không có cách nào giữ được, còn nói gì đến hạnh phúc, vui vẻ?” Ông cụ lại nói.

Nhan Tịch cau mày, nhìn ông, nghĩ thầm làm gì nghiêm trọng đến mức đấy, "Không phải Khải Chính không làm chuyện gì phạm pháp, hơn nữa anh ấy là cảnh sát, còn lập được công lớn sao? Ông đừng làm cháu sợ, cháu chỉ biết, Khải Chính ở bên cháu rất hạnh phúc, anh ấy cũng hi vọng cháu có thể kiên định ở lại bên anh ấy!" Nhan Tịch phản bác.

"Đó là cách nghĩ ngây thơ của các cháu thôi! Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do!” Ông cụ vỗ vỗ bàn tay gầy nhom xuống đầu gối, nói, "Cục xương già này cũng là người từng trải, hiểu được những đau khổ trong lòng khi không thể lấy cô gái mình yêu làm vợ.” Ông cụ nhìn Nhan Tịch, thở dài nói, ý của ông là, khi còn ông trẻ cũng từng thích một cô gái, nhưng lại để vuột mất.

"Nếu muốn tốt cho A Chính, thì hãy rời xa nó, cho dù là tạm thời cũng được! Nó là cháu đích tôn của nhà họ Lục, hôn nhân luôn bị thế lực khắp noi nhòm ngó.” Ông cụ lại nói.

Tạm thời rời đi?

Đầu óc Nhan Tịch ong ong, "Tạm thời là bao lâu? Nếu như mà cháu không đủ yêu Lục Khải Chính, đã sớm bởi vì điều kiện gia đình mình không xứng mà rời xa anh ấy rồi. Chính là bởi vì cháu yêu anh ấy, biết anh ấy cũng yêu cháu, ở lại đi cùng với anh ấy mới là mong muốn của anh ấy, cho nên cháu mới buông xuống nhiều gánh nặng như vậy.” Nhan Tịch thì thào nói, cô không biết mình nên làm gì bây giờ.

Ông cụ đang định mở miệng nói, thì chợt nghe thấy tiếng hô của vệ sĩ đứng bên ngoài: "Cậu chủ!” Ông không nói nữa, phức tạp nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch hiểu ý, gật đầu một cái, lúc này Lục Khải Chính liền đi vào cửa, trên tay cầm một bọc giấy.

"Chính là mùi vị này! Mau cho ông nếm một miếng, đám lang băm kia cái này không cho ông ăn, cái kia cũng không cho!” Ông cụ khôi phục lại như bình thường, lớn tiếng nói với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính chăm chú quan sát Nhan Tịch hồi lâu, không phát hiện ra trên mặt cô có chút khác thường nào, trong lòng thoáng an tâm.

"Ông nội, lời của bác sĩ sao có thể không nghe! Hay là ông đừng ăn nữa.” Nhan Tịch tiến lên, ngăn lại nói.

Ông cụ nhìn cô, nghĩ thầm, con nhóc này lại chẳng sợ ông, ông liếc nhìn Lục Khải Chính một cái, "Để cho ông ăn đi!” Lục Khải Chính nói với Nhan Tịch.

"Nhưng……"

"Vẫn là A Chính hiểu rõ ông nhất, dù sao bệnh này cũng không chữa khỏi được, không ăn không uống mà chết, còn khổ hơn đó!” Đôi tay ông cụ run rẩy mở bọc giấy ra, vừa nói, lời nói đầy vẻ lạc quan, nhưng Nhan Tịch nghe lại thấy vô cùng chua xót, cũng không nhịn được mà nhớ tới ông ngoại của mình.

Cảm thấy ông cụ cũng không dễ dàng gì, lớn tuổi như vậy mà vẫn phải nhọc lòng vì con cháu.

Lục Khải Chính cũng có tình cảm với ông cụ, lúc anh làm nằm vùng, đã gây ra không ít phiền toái cho người trong nhà anh, đều là ông cụ gánh vác……

"Vẫn là cái vị đó! Thằng nhóc cháu đã bao nhiêu năm rồi không mua cho ông ăn?” Ông cụ cũng chưa vội ăn, mở giấy bọc ra, để thịt chó xuống, nhìn Lục Khải Chính oán trách.

Lục Khải Chính cười cười, tình cảm trong lòng phức tạp, "Không phải là do trước đây cháu rất bận rộn sao ạ?” Lục Khải Chính cười nói, hiểu tính tình của ông cụ.

"Phải! Các cháu về đi, ông muốn ngủ một lát.” Ông cụ đuổi người, phất tay nói với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính cau mày, "Vậy hôn sự của cháu?” Lục Khải Chính không nhịn được hỏi ngay trước mặt Nhan Tịch.

Ông cụ Lục khoát khoát tay, "Cháu tự biết nên làm thế nào.” Nói một câu, xong liền tự mình di chuyển xe lăn tới gần giường, sau đó nhấn chuông. Lục Khải Chính kéo Nhan Tịch đi ra bên ngoài phòng bệnh.

***

"Ông nội nói với em những gì?” Sau khi lên xe, Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch, trầm giọng hỏi. Trong lòng Nhan Tịch có chút căng thẳng, nhưng vẻ mặt lại hết sức tự nhiên, nhàn nhạt cười, "Anh sợ ông nội khuyên em chia tay với anh sao?” Tựa vào ngực anh, cô hỏi.

Lục Khải Chính xoay người cô lại, chăm chú quan sát nét mặt của cô, không phát hiện bất cứ khác thường nào, "Chẳng lẽ không đúng?"

"Anh nghĩ nhiều rồi!” Nhan Tịch lại nằm vào trong ngực anh, vòng tay vây quanh cổ anh, cười nói, sau đó vừa cắn vừa hôn lên môi anh, Lục Khải Chính bắt cô lại, nặng nề hôn trả.

Trở về nhà hai người liền quấn lấy nhau, lần này Nhan Tịch đặc biệt tập trung, cũng rất chủ động, khiến Lục Khải Chính vừa mừng rỡ lại kích động, kịch liệt đáp lại cô, muốn cô không biết bao nhiêu lần. Nhan Tịch động tình kêu rên, nghênh hợp với anh, mỗi một lần đều giống như là lần đoạt lấy cuối cùng.

"Khải Chính, em yêu anh.” Cô nằm phía dưới anh, nhắm hai mắt, chảy nước mắt, nói. Lục Khải Chính tim đập mạnh và loạn nhịp hôn trả lại cô, liếm đi nước mắt của cô, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận yêu anh.

Kịch liệt dây dưa, đến khi trời tối tỉnh lại, anh đã làm xong bữa ăn tối. Hai người ở trong căn hộ của anh, ăn xong bữa tối dưới ánh nến, lại cùng nhau xem phim, không hề rời nhau, cô tựa vào trong ngực anh, vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt.

Nhan Tịch cảm thấy giây phút này là giây phút cô thấy hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, không có bất kỳ gánh nặng cùng phiền não nào, cũng không phải nghĩ chuyện muốn kết hôn.

Suốt ba ngày sau đó, hai người ở nhà cùng nhau, không ra ngoài. Lục Khải Chính cũng không đi ra ngoài tham dự bất kỳ buổi xã giao nào, sang đến ngày thứ tư, Nhan Tịch phải về Tô Thành, Lục Khải Chính cũng bị một cuộc điện thoại gọi tới, phải đi ra ngoài.

"Vội vã trở về như vậy làm gì?” Không nỡ để cho cô rời đi, Lục Khải Chính ôm hông của cô, cúi đầu, nhìn cô nói, bàn tay len vào trong tóc cô, "Về sau đừng cắt nữa, để dài một chút."

Nhan Tịch cười cười, không phải là cô không để dài, từ lần đầu tiên anh nói cô để tóc dài cô vẫn luôn vô thức giữ, sau vụ nổ kia, cô mới cắt đến ngang vai.

"Ngày mai em trai sẽ trở về Tô Thành, anh có việc thì cứ ở lại, đừng vì em mà làm ảnh hưởng, nhà họ Lục bây giờ đang rất bất ổn, điều này em biết!” Nhan Tịch cười nói, cô cũng không nỡ xa anh, nhưng cô cũng không thể làm ảnh hưởng đến chuyện của anh được, dù sao anh cũng là cháu đích tôn của nhà họ Lục.

"Chuyện nhà họ Lục em không nên để ở trong lòng! Anh sẽ xử lý tốt! Nhớ, anh không ở bên cạnh em, em cũng phải chăm sóc mình thật tốt!” Lục Khải Chính nhìn cô, trầm giọng nói, giọng nói vẫn bá đạo, ngang ngược như cũ.

"Anh cho rằng em là trẻ lên ba, là con gái của anh à? Phải nói anh đó, sau vụ án sức khỏe không tốt, đừng uống rượu với hút thuốc nữa!” Nhan Tịch liếc anh một cái, dạy dỗ.

"Cơ thể anh có khỏe hay không, em hiểu rõ ràng nhất mà!” Lục Khải Chính ôm chặt thân thể của cô, mập mờ nói.

"Lục Khải Chính!” Nhan Tịch đỏ mặt quát, tên đàn ông xấu xa này, trong đầu lúc nào cũng là tư tưởng đồi trụy!

"Được rồi! Không giữ em nữa. Hàng ngày đều phải liên lạc với anh, không cho phép đi cùng cái tên Kha Thần kia nữa!” Lục Khải Chính buông cô ra, giương môi cười nói, điện thoại di động lại vang lên, anh cau mày, đi nhận. Nhan Tịch nhìn bóng lưng của anh, cười cười, sau đó mình cũng đi gọi điện thoại đặt vé máy bay.

Lục Khải Chính có việc gấp, không có thời gian đưa cô đến sân bay, kêu người đưa cô đi. Trước khi đi, anh đưa cho cô một hộp quà, bảo cô lên máy bay rồi hãy mở ra, Nhan Tịch nghe lời không mở ra, sau đó anh vội vã lên một chiếc xe hơi màu đen. Mà cô cũng cô đơn rời đi, có điều, cô hiểu được suy nghĩ của Lục Khải Chính.

"Đây không phải là đường đi sân bay?” Nhìn tài xế lái xe rẽ sang một con đường khác, Nhan Tịch nghi hoặc hỏi.

"Phu nhân có việc gấp tìm Nhan tiểu thư!” Nghe tài xế nói như vậy, phu nhân? Mẹ của Lục Khải Chính? Nhan Tịch thầm nghĩ, không tự chủ nắm chặt dây túi xách.

"Vậy xin nhanh lên một chút, tôi sợ trễ chuyến bay!” Nhan Tịch trầm giọng nói, người tài xế kia gật đầu một cái, tăng tốc.

Lần thứ hai gặp Chu Tú Lan, là ở bên một lề đường vắng vẻ, bà ăn mặc sang trọng, đeo kính rấm, đưa lưng về phía cô.

"Lục phu nhân, xin hỏi bà tìm tôi có chuyện gì?” Nhan Tịch nói thẳng, cũng nói rất nhanh, hi vọng bà có chuyện gì thì nói nhanh một chút, đừng làm trễ chuyến bay của cô!

Chu Tú Lan xoay người, lấy từ trong túi xách ra một tờ báo, đưa cho cô, "Đây là tờ báo mẫu hôm nay, cô xem tiêu đề ở trang đầu đi.” Chu Tú Lan bình tĩnh nói.

Nhan Tịch nhận lấy, mở ra, nhìn trên tấm ảnh in lớn phía trên, hình một cô gái gần như khỏa thân.... Trái tim cô co rút, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, không dám nhìn nữa, kích động xé tờ báo thành từng mảnh vụn!

"Cô đừng kích động, chỉ là tờ báo mẫu thôi, đã bị nhà họ Lục chúng tôi ngăn lại rồi, trang đầu hôm nay không phải bài này!” Chu Tú Lan nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhan Tịch, nhấn mạnh, "Nhưng ngăn được lần này, không có nghĩa là nhân được những lần sau, giấy không thể gói được lửa, đối phương ở trong tối, chúng ta không biết đối phương lấy hình ở đâu ra."

Nhan Tịch trợn mắt nhìn Chu Tú Lan, đầu óc vẫn còn ong ong, "Bà lại bảo tôi rời xa anh ấy sao? Các người cho rằng nếu như chuyện kia bị lộ ra sẽ phá hủy tiền đồ của Lục Khải Chính có phải không?” Nhan Tịch run rẩy rống lớn, trái tim chua xót đến cực điểm.

Không ai quan tâm cô phải chịu bao nhiêu tổn thương trong chuyện ấy, bọn họ chỉ biết vụ tai tiếng này sẽ ảnh hưởng đến Lục Khải Chính.

"Không phải chúng tôi cho rằng như thế, mà đây chính là sự thật! Lục Khải Chính nợ cô, chúng tôi hiểu rõ! Bằng không cũng sẽ không ngăn cản giới truyền thông!” Chu Tú Lan kích động nói, sau đó thở dài, "Ông cụ lúc này lại đang bệnh nặng..."

Nhan Tịch nắm chặt hai tay thành quả đấm, nặng nề thở dốc, "Tôi biết nên làm thế nào rồi!” Cô rống to, ngay sau đó quay người đi về phía xe đậu.

Sau khi lên xe, cô liền ôm lấy thân thể của mình, cúi đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, trong đầu đều là bức ảnh in trên tờ báo kia, giống như lại trải qua cơn ác mộng kia một lần nữa....

Lên máy bay suôn sẻ, sau khi lên máy bay, cô liền lấy từ trong túi xách ra hộp quà Lục Khải Chính mà đưa cho....