Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 250: Kết cục (01)




Tiếu Dĩnh cũng chưa từng hoảng hốt lo lắng như vậy, nhất là lúc xem trong tin tức, hình ảnh ánh lửa ngút trời.

"Duyệt Duyệt, đừng hoảng hốt, không có việc gì, Bắc Hàn không có việc gì.” Tiếu Dĩnh cố gắng giữ cho mình trấn tĩnh, lúc này, bà là người lớn nên phải biểu hiện càng thành thục hơn. Bà run giọng an ủi Úc Tử Duyệt, nhưng trong lòng lại càng lo sợ hơn.

Mới vừa rồi đột nhiên Lăng Chí Tiêu nhận được điện thoại, mặc dù biểu hiện của ông ấy vẫn bình tĩnh thong dong như vậy, nhưng là người vợ cùng giường chung gối hơn 30 năm, bà nhìn thấy được vẻ mặt mất bình tĩnh của Lăng Chí Tiêu. Chỉ nghe ông ấy nói là cái gì đó nổ tung, bà hỏi tình huống, ông ấy chỉ nói là vụ án quân hỏa đã có kết quả.

Bà nghĩ nên xuống xem tin tức một chút, quả thật Lăng Bắc Hàn đã xảy ra chuyện....

Đầu óc Úc Tử Duyệt ông ông, mấy chữ "Tung tích không rõ" càng không ngừng hiện lên trong đầu cô, cảm giác hít thở không thông từ từ khôi phục lại, cô cố gắng hít thở từng ngụm từng ngụm, trái tim mới thoáng bình tĩnh. Ý thức cũng khôi phục, "Anh ấy không có việc gì, anh ấy sẽ không có việc gì, ngày mai là anh ấy có thể trở lại.... mẹ, ngủ, chúng ta ngủ đi!” vẻ mặt Úc Tử Duyệt trắng bệch nghiêm trọng, nhìn Tiếu Dĩnh, thì thào nói.

Úc Tử Duyệt như vậy, làm Tiếu Dĩnh càng đau lòng hơn.

Im lặng gật đầu, "Bắc Hàn không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì!” Tiếu Dĩnh nói xong, lôi kéo Úc Tử Duyệt lên lầu, chỉ sợ đánh thức bà cụ dậy.

Úc Tử Duyệt cố gắng trấn tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ về lời nói bảo đảm của Lăng Bắc Hàn với mình, anh là một người giữ chữ tín, chắc chắn sẽ không nuốt lời, sẽ trở lại, nhất định sẽ! Úc Tử Duyệt lặng lẽ trấn an trong lòng mình, sau đó theo Tiếu Dĩnh đỡ lên lầu.

Tiếu Dĩnh đưa cô thẳng vào trong phòng, "Duyệt Duyệt, hãy an tâm nghỉ ngơi, có muốn mẹ ở lại với con không?” Tiếu Dĩnh run run hỏi.

"Mẹ, con ổn rồi, mẹ thì sao? Mẹ cũng không cần lo lắng! Anh ấy sẽ không có việc gì, anh ấy đã đồng ý với con, đã bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nuốt lời đâu!” vào lúc này Úc Tử Duyệt thật sự đã khôi phục lại, ngồi ở trên giường, ngẩng mặt nhìn Tiếu Dĩnh, lớn tiếng nói.

Tiếu Dĩnh thấy Úc Tử Duyệt đã khôi phục lại bình tĩnh, kiên định như vậy, trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ, "Duyệt Duyệt, mẹ không lo lắng, nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn mẹ cũng đều đã trải qua.” Tiếu Dĩnh vuốt ve cái ót của cô, nói xong, đi ra cửa.

Úc Tử Duyệt kéo chăn lên, chui vào, Tiếu Dĩnh giúp cô đóng cửa.

Kéo gối đầu của Lăng Bắc Hàn qua ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, "Lăng Bắc Hàn! Cái tên khốn kiếp này, nếu anh dám nuốt lời, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!" cô tức giận bá đạo nói. Thoáng cái lại vuốt ve bụng của mình, lầm bầm mở miệng: "Bảo bảo, nếu như papa nuốt lời, chúng ta sẽ không để ý đến papa nữa! Có được không?” cô dcười nói, tắt đèn, đi ngủ tiếpc....

Mơ mơ màng màng, cô cũng không biết mình có ngủ hay không, nhưng trong mơ cô thấy rất nhiều hình ảnh Ma Quái Kinh Dị, sau khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.

Đầu óc có chút hôn mê, cô xuống giường, giống như thường ngày bình tĩnh đi rửa mặt, sau đó trở lại phòng ngủ thay quần áo, "Hôm nay có thể anh ấy sẽ trở lại....” đứng ở trước tủ treo quần áo, vừa chọn quần áo mặc, cô vừa thì thào tự nói với bản thân mình.

Không biết nên mặc bộ quần áo kia không, để cho mình xinh đẹp một chút, như vậy, lúc Lăng Bắc Hàn trở lại, có thể khiến anh ấy kinh ngạc!

Cuối cùng cô vẫn là lựa chọn bộ quần áo mặc lần trước khi tiễn anh về bộ đội, cô mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, ở bên trong áo len là một chiếc váy có đường viền hoa. Quần nhìn ra rất bình thường, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, đáng yêu.

Tóc buộc lên sau ót, quần áo đáng yêu, mang một đôi dép vải bông đi xuống lầu.

Không biết lúc nào Lăng Chí Tiêu đã trở lại, ngồi trên ghế sa lon, bà nội cũng ngồi bên cạnh, Tiếu Dĩnh cũng vừa ngồi xuống, trừ bà cụ ra, sắc mặt của bọn họ đều rất nặng nề.

"Bà nội, cha, mẹ, Chào buổi sáng!” như bình thường, cô tự chào hỏi mọi người, Lăng Chí Tiêu thấy Úc Tử Duyệt xuống lầu, ánh mắt một hồi phức tạp.

"Duyệt Duyệt....” Tiếu Dĩnh vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt Úc Tử Duyệt, dìu cô.

"Cha, rốt cuộc sự việc xảy ra như thế nào? Cha nói đi.... con có thể chịu được!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Chí Tiêu nói, trong cặp mắt đen long lanh, không có một tia khủng hoảng, giống như chắc chắn Lăng Bắc Hàn sẽ trở về.

"Tốt! Con dâu nhà họ Lăng gia quả nhiên có hiểu biết! Lăng Chí Tiêu, con nói đi!” bà cụ nghe Úc Tử Duyệt nói vậy, cất giọng nói.

Úc Tử Duyệt cười cười, kéo Tiếu Dĩnh ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ bình tĩnh như vậy, càng làm Tiếu Dĩnh đau lòng hơn.

"Tối hôm qua trong khi hành động, Bắc Hàn rơi xuống biển, tung tích không rõ. Lục Khải Chính là cảnh sát nằm vùng ba năm, trúng một phát đạn rơi xuống nước, đã được cứu lên, đang cấp cứu ở bệnh viện Cambodia, thương thế nghe nói rất nghiêm trọng, hai ngày nay có thể sẽ đưa về nước trị liệu....còn tung tích của Tư Đồ Ngạn vẫn chưa xác minh được! Bắc Hàn sống hay chết, còn phải dựa vào hiện trường thi thể và kết quả xét nghiệm hài cốt!” Lăng Chí Tiêu bình tĩnh trần thuật lại sự việc.

Giờ khắc này tâm tình của Úc Tử Duyệt lại trở lại giống như tối hôm qua khi đột nhiên nghe được tin tức trên tivi, rất kích động, rất hoảng sợ, chẳng qua là cảm thấy hô hấp không nổi, nhưng hít sâu một cái, đã khôi phục, "Tung tích không rõ, chỉ là tung tích không rõ mà thôi. Bà nội, mẹ, anh ấy đã đồng ý sẽ ở cùng con và bảo bảo, sẽ trở lại.... con tin anh ấy!” Úc Tử Duyệt kiên định nói, trên khuôn mặt nhỏ là một nụ cười nhàn nhạt.

"Đúng! Đàn ông nhà họ Lăng sẽ không dễ dàng hy sinh như vậy! Nha đầu Duyệt Duyệt, con cứ thoải mái đi, Tiếu Dĩnh, con cũng thoải lỏng cho mẹ! Lúc này, không cho phép ai đau lòng rơi lệ, sẽ là nguyền rủa Bắc Hàn! Mỗi một người đều phải tỉnh táo cho tôi!", bà cụ kiên định nói.

Úc Tử Duyệt cùng Tiếu Dĩnh cũng gật đầu một cái.

"Con cũng tin tưởng vào năng lực của Bắc Hàn, nó nhất định sẽ tránh thoát khỏi kiếp nạn này!” Lăng Chí Tiêu đứng lên, nói, "Ăn bữa sáng trước đi!" .

***

Nhân viên cứu viện từ hiện trường Hải Vực vớt được rất nhiều thi thể.Những hài cốt này phải được vận chuyển đi làm hóa nghiệm, để xác định thân phận người chết.

Ngày 13, Úc Tử Duyệt vẫn giống như thường ngày, ăn cơm, đọc sách, luyện tập viết bài tin tức, bồi bà cụ đi tản bộ.... Chỉ là cô cũng thỉnh thoảng sẽ nhìn ra cửa, chờ Lăng Bắc Hàn trở lại. Đã đúng bảy ngày rồi, anh ấy nói bảy ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ, lúc trước anh còn gởi nhắn tin nói với mình, nhất định sẽ trở lại....

Mặt trời dần dần lặn về tây, dì Vương vội vàng chuẩn bị bữa ăn tối, nhìn bữa ăn tối chuẩn bị trên bàn, Tiếu Dĩnh tan việc trở về, liền bị bà cụ kéo đi ăn cơm, Úc Tử Duyệt mới ý thức tới, Lăng Bắc Hàn còn chưa trở về....

Không, nói không chừng lần này anh ấy cũng trở về đơn vị trước, nói cũng không chừng buổi tối anh ấy sẽ trở về, như lần trước vậy, nửa đêm mới trở lại. Nhất định, nhất định là vậy!

Bữa ăn tối, Úc Tử Duyệt vẫn như cũ ăn thật bình tĩnh, còn thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Tiếu Dĩnh và bà nội.

"Mẹ, tối nay cha có xã giao sao?” Úc Tử Duyệt tự nhiên hỏi.

"Buổi chiều cha con chạy tới Cambodia rồi !” Tiếu Dĩnh trực tiếp nói, "Yên tâm đi, không có việc gì!” Tiếu Dĩnh mỉm cười nói, gắp rau vào chén cho Úc Tử Duyệt.

"Mẹ, bà nội, con không có lo lắng!” Úc Tử Duyệt cười trả lời, say sưa ăn cóm ngon lành.

"Buổi chiều cha mẹ con có gọi điện thoại cho mẹ, nói là không dám gọi cho con... một lát nữa con hãy gọi lại cho họ đi, bọn họ nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm con đó.” lúc này Tiếu Dĩnh đã hoàn toàn đối đãi với Úc Tử Duyệt như là con gái ruột của mình, dịu dàng nói.

Nhìn Úc Tử Duyệt như vậy, bà thấy rất đau lòng, thân là phụ nữ, là một người chị dâu quân nhân, đối với Úc Tử Duyệt càng đau lòng hơn, huống chi, bây giờ còn có bầu!

"Ồ! Lát nữa con sẽ gọi lại cho bọn họ, cũng do con sơ ý, hôm nay cũng không nhớ gọi cho điện thoại về nhà!” Úc Tử Duyệt trách nói, thật ra thì, việc gọi điện thoại, cô cũng không có ý muốn gọi, ví dụ như, cha mẹ, Nhan Tịch ....

Cha mẹ bên kia, cô nghĩ thầm nếu hôm nay Lăng Bắc Hàn trở lại, thì từ từ gọi điện thoại cũng không muộn. Nhan Tịch bên kia, tình huống của Lục Khải Chính còn không rõ, hiện tại nói cho chị ấy biết, cũng không được chuyện gì, chỉ tăng thêm lo lắng....

Thì ra là, Lục Khải Chính chính là cảnh sát nằm vùng....

Nhìn dáng vẻ của Lăng Bắc Hàn chắc chắn anh ấy đã biết! Úc Tử Duyệt âm thầm suy nghĩ trong lòng, sau khi ăn bữa ăn tối xong, cô liền lên lầu gọi điện thoại, hàn huyên với cha mẹ thật lâu, an ủi, khích lệ lẫn nhau. Biểu hiện của Úc Tử Duyệt càng khiến cho người nhà an tâm cũng càng đau lòng.

Không ngờ con gái nhỏ so với bọn họ còn lạc quan hơn.

Nói chuyện điện thoại với cha mẹ xong, Úc Tử Duyệt do dự một chút, vẫn quyết định nói cho Nhan Tịch biết sự việc.

Mặc dù Nhan Tịch đã thấy được tin tức chiếc tàu nổ tung đó, nhưng vẫn không có chú ý tới Lục Khải Chính bên trong, dù vậy hai ngày nay cô vẫn sống trong tâm trạng hoảng sợ....

Thấy Úc Tử Duyệt điện tới, cô hơi hoảng hốt, không có nhận điện thoại ngay, mà việc làm trước tiên là chui vào trong chăn, ôm lấy chăn bông thật chặt, mặc dù không đến nỗi quá lạnh. Nhưng kể từ sau khi sinh non ấy, cô vẫn rất sợ lạnh.

"Duyệt Duyệt...." nhỏ giọng mở miệng, tim càng thêm hoảng loạn.

"Chị Nhan, ăn xong cơm tối rồi sao?” Úc Tử Duyệt quan tâm nói, Nhan Tịch cười cười, "Ừ, ăn rồi, em thì sao?” thật ra thì cô không hề ăn, không có khẩu vị.

"Em cũng ăn rồi.... chị Nhan....” Úc Tử Duyệt cười nói.

"Duyệt Duyệt, chuyện gì, em nói thẳng ra đi....” Nhan Tịch nhắm hai mắt, hít sâu một cái, chuẩn bị tâm tư, nói.

"Là về lão Lục....thật ra anh ấy là cảnh sát nằm vùng, tối hôm qua phá vụ án ở khu vực đông nam, đã bị thương....” Úc Tử Duyệt thì thào nói. Nhan Tịch khó thở nhắm mắt lại, tim đau đớn, cô hít sâu một cái, vô lực dựa vào vách tường.

"A...." bị thương mà thôi, còn sống là tốt rồi. Nhan Tịch nhàn nhạt trả lời, âm thanh thật bình tĩnh, nước mắt lại khống chế không được rơi xuống, dựa vào vách tường cô ngước đầu nhìn lên trần nhà, cảm giác trái tim đau đớn.

Không ngờ “Hình như bị thương rất nghiêm trọng, đoán chừng hai ngày sau sẽ trở về nước trị liệu....” Úc Tử Duyệt lại bổ sung.

Nghe nói anh ấy bị thương nghiêm trọng, lòng Nhan Tịch bị khoét đau đớn, khó thở, cô mở trừng hai mắt, nước mắt lăn xuống, theo cổ, chảy vào trong cổ áo.

“Duyệt Duyệt anh ta sẽ không có chuyện gì… chỉ là, về sau chuyện của anh ta cũng không quan hệ với chị....” Nhan Tịch cố gắng giữ vững bình tĩnh nói, anh ấy đã thành công thoát thân rồi, khôi phục lại thân thận, cũng nên hợp lại với Lăng Bắc Sam rồi....

Mình đừng nên trở thành một người gượng gạo, nếu không phải trước đó tinh thần mình có chút không tập trung, thì sẽ không chủ động liên lạc với Úc Tử Duyệt hỏi thăm tình huống của anh ta.

Lời nói của Nhan Tịch lần nữa làm Úc Tử Duyệt kinh ngạc. “Em cho là chị yêu anh ấy.... Lúc trước anh ấy thấy chết mà không cứu, là do bất đắc dĩ thôi. . . . Giống như việc Lăng Bắc Hàn bắt em ly hôn với anh ấy.” Úc Tử Duyệt thì thào nói, nhắc tới Lăng Bắc Hàn, tim càng căng thẳng.

“Duyệt Duyệt, đừng nhắc tới sự việc kia nữa, chị đối với anh ta, đã không còn tình yêu!” Nhan Tịch kiên định nói.

“A…. Lăng Bắc Hàn nhà em còn không rõ tung tích... chỉ là, nhất định anh ấy sẽ trở về....” Úc Tử Duyệt lại nói, lời của cô... làm Nhan Tịch cau mày.

“Ừ, sẽ trở lại, Duyệt Duyệt em phải bảo trọng!” Nhan Tịch đau lòng nói, hai ngày trước cô còn hâm mộ hạnh phúc họ hạnh phúc của Úc Tử Duyệt đấy... Vào lúc này...

không dễ dàng, càng không dễ dàng như vậy.

Lăng Bắc Hàn là quân nhân, không dễ dàng như vậy. Úc Tử Duyệt là chị dâu quân nhân, lại càng không dễ dàng. Lúc này, Nhan Tịch chỉ hy vọng Úc Tử Duyệt có thể dũng cảm chịu đựng!

Úc Tử Duyệt bảo đảm liên tiếp ở trong điện thoại, chỉ chốc lát sau, hai người kết thúc cuộc nói chuyện.

Úc Tử Duyệt một thân một mình đi tắm, tắm xong, tự mình lau khô tóc. Cầm điện thoại di động, gọi vào số của anh, vẫn không được. cô nhàm chán gởi nhắn tin cho anh, đều là tích cực lạc quan, cô nói, chờ anh trở về, cô sẽ một mực chờ đợi.

“Ông xã, qua hai giờ nữa, anh đã vi phạm quy ước…” lấy gối đầu của anh qua, Úc Tử Duyệt thì thào nói.

“Nếu như hôm nay ban đêm anh trở lại, em và bảo bảo sẽ tha thứ cho anh!” một tay vuốt ve bụng, cô lại nói.

Sau đó, lẳng lặng nhắm mắt lại, hy vọng đi ngủ sớm một chút, sau đó, nửa đêm Lăng Bắc Hàn sẽ trở lại, như lần trước đánh lén cô, khiến cho cô vui mừng….

Chỉ là, cảm giác trời đã sáng, cũng không có ai nửa đêm đánh lén mình, hôn mình đến tỉnh....

Sau khi rời giường, chưa kịp rửa mặt cô liền chạy như điên xuống lầu, "Lăng Bắc Hàn...” đứng ở trên cầu thang, quát to một tiếng, cho là Lăng Bắc Hàn có thể ở dưới lầu....

Dì Vương đi từ phòng bếp ra ngoài, đau lòng nhìn Úc Tử Duyệt. “Duyệt Duyệt, sao lại chưa thay áo ngủ đã đi xuống lầu rồi, mau trở lại phòng đi, hôm nay hạ nhiệt độ xuống rồi !” dì Vương nói với cô. Tiếu Dĩnh xuống lầu, kéo cô đi theo phía sau.

“Bắc Hàn chưa có trở lại....” Tiếu Dĩnh bình tĩnh nói, trong lòng Úc Tử Duyệt một hồi mất mác.

Anh ấy nuốt lời rồi, vi phạm quy ước rồi!

“Nhiệm vụ lần này có điều ngoài ý muốn, cho nên mới không thể trở lại đúng lúc, khoan dung cho anh ấy thêm mấy ngày đi!” Úc Tử Duyệt nhìn Tiếu Dĩnh đùa giỡn nói, sau đó lại lên lâu, Tiếu Dĩnh canh chừng bóng lưng của cô, cười chua xót.

***

Nhưng, hình như Lăng Bắc Hàn đã lần nữa phụ sự “Tha thứ” của Úc Tử Duyệt , sự việc nổ tung sau ngày thứ tư, đều không có bất kỳ bóng dáng nào của anh.

Vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng Lục Khải Chính được đưa về nước, trên một chiếc chuyên cơ, Lăng Bắc Sam vẫn canh giữ ở bên cạnh người đàn ông cả người quấn đầy băng gạc này, chỉ lộ ra hai con mắt, và mang bình chụp dưỡng khí ở lỗ mũi cùng miệng

Toàn thân anh ấy phần lớn đều bị thiêu bỏng, trên ngực có vết thương do súng, lại rơi vào trong biển dẫn đến đại não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, hiện tại vẫn còn hôn mê....

“Lục Khải Chính, anh tỉnh lại, tỉnh lại đi….”Lăng Bắc Sam nắm tay Lục Khải Chính còn quấn băng gạc, sưng lên hết sức nghiêm trọng, khàn khàn hô. Khi thấy Lục Khải Chính xảy ra chuyện, ngày hôm sau, cô liền chạy tới Cambodia.

Trong nháy mắt biết Lục Khải Chính là cảnh sát nằm vùng, mặc dù đã không còn vui mừng, nhưng trong lòng cô vẫn tin chắc, là vì anh ấy không muốn liên lụy đến nhà họ Lăng mới từ hôn với cô! Cho nên hiện tại, cô vẫn coi mình là vị hôn thê của anh.

Máy bay chậm rãi hạ cánh ở sân bay kinh thành, xe cứu thương đã sớm ở đó chờ đợi, Lục Khải đang bị khiêng xuống máy bay, đưa lên xe thương, Lăng Bắc Sam nhanh chóng đuổi theo, theo xe cứu thương cùng đi bệnh viện…