Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 289: Ngoại truyện phần 1 - Chương 22: Vượt qua tâm lý




Hành động của anh khiến cô sợ đến ngây người, toàn thân cứng ngắc, đặc biệt là lúc nhìn tới thứ nhỏ bé dọa người kia.

“Không! Cút! Cút ngay!” Nhan Tịch quay đầu, không dám nhìn đến nơi kia của anh, hoảng sợ kêu lên. t*ng trùng đã lên đến não, Lục Khải Chính làm sao nhận ra được sự khác thường của cô, lý trí bị tình dục thúc giục, động tác mạnh bạo mà thô lỗ, nâng hai chân cô lên....

“Cút! Không được đụng vào tôi! Cút đi!” Nhan Tịch căm ghét quát, bị đàn ông đụng vào khiến cô thấy thật ghê tởm, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh đã xảy ra trong căn phòng đó, lần đó cô thiếu chút nữa đã bị hai gã đàn ông đó làm nhục....

Lục Khải Chính ngăn cô lại, cảm nhận được sự ẩm ướt, anh nghĩ rằng cô cũng có phản ứng, có điều anh đã không nhìn thấy được vẻ hoảng sợ và nước mắt trên mặt Nhan Tịch, nâng hai đầu gối cô lên, hùng hổ xông vào.

“A.” Nhan Tịch hét lên một tiếng, toàn thân căng ngắc, sững sờ nhìn Lục Khải Chính, sắc mặt trắng bệch, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Lục Khải Chính đang muốn động thân, thì chợt phát hiện ra sự khác thường của cô.

Sao trông cô như người chết vậy? Lòng Lục Khải Chính kinh hãi, “Em sao thế?” Anh nghĩ có lẽ là cô không còn bài xích anh nữa, nhưng tâm lý cũng vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh. Lục Khải Chính buông chân cô ra, vòng quanh hông mình, kéo cô lên, thân thể hai người như dính chặt lấy nhau, anh nâng mặt cô lên, dịu dàng hỏi.

Hai mắt Nhan Tịch vô hồn nhìn anh, “Đau quá! Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Cây gậy…!” Nhan Tịch khàn khàn nói, sau đó điên cuồng giãy giụa, không ngừng lắc đầu.

“Nhan Tịch! Là anh!” Lục Khải Chính liền hiểu ra, cô trở nên như vậy là do bị một gậy đó ám ảnh, anh nâng mặt cô lên, rống to, hy vọng có thể đẩy đi nỗi sợ hãi trong lòng cô, đồng thời cũng oán trách chính mình mới vừa rồi đã làm cô sợ, lại còn ép buộc cô, khiến cô bị tổn thương đến hai lần!

Nhan Tịch như được lời rống to của Lục Khải Chính khiến cho hoàn hồn, kinh ngạc nhìn anh, “Anh... Tại sao ngay cả anh cũng ép buộc tôi! Đồ khốn kiếp!” Nhan Tịch hoàn hồn, khàn giọng rống to: “Đau quá!” Rõ ràng cô không đau đến tê liệt như vậy, nhưng trên tâm lý lại như cảm nhận được nỗi đau đớn đến cực hạn ấy!

Không phải cô muốn như vậy, những nỗi ám ảnh trong lòng khiến cô như thật sự đang phải chịu nỗi đau đó.

Lục Khải Chính nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, trong lòng không ngừng tự trách, cúi đầu, hôn một cái lên khóe miệng cô trấn an, “Xin lỗi, anh xin lỗi! Anh sai rồi. Không đau nữa. Là anh, không phải cây gậy đó.” Lục Khải Chính nén đau lòng, an ủi cô.

Lúc nhìn thấy Đinh Đinh chọc gậy vào cô, thiếu chút nữa anh đã nổ một phát súng giết chết cô ta, có điều lí trí lại chợt lóe lên, anh bắn trật ra ngoài, khi đó, anh chưa thể lộ mình được!

“Anh không có ngăn bọn họ lại, anh không cứu tôi.” Nhan Tịch run giọng, khàn khàn nói. Một tay Lục Khải Chính ôm cô vào trong ngực, “Anh rất muốn cứu em, nhưng lúc đó anh không nghĩ ra cách nào để cứu em cả, em đau anh còn đau hơn nữa.....” Anh ôm cô, vỗ vỗ lưng cô, không ngừng nói.

Nhan Tịch rốt cuộc cũng ôm lại anh, ôm thật chặt, giống như đang trở lại cảnh tượng đó, Lục Khải Chính cứu cô, ôm lấy cô, đuổi đám người xấu đó đi! .

“Hai gã đàn ông cùng người đàn bà đó đều bị anh giết chết rồi! Hãy quên họ đi!” Lục Khải Chính hôn lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói, hai người ôm nhau thật chặt, giống như đang xoa dịu đau thương cho nhau, an ủi lẫn nhau.

Dáng vẻ đau đớn dần dần biến mất, cảm giác ấm áp dần sang khắp cơ thể, Nhan Tịch nhắm hai mắt lại, trong lòng chua xót , rơi lệ.

Cảm giác được cô dần an tĩnh lại, thân thể cũng không còn cứng ngắc nữa, Lục Khải Chính cũng an lòng, bàn tay len vào mái tóc ngắn của cô, xoa nhẹ trấn an.

“Gả cho anh đi! Một mình em quá đau khổ.” Lục Khải Chính thâm tình nói, Nhan Tịch chỉ cảm động rơi lệ, không nói gì. Lục Khải Chính giật giật, “A, anh đi ra ngoài đi.” Nhan Tịch kêu thành tiếng, đầu ngón tay véo vào cánh tay cơ bắp của anh, tránh đi không khí kì quái này.

“Đồng ý với anh đi! Đừng lo nghĩ nhiều đến việc khác, chỉ cần tin tưởng anh!” Lục Khải Chính lại nói, không chịu buông cô ra.

“Ưmh.... Nhưng mà.... Khải Chính.... Em bẩn.”

“Em không bẩn!” Lục Khải Chính không ngờ cô nói mình như vậy, nâng mặt cô lên, tức giận quát. Thật muốn đánh vào đầu của cô cho tỉnh ra!

Không bẩn? Có thể không bẩn sao? Bị hai người đàn ông sờ soạng khắp nơi, còn…

Lục Khải Chính nhìn cô, ánh mắt lóe lên, đang định hôn cô thì cô lại né tránh, “Anh cũng không sạch sẽ! Đi ra ngoài! Anh với người đàn bà kia...” Cô chưa từng quên tối hôm đó vừa vào cửa thì liền nhìn thấy cảnh anh và người đàn bà kia đang mây mưa trên giường, Nhan Tịch chán ghét nói, giùng giằng đuổi anh đi ra ngoài!

“Anh… anh với người đàn bà nào?” Lục Khải Chính oan uổng nhìn cô, hỏi.

“Cái người đàn bà đâm tôi đó! Đừng nói các người không lên giường với nhau!” Nhan Tịch tức giận quát, vô cùng chán ghét!

“Có lên giường, nhưng thật sự không làm gì cả, như vậy cũng tính được sao?” Lục Khải Chính luống cuônhs nói, chỉ sợ Nhan Tịch sẽ ghét bỏ mình. Trong lúc anh làm gián điệp, anh chơi đàn bà nhiều, nhưng anh vẫn giữ vững phòng thủ rất nghiêm ngặt, không để xảy ra quan hệ.

“Có ý gì chứ? Các người rõ ràng đã lên giường với nhau. Lục Khải Chính, đừng có đụng đến tôi.” Nhan Tịch càng nghĩ càng ghê tởm, như phát điên ra sức đánh lên lồng ngực của anh! Vừa nghĩ tới chuyện anh lên giường với người đàn bà đã hành hạ cô, cô liền cảm thấy ghê tởm đến muốn ói, hơn nữa giờ phút này cái đó của anh vẫn còn ở trong cơ thể cô!

“Đêm đó, sau khi mọi người đến không lâu thì dừng lại mà.” Lục Khải Chính nhếch môi, cười nói, “Thôi nào, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà.” Cầm lấy hai cổ tay cô, tròng mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô!

Nhan Tịch sửng sốt, không thể tin được lời anh, “Sao có thể?"

“Cô gái ngốc, em cho rằng anh là nhà vệ sinh công cộng, người phụ nữ nào muốn vào là vào được sao?” Lục Khải Chính buồn bực nói, tuy lúc trẻ anh cũng là người phong lưu, như anh cũng là người biết giữ mình trong sạch. Nhan Tịch nhìn anh, vẫn không thể nào tin được.

Nhan Tịch rũ mắt xuống, “Bây giờ nói chuyện hôn nhân là quá sớm.” Cô nói xong, định đứng dậy, hai tay Lục Khải Chính nhẹ dùng sức giữ lại, rồi đè cô xuống, Nhan Tịch khổ sở cau mày, “Đừng ép em! Em thừa nhận em yêu anh, nhưng chỉ yêu thôi thì làm thế nào được.’

“Nếu yêu anh, thì chỉ cần yêu toàn tâm toàn ý là được, không cần phải lo lắng những chuyện kia nữa! Vẫn chưa hiểu sao?” Lục Khải Chính gầm nhẹ, rồi khẽ đụng. Nếu trong lòng cô chứ hoàn toàn tiếp nhận, tin tưởng anh, anh sẽ từ từ tiến vào, dù sao thời gian bọn họ bên nhau cũng chưa nhiều!

“Bây giờ có thể không nói tới chuyện hôn sự, nhưng từ bây giờ em phải làm bạn gái của anh! Không được dây dưa với người đàn ông khác! Không cho phép đi xem mắt! Em là của anh!” Lục Khải Chính vừa hầm hừ, vừa đụng nhẹ nơi đó, Nhan Tịch không chịu nổi cảm giác này, thân thể liền dần ngã xuống, anh thuận thế đè lên....

Sự cứng ngắc ban đầu, dần dà, không còn đau đớn nữa, sự ham muốn dần dần thay thế những chuyện sợ hãi kia, cô vui sướng rơi nước mắt.

Hai người đồng thời ngã về phía sau, cô vô lực hóa thành một vũng nước xuân, nằm ngửa ở trên giường, hưởng thụ tất cả cảm giác vui sướng ngắn ngủi này. Lục Khải Chính rút lui khỏi người cô, thay cô xử lý những vết bẩn ở phía dưới, sau đó ngồi giữa hai chân của cô, cố nén đau lòng, nhìn nơi đó của cô.

“Đừng! Đừng xem!” Nhan Tịch muốn ngăn cản, nơi đó của cô nhất định có sẹo, sẽ rất xấu, cô nhớ chỗ đó đã phải khâu mấy mũi, nghĩ đi nghĩ lại, lòng lại trùng xuống. Một gậy ấy chọc xuống giống như để lại một dấu ấn khó phai được trong cô!

Lục Khải Chính nhìn nơi đỏ thẫm đó, có thể thấy được vết chỉ khâu mờ nhạt, trái tim quặn đau, hẳn là cô đã rất đau!

“Không sao cả mà, vết sẹo đó gần như chẳng nhìn thấy nữa.” Buông xuống chân cô, Lục Khải Chính ôm cô lên, nhìn cô dịu dàng nói. Nhan Tịch nghe lời của anh, mặt không khỏi đỏ lên, liếc anh một cái, “Em không kịp rồi, giờ phải đi thôi.’

Cô liền vội vã xuống giường, cô vẫn chưa quên cuộc hẹn với Kha Thần, nếu tới trễ, tổng biên tập tính tình cổ quái đó nhất định sẽ nổi giận cho coi!

Lục Khải Chính nhìn dáng vẻ vội vã của cô, tức giận, “Này cô nhóc! Bây giờ em là bạn gái của anh đấy nhé!” Anh xuống giường, đi theo cô, tức giận quát.

“Em còn chưa đồng ý mà!” Nhan Tịch cười trộm, lớn tiếng nói, sau đó quệt kem đánh răng lên bàn chải, vội vã đánh răng. Anh đang hiểu lầm cô với Kha Thần sao? Nhan Tịch cảm thấy rất buồn cười, đánh răng, quyết định không nói cho anh biết Kha Thần thật ra là gay. Anh tức giận cũng tốt! Là thử thách!

“Nhan Tịch, vừa rồi ở trên giườn em đã đồng ý với anh!” Lục Khải Chính đuổi theo, nhìn cô đang đánh răng, lớn tiếng nói, trên gương mặt tuấn tú còn vẫn còn lưu lại chút mồ hôi lúc hoan ái.

Nhan Tịch nhìn anh trong gương, giả ngu mà lắc lắc đầu, tiếp tục đánh răng, dù sao bây giờ cô cũng khó mà nói rõ được.

“Em đừng giả ngu! Cái tên Kha Thần đó không hợp với em đâu. Người như em như chỉ hợp với người đàn ông chín chắn chững chạc như anh thôi!” Lục Khải Chính mặt dày bán mình, ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay không ngoan ngoãn lại xoa nắn ngực cô.

Nhan Tịch vội vàng súc miệng, “Buông ra! Anh đừng tự đánh tự khen nữa! Em hẹn hò với ai là quyền của em!” Nhan Tịch tránh anh, mở vòi nước rửa mặt, động tác cực kỳ mau lẹ.

“Nhan Tịch! Anh dạy dỗ em chưa đủ phải không?” Người phụ nữ chết tiệt! Ham chơi! Lục Khải Chính buồn bực nghĩ trong lòng, Nhan Tịch không để ý tới anh nữa, súc miệng xong liền đi thẳng ra ngoài.

Nhìn thấy bó hoa hồng vẫn còn đặt trên bàn ăn, khóe môi Nhan Tịch khẽ cong lên, người đàn ông này cũng biết lãng mạn cơ đấy....

Nhanh chóng đi vào phòng ngủ, thay một bộ váy tương đối ưu nhã, xỏ giày da vào, sửa sang lại, rồi xoay người đi ra, nhìn vẻ mặt ghen tuông của Lục Khải Chính đang đứng ở cửa, cô đi tới.

“Đừng đi nữa, hôm nay anh dẫn em đi chơi.” Lúc cô đi tới sát người, Lục Khải Chính liền kéo tay cô, nhỏ giọng nói.

“Đừng lộn xộn nữa! Em đồng ý với người ta trước rồi!” Nhan Tịch hất tay của anh ra nói, nếu như không phải là cô đã hẹn trước với Kha Thần, có lẽ cô sẽ đi chơi với Lục Khải Chính ra ngoài, bởi vì hiện tại cô đã có chút động lòng với đề nghị của anh rồi, hơn nữa thời gian hai người bên nhau quả thật rất ít.

“Tối nay anh sẽ giải quyết em!” Lục Khải Chính đứng đối diện cô lạnh lùng nói, xong buông tay ra.

“Anh mà như vậy, tối nay em không về nữa.” Nhan Tịch lại nói.

“Em cứ thử xem.” Lục Khải Chính đối diện bóng lưng của cô rống to, Nhan Tịch cười cười, đi tới cửa.

“Anh đã nói với mẹ anh, nếu như bọn họ còn ngăn cản chúng ta, anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ! Nhan Tịch! Anh rất nghiêm túc!” Trước khi cô ra khỏi cửa, Lục Khải Chính lại lớn giọng nói. Lòng Nhan Tịch vì lời nói của anh mà chấn động, thiếu chút nữa cảm động mà chạy trở về trong ngực anh.

***

Nhan Tịch đi theo Kha Thần cả một ngày, đi dạo phố mua đồ, rồi ăn cơm.... Cả ngày, cô đều suy nghĩ bản thân rốt cuộc là muốn ở bên Lục Khải Chính, hay không muốn ở lại bên anh. Nếu như cô chọn ở bên Lục Khải Chính, thì tương lai chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều trở ngại, cô không phải người ngu, không thể nào không nhận ra được thái độ của người nhà Lục Khải Chính đối với cô được.

Nếu cô ở bên Lục Khải Chính, nếu như anh thật sự đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, tiền đồ của anh liệu có bị ảnh hưởng không? Cho dù Lục Khải Chính có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không cách nào chống lại được quyền thế? Nhưng, nếu cô vẫn không chấp nhận Lục Khải Chính, không phải anh sẽ càng đau lòng hơn sao?

“Lại ngẩn người! Đang suy nghĩ gì à?” Kha Thần ngồi phía đối diện bất mãn nói, Nhan Tịch hoàn hồn, cười cười, “Xin lỗi!" .

“Bạn trai cô biết cô đi với tôi, có hiểu lầm không?” Kha Thần nhấp ngụm rượu, nhìn cô, cười hỏi, khi anh mỉm cười thì lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp.

“Sao anh biết tôi có bạn trai?” Nhan Tịch cười cười hỏi, chỉ thấy Kha Thần dời tầm mắt xuống lồng ngực của cô, Nhan Tịch cúi xuống nhìn thấy dấu hôn phía trên, hai gò má chợt đỏ lên, ngượng ngùng xoay tầm mắt.

“Cũng giống anh, tôi cảm thấy chúng tôi không thể nào ở bên nhau được, cho nên vẫn chưa có đồng ý với anh ấy.” Nhan Tịch đối với Kha Thần cười nói.

“Vậy sẽ là lỗi của cô nếu không biết nắm bắt hạnh phúc!” Kha Thần cười nói.

“Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm.... Cứ để từ từ đi!” Nhan Tịch cười cười, chợt thấy trong mắt Kha Thần lóe lên sự mất mát, cũng thấy anh đang nhìn điện thoại di động, hẳn là anh đang đợi điện thoại của người yêu rồi, không khỏi cảm thấy, trở ngại của hai người Kha Thần cũng rất lớn.

Đối phương là một ngôi sao lớn, được hàng tỉ người ái mộ sùng bái, nếu như bị người ái mộ biết thần tượng mình là gay....

Trong thế giới này có quá nhiều người yêu nhau lại không thể đến được với nhau.

Nhan Tịch ở với Kha Thần đến tận đêm khuya, Kha Thần đưa cô về nhà, mới vừa vào cửa thân thể cô đẫ liền bị người ôm lấy, hôn xuống khắp nơi.

Cho dù trong nhà không bật đèn cô cũng biết là ai. Cô tiếp nhận nụ hôn ấy, chỉ chốc lát sau, cô cũng kích động ôm lấy cổ của anh, kịch liệt hôn trả. Lát sau, trong phòng khách liên tiếp truyền đến những tiếng động bịch bịch choang choang.

“Hôm nay hai người đã làm những gì hả?” Trong bóng tối, Lục Khải Chính nặng nề thở hổn hển hỏi, cắn nuốt dái tai của cô, như là muốn nuốt cả nó vào trong bụng.

“Đi dạo phố.... Ăn cơm.....” Nhan Tịch thở hổn hển trả lời, lời của cô giống như chọc giận người đàn ông đang trong vại dấm, chợt cảm thấy động tác của anh càng lúc càng mạnh.

Đáng ghét!

Lục Khải Chính mắng thầm trong lòng, hóa tất cả ghen tuông hóa trong lòng thành động tác thô lỗ mà trừng phạt cô!

Cuối cùng Nhan Tịch thể lực cạn kiệt mà hôn mê bất tỉnh, tới lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau, tên đàn ông chết tiệt, đòi hỏi không biết chừng mực, giờ lại hôn khiến cô thức giấc!

“Lục Khải Chính! Anh…” Nhan Tịch mắng, đôi tay ôm lấy đầu của anh, đẩy ra.

“Hôm nay không cho phép đi!” Lục Khải Chính đột ngột nói, xong lật người xuống giường.

“Biết rồi.... Hôm nay em phải viết bản thảo, không đi đâu cả! Xế chiều còn đi đón em trai em. À, đúng rồi, sau khi em trai em về, anh không được làm thế này với em nữa.”

“Tại sao? Em vẫn chưa chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta?” Lục Khải Chính nghe cô nói như thế, liền tức giận chất vấn cô.

“Không phải. Bởi vì người nhà em không biết chuyện của em với anh. Ngàn vạn lần không thể cho họ biết em từng có thai được.....” Nhan Tịch nói xong, nét cười trên mặt liền trở nên cứng ngắc, lòng lại trùng xuống.