Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 270: Ngoại truyện phần 1 - Chương 3: Người phụ nữ của anh




Trong lần gặp mặt đầu tiên, ấn tượng của Lục Khải Chính về Nhan Tịch là một kẻ điên.Trước mặt mọi người, không để ý hình tượng mà nhảy vào trong đài phun nước chỉ để nhặt một chiếc máy tính không đáng bao nhiêu tiền. Sau này anh mới biết trong đó có chứa những tài liệu rất quan trọng đối với cô, nếu nó đã quan trọng như vậy thì còn để ý hình tượng làm gì nữa chứ?

Ngồi trong xe với một người đàn ông xa lạ, Nhan Tịch có chút băn khoăn, cô không biết tại sao người đàn ông bên cạnh lại có lòng tốt như vậy, hơn nữa người đàn ông có địa vị hơn người như anh lại đưa cô về.

“Anh dừng lại chỗ nút giao phía trước là được rồi, bên trong ngõ rất nhỏ xe không đi vào được.” Sau khi hoàn hồn, Nhan Tịch quay đầu nhìn Lục Khải Chính đang lái xe nói, liền thấy anh kéo tay phanh.

“Cô sống ở đây sao?” Lục Khải Chính quét mắt quan sát cảnh vật xung quanh, nhìn thấy trên bức tường của ngôi nhà mái ngói đỏ có hai chữ “phá bỏ” được quét lên bằng sơn màu trắng. Lời của anh khiến Nhan Tịch có chút không thoải mái, nghĩ thầm, ở đây thì làm sao? Cuộc sống trôi nổi ở Thủ Đô, trừ tầng hầm ra không phải đều là những căn nhà cũ kỹ như thế này sao?

Thấy người bên cạnh đang có chút không vui nhìn mình, Lục Khải Chính lúc này mới ý thức được mình vừa lỡ lời, vội vàng cười cười, “Tôi không phải có ý đó. Có điều một cô gái trẻ sống ở nơi này rất nguy hiểm!” Lục Khải Chính cười nói, giọng nói hiền hoà giống như anh trai của cô vậy.

“Được rồi! Hôm nay cám ơn anh rất nhiều!” Nhan Tịch bình tĩnh lại, hiểu được anh không hề có ý cười nhạo mình nên ấn tượng về anh cũng tốt hơn một chút.

“Không cần khách khí, cô bé, đây là danh thiếp của tôi, nếu gặp việc gì khó khăn có thể gọi cho tôi.” Lục Khải Chính lấy danh thiếp ra, đưa cho cô, thái độ hiền hoà nói. Giọng nói kia không khiến có người khác cảm thấy khó chịu mà còn mang lại cảm giác rất thân thiết.

Nhan Tịch nhận lấy danh thiếp, cười gật đầu một cái, tạm biệt anh sau đó mở cửa xe đi xuống.

“A!” Một trận gió thổi qua, chợt ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, lúc này Nhan Tịch mới phát hiện ra trên người mình vẫn mặc áo khoác của Lục Khải Chính, đang định trả lại thì đã thấy xe của anh quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Nhan Tịch ngơ ngác, sững sờ nhìn chiếc xe rời đi, một lát sau, khi tỉnh táo lại, nhìn xuống danh thiếp đang cầm trên tay, ba chữ ‘Lục Khải Chính’ liền đập vào mắt cô, cái tên này hình như giống tên nam nhân vật chính của một cuốn truyện nào đó cô đã đọc.

Không nghĩ nhiều nữa, cô đi vào trong nhà, mỗi bước đi đều cảm thấy nước lõng bõng trong giày, vừa đi vừa phát ra từng tiếng ọc ọc, thật khó chịu! Sau khi kiểm tra tất cả dữ liệu trong máy tính, thấy vẫn còn nguyên vẹn cô mới hoàn toàn yên tâm.

"Mùi thuốc lá thật nồng nặc.” Mùi thuốc lá nồng nặc bốc lên từ chiếc áo khoác của Lục Khải Chính, Nhan Tịch cau mày nói nhỏ, nghĩ thầm đây chắc hẳn là một người nghiện thuốc, có điều, mùi vị này rất giống mùi trên người ba cô.... Tắm rửa xong, Nhan Tịch đem áo khoác Lục Khải Chính đi giặt.

Ngày hôm sau, cô vốn định đem áo khoác trả cho Lục Khải Chính nhưng cô lại ném danh thiếp của anh đi đâu mất rồi.

Đến buổi trưa, Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn giúp cô tìm anh, rồi bốn người cùng nhau đi ăn cơm. Trên bàn cơm, Lục Khải Chính còn đòi cô trả lại cả máy tính nữa, cô liền cự tuyệt. Ngày đó Nhan Tịch khiến Lục Khải Chính rất bực mình, còn gọi anh là Lục tổng nữa.

Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ cảm thấy cô có chút không biết phải trái!

Ngày ấy, sau khi Nhan Tịch biết anh có vợ chưa cưới liền không muốn ngồi cùng xe với Lục Khải Chính nữa, nói muốn cùng Úc Tử Duyệt đi dạo một lúc để tìm chút cảm hứng viết văn. Cũng phải thôi, một người đàn ông ba mươi tuổi như anh làm gì có chuyện không có bạn gái chứ.

Giữa mùa đông, ánh nắng ấm áp sau trưa khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, Nhan Tịch vừa đi, ngón tay vừa chạm vào những bức tường màu xanh bên cạnh, trong lòng âm thầm nghĩ.

Lần thứ ba gặp lại, là trong bệnh viện, Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa bị tên thấy giáo Thẩm biến thái làm hại....

Ngày đó gặp lại Lục Khải Chính, cô dường như đã không còn nhớ anh là người như thế nữa rồi. Chỉ là, ngày đó, điều làm cô vô cùng kinh ngạc chính là, khi Úc Tử Duyệt nhờ Lục Khải Chính đưa cô về nhà, anh vẫn còn nhớ cô ở trong căn nhà sắp bị phá bỏ trong con hẻm nhỏ đó.

Cô vốn muốn từ chối, nhưng Lục Khải Chính lại nói thuận đường, nếu cô tiếp tục từ chối mãi như vậy thì lại thành kiêu ngạo.

Sau khi lên xe, ngồi ở ghế sau, Nhan Tịch liền lấy máy tính ra, mở phần word, bắt đầu đánh bản thảo. Đối với một tác giả văn học mạng mà nói, thời gian rảnh rỗi trong ngày chính là để đánh bản thảo, tận dụng mọi thời gian để sáng tác.

Nhan Tịch cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả. Chương cô đang viết có cảnh H, hơn nữa còn là ngược tâm ngược thân.... Nhìn tình tiết truyện trước mặt, liền lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Trên chiếc gường lớn trong khách sạn, nữ chính đang bị tình dược hành hạ, nam chính muốn giúp cô, nhưng lại lo lắng sau khi cô tỉnh lại sẽ càng hận anh hơn! Trong lòng không ngừng do dự, lòng Nhan Tịch dường như cũng biến đổi theo nam chính, rối rắm, nghĩ đi nghĩ lại, dần dà cũng thông suốt, động tác gõ chữ cũng càng nhanh hơn, đôi tay ở trên bàn phím hoạt động liên tục giống như không muốn ngừng lại.

Chạy xe được một đoạn, Lục Khải Chính mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở truyền tới từ băng ghế phía sau, trong lòng chợt căng thẳng, cũng rất buồn bực, từ sau khi lên xe cô gái này không hề nói câu nào cả! Điều chính gương chiếu hậu, thấy Nhan Tịch đang cúi thấp đầu, máy tính đặt trên đầu gối, đôi tay gõ chữ liên tục.

Không ngờ trông cô như thế lại là tác giả viết truyện.

Lục Khải Chính trong lòng buồn bực, dừng xe ở bên đường.

Nhan Tịch đang viết hăng say, không hề nhận ra xe đã dừng lại, giờ phút này, cô tập trung đến mức không còn biết đến xung quanh nữa, quên luôn cả chuyện mình đang khóc, cũng không phát hiện ra Lục Khải Chính ngồi phía trước đang quay đầu lại nhìn cô chằm chằm cô.

Người điên!

Lục Khải Chính trong lòng âm thầm nhận định về cô như vậy. Không nhìn đến anh không nói làm gì, lại còn ngồi trên xe anh sáng tác tiểu thuyết, vừa đánh máy vừa khóc nức nở nữa chứ.

“A!” Một bọc giấy rơi xuống trước màn hình, Nhan Tịch giật mình khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của Lục Khải Chính.

Đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, lúc này cô mới chợt nhận ra mình đang ở đâu!

Đáng chết!

Nhan Tịch trong lòng buồn bực thầm rủa một tiếng, rút giấy ra, cúi thấp đầu lau nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng như bị lửa đốt, cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào nữa! Bảo viết là viết, còn khóc nữa, thật là điên mà!

Trong lúc cô đang lau nước mắt thì máy tính trên đùi chợt bị người lấy đi, “Này, không được!” Nhan Tịch vội vàng nhổm người dậy muốn cướp về, chỉ thấy Lục Khải Chính cầm máy tính cỉa mình nhẹ nhàng như cầm quyển sách, nhìn vào màn hình.

Đọc những tình tiết nóng bỏng có phần nhạy cảm trên màn hình, Lục Khải Chính không khỏi cau đôi mày rậm tỏ vẻ không vui, “Trả lại cho tôi!” Cô chưa bao giờ để cho người bên cạnh đọc truyện của mình bao giờ cả, mà bây giờ, nhìn Lục Khải Chính đang đọc phần cô vừa mới viết ra, trong lòng không khỏi vừa xấu hổ vừa luống cuống!

“Em viết văn H?” Một lúc sau, Lục Khải Chính chuyển con mắt, lạnh lùng nhìn cô hỏi.

Đầu óc Nhan Tịch đoàng một tiếng, nhìn Lục Khải Chính đang xem xét mình giống như tra xét phạm nhân, "Cái gì… ? Cái gì mà văn H ? Không phải đâu! Mau trả máy tính lại cho tôi!” Nhan Tịch tức giận phản bác.

Vậy cái gì mới là văn H, đây rõ ràng là tình tiết ngược tâm cẩu huyết mà.

Nhìn vẻ mặt quật cường, hốc mắt đỏ lên của cô, Lục Khải Chính mở miệng: “Cô bé, đừng viết mấy cái tình tiết thiếu dinh dưỡng này nữa.” Lục Khải Chính cười nói, sau đó, động động ngón tay, xóa toàn bộ đoạn văn cô vừa viết đi, sau đó ném máy tính trả lại cho cô!

“Á... Bản thảo của tôi!” Nhan Tịch nhìn vào màn hình thấy toàn bộ bản thảo mình vừa viết xong bị xóa hết, tức giận kêu lên. Lúc này, Lục Khải Chính đã xoay người, tiếp tục lái xe.

“Này! Ai cho anh xóa đi hả? Vất cả lắm tôi mới viết được thế đấy, anh biết không? Anh là gì mà có quyền quản tôi viết những gì hả? Cho dù là cảnh sát cũng không có cái quyền quản đâu!” Nhan Tịch kiểm tra nhiều lần vẫn không tìm thấy phần đã viết đâu cả, tức giận quát lên.

Lục Khải Chính không trả lời cô, tiếp tục lái xe, “Dừng xe lại!” Nhan Tịch vỗ thành ghế, lại hét lên.

Thật là khinh người quá đáng! Lúc này Nhan Tịch chỉ hận không thể đánh anh ta mấy cái.

Tuy không quản lý mạng nhưng tôi đúng là cảnh sát đấy! Lục Khải Chính trong lòng cười nói, cũng không thèm để ý tới người đang kêu gào phía sau. Khi màn đêm buông xuống, anh dừng xe lại trước một cửa hàng lẩu.

Xe vừa dừng lại, Nhan Tịch liền mở cửa xe nhảy xuống, “Đứng lại!” Lục Khải Chính nhìn theo bóng lưng cô la lớn.

Nhan Tịch làm như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn, vội vã chạy đi. Lục Khải Chính buồn bực đứng ở đó, lần nữa cảm thấy cô đúng là không biết phải trái!

Sau đó hai người cũng gặp lại nhau hai, ba lần, một lần trong số đó là ở khách sạn, ngày đó cô đi tìm Úc Tử Duyệt, người nhà họ Lăng và người nhà họ Lục đều tập trung ở đó để bàn bạc về chuyện từ hôn của Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam. Nhìn Lăng Bắc Sam sảng khoái đồng ý từ hôn, lúc ấy Nhan Tịch còn âm thầm bội phục.

Cô vẫn nhớ câu nói của Lăng Bắc Sam trong lần đầu tiên hai người gặp mặt: “Ồ, đây chính là niềm vui mới của anh sao?” Giọng nói đầy giễu cợt khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng biết Lăng Bắc Sam chỉ là muốn châm chọc Lục Khải Chính, cho nên cô chỉ từ tốn nói: “Chị hiểu lầm rồi!”, sau đó nhanh chóng rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa trong vũng nước đục ấy nữa.

Có điều, Nhan Tịch lại không nghe được lời Lục Khải Chính thừa nhận với Lăng Bắc Sam cô là người mới của anh! Tối hôm đó, sau cuộc họp thường niên ở công ty, Úc Tử Duyệt hỏi Lục Khải Chính có ý gì với cô, còn cảnh cáo anh không nên có ý xấu với cô nữa.

Lúc ấy khóe miệng của Lục Khải Chính khẽ nhếch lên, cười gian xảo, nhìn Nhan Tịch như nhìn con mồi, nhưng thực ra anh đang rất tức giận, cô lại đi đẩy anh cho một đám phụ nữ không ngừng liếc mắt đưa tình với anh! Tư Đồ Ngạn ở bên cạnh đang ngấm ngầm quan sát, khiến anh không còn cách nào khác đành phải cầm ly rượu lên, trêu chọc, xã giao với đám phụ nữ oanh bướm Thủ Đô kia.

Sau khi Úc Tử Duyệt nhảy xong điệu Latin, Nhan Tịch vội vàng cầm áo khoác của cô, đến phòng nghỉ tìm cô, “Duyệt Duyệt”

Trong phòng nghỉ, một người đàn ông mặc bộ trang phục khiêu vũ Latin đầy gợi cảm tay cầm khẩu súng đứng bên cạnh Lục Khải Chính, cô nghe thấy loáng thoáng tiếng người đàn ông kia nói: “Hàng lần này không tệ!”

Nhìn thấy Nhan Tịch ngây người đứng ở cửa, Tư Đồ Ngạn liền chĩa súng về phía cô.

Lục Khải Chính thấy Nhan Tịch đang đứng sững sờ ở cửa, ánh mắt rét lạnh, bước đến, đưa tay gạt súng của Tư Đồ Ngạn sang một bên, “Người của tôi.” Lục Khải Chính nhìn Tư Đồ Ngạn nhỏ giọng nói, đi tới cửa một tay ôm Nhan Tịch vào trong ngực.

Nhan Tịch vẫn ngây người đứng đó, không nói câu nào, theo Lục Khải Chính rời đi, vào thang máy, cô mới ý thức được vừa xảy ra chuyện gì.

“Anh...” Nhan Tịch xoay người, nhìn anh tức giận mở miệng mắng, ai ngờ, thân hình cao lớn của Lục Khải Chính đã chắn trước mặt cô, vây cô vào trong góc thang máy, cúi đầu hôn cô.

Camera gắn ở góc thang máy chiếu thẳng vào hai người.

Hơi thở nam tính mang theo mùi thuốc lá bao phủ lấy cô, đôi môi mềm mại áp lên môi cô, Nhan Tịch vốn đang hoảng sợ, lúc này trái tim chợt đập liên hồi....