Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 246: Còn giúp ai thắt cà vạt




Hai người lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, như là chỉ một ánh mắt, cũng có thể giao hòa hai người vào nhau. Nhìn anh, Úc Tử Duyệt si mê, hơi thở của anh quẩn quanh hơi thở cô. Hơi thở nam tính mê hoặc lòng người.

Lăng Bắc Hàn yêu thương nhìn cô vợ nhỏ này của anh, ánh mắt nhu hòa.

Khoảnh khắc này, trong mắt hai người chỉ có nhau.

“Rời giường thôi!” Úc Tử Duyệt chuyển tầm mắt, khuôn mặt đỏ bừng, sợ rằng nếu cứ phóng điện nhau như thế, cô thực sự sẽ bị điện giật. Cô lười biếng làm nũng, hoạt động cơ thể định ngồi dậy. Lăng Bắc Hàn vội ngồi dậy, nâng cô lên.

“Anh mặc giúp em!” Thấy Úc Tử Duyệt muốn xuống giường, anh vội vàng bước xuống, chạy tới tủ quần áo, tìm cho cô một bộ quần áo.

Nhìn cái áo len thật dày màu xanh nhạt trên tay anh, Úc Tử Duyệt bất mãn: “Em không muốn mặc dày như vậy, em muốn mặc bộ váy kia!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, anh lại còn lấy ra thêm một cái áo khoác ngoài!

“Trời lạnh thế này mà còn mặc váy!” Lăng Bắc Hàn lườm cô một cái, “Mặc đẹp như thế cho ai nhìn chứ? Một lát nữa anh về bộ đội rồi!” Thấy cô trợn trắng mắt, Lăng Bắc Hàn bất mãn nói.

Bộ dáng của anh giống như người lớn đang dạy dỗ con nít, nhưng lời ra khỏi miệng lại hệt như lời chồng nói với vợ, mang theo ý ghen tức.

“Ai cần anh lo!” Cô muốn nói là mình mặc cho anh xem, lần sau anh về, không chừng thời tiết càng lạnh hơn, bụng cũng lớn hơn rồi, không mặc được bộ quần áo đẹp nào… Mặc dù ngoài miệng tức giận nói như vậy, nhưng khi Lăng Bắc Hàn chạy tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống bên giường, cô vẫn để yên cho anh mặc quần áo.

“Mặc nhiều như thế, nhìn giống hệt con heo!” Úc Tử Duyệt ảo não nhìn bộ quần áo thật dày trên người, bất mãn lầu bầu nói.

“Em vốn là heo mà!” Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh tự mặc quần áo cho mình, vừa khinh bỉ nói. Anh đã mặc xong chiếc áo sơ mi của bộ quân trang, đang định thắt cà vạt, cổ tay đã bị cô nắm lấy, cô bá đạo đoạt lấy cái cà vạt màu đen trong tay anh.

“Em mà là heo thì anh chính là sói! Con sói háo sắc!” Úc Tử Duyệt ba hoa nói với anh. Lăng Bắc Hàn cũng không giận, cúi đầu nhìn cô nhón chân lên, đeo cà vạt cho mình, lòng tràn đầy ấm áp, hạnh phúc.

Không nhịn được cúi người xuống, đôi tay đỡ lấy đầu cô, chiếm lấy môi cô, động tác không nặng không nhẹ, trằn trọc liếm mút, “Ừm…” Lại hôn cô, cà vạt còn chưa thắt xong nhỉ! Úc Tử Duyệt hai tay vô lực níu lấy cà vạt của anh, chống đỡ lồng ngực ấm áp của anh, trái tim không ngừng nhảy lên.

Hồi lâu sau Lăng Bắc Hàn mới buông cô ra, chỉ thấy cô giống như con cá nhỏ mới trồi lên khỏi mặt nước, hít thở từng ngụm, đôi tay còn đang nắm cà vạt của anh, “Anh… anh…”

“Anh đúng là con sói háo sắc!” Lăng Bắc Hàn mặt dày cười nói, xem như nụ hôn vừa rồi là minh chứng cho lời nói của cô.

“Chưa từng thấy người nào mặt dày như thế!” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói, tiếp tục thắt cà vạt cho anh, trong ấn tượng của cô thì đây là lần đầu tiên cô thắt cà vạt cho anh.

“Lâu rồi không thắt cà vạt giúp người khác, có phần không quen...” Úc Tử Duyệt lạnh nhạt nói, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc.

Lăng Bắc Hàn sững sờ, sau đó tức giận nhìn cô, “Vậy trước kia em thắt giúp ai?” Đấng mày râu lại ghen, giọng hơi chua. Nghĩ đến chuyện cô thắt cà vạt giúp người đàn ông khác, trong lòng không thể chấp nhận được!

“Hả?” Úc Tử Duyệt còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong câu nói của anh, nhưng chỉ chốc lát sau, đã hiểu được, tên đàn ông xấu xa, chút chuyện nhỏ ấy mà cũng ghen!

“Bí mật!” Thắt cà vạt xong, Úc Tử Duyệt chỉnh trang lại, sau đó lui về phía sau hai bước, nhìn anh, nghịch ngợm nói, rồi xoay người định đi rửa mặt.

Lăng Bắc Hàn sải bước đuổi theo, Úc Tử Duyệt cảm giác được anh đuổi theo cô, nhanh chân bỏ chạy, cánh tay dài của Lăng Bắc Hàn chụp tới, bắt được cô, một cánh tay sắt bám chặt trên người cô, “Anh….. anh buông em ra đi! Phải đánh răng rửa mặt, bà nội sẽ giục đó!” Úc Tử Duyệt kêu to nói.

“Nói, rốt cuộc là thắt cà vạt giúp ai?” Lăng Bắc Hàn nhất quyết không tha, hỏi.

“Đây là chuyện riêng của em! Không nói với anh!” Cũn không nói cho anh biết, cứ để anh tức đi! Úc Tử Duyệt xấu xa nghĩ, “Mau buông ra, phải đi đánh răng rửa mặt rồi!” Úc Tử Duyệt lại nói.

“Cốc cốc cốc….” Lúc này, dì Vương tới gõ cửa, Úc Tử Duyệt hô to, “Dì Vương, tụi con lập tức xuống ngay! Lăng Bắc Hàn, mau buông ra!” Úc Tử Duyệt cất giọng nói, lại vỗ lên mu bàn tay anh, nhỏ giọng kêu lên.

Cho là anh sẽ tiếp tục gặng hỏi, ai ngờ, anh lại buông cô ra, không nói một lời đi vào nhà vệ sinh.

Tên đàn ông khó chịu là tức giận rồi, hơn nữa là là hờn dỗi!

Biểu hiện là, trong lúc cô đi vệ sinh thì anh cũng mười phần bình thường giống như mọi khi, quan tâm nặn kem đánh răng giúp cô, nhưng khi cô nói cảm ơn thì khuôn mặt anh lại đen xuống, im lặng đi rửa mặt.

“Ông xã, chờ em cùng xuống lầu với!” Úc Tử Duyệt vừa chải sạch răng thì Lăng Bắc Hàn đã rửa mặt xong, đang định ra ngoài, cô hướng về bóng lưng anh la lớn. Anh vẫn hầm hầm bỏ đi, không nói một lời, đi thẳng ra cửa.

“Hẹp hòi!” Úc Tử Duyệt nói thầm một tiếng, nhưng sau khi rửa mặt xong bước ra ngoài, không ngờ anh vẫn còn chờ trong phòng ngủ, cô mừng rỡ bước lên, đưa tay muốn ôm chặt cánh tay anh, thế như anh lại lạnh lùng né tránh, không nói một lời, bước ra cửa.

“Khốn khiếp! Anh tới tháng à?” Úc Tử Duyệt thở phì phò mắng, tên đàn ông này, tính tình cổ quái giống như đến tháng vậy! Không phải cô chỉ không nói cho anh biết, cô thắt cà vạt cho ai thôi sao?

Cô dâu nhỏ đi theo anh xuống lầu, bà cụ, bố mẹ chồng đã ngồi lên bàn, đang chờ hai người bọn họ.

“Bà nội, ba, mẹ, chào buổi sáng!” Úc Tử Duyệt hào hứng chào hỏi mọi người, Lăng Bắc Hàn chỉ hầm hầm kéo ghế ra giúp cô, sau đó anh cũng kéo ghế ra ngồi xuống, không chào hỏi mọi người, anh không có thói quen này!

Cả nhà gật đầu một cái, Tiếu Dĩnh nhắc nhở cô ăn tổ yến.

“Lát nữa Bắc Hàn đi à? Kêu tiểu Lý đưa đi!” Lúc này Tiếu Dĩnh mới nói với Lăng Bắc Hàn.

“A, vậy con cũng đi!” Úc Tử Duyệt nghe nói sẽ để tiểu Lý đưa anh đi, mừng rỡ, vậy thì cô có thể đưa anh đến bộ đội rồi.

“Không cần, con tự đi!” Lúc này Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.

Lời này rõ ràng là muốn cự tuyệt không cho cô đưa anh về bộ đội! Trong lòng Úc Tử Duyệt thấy chua xót, tên khốn khiếp này, dội nước lạnh lên đầu cô!

“Tự đi xe phiền phức lắm! Để tiểu Lý đưa đi, Duyệt Duyệt thì không được đi, đi về ba bốn tiếng, rất mệt!” Tiếu Dĩnh lại nói.

Úc Tử Duyệt thấy chua xót, nhưng cũng nghe lời gật đầu, trong lòng tức chết Lăng Bắc Hàn! Lăng Bắc Hàn cũng không phản đối nữa, sau khi ăn điểm tâm xong, anh lên lầu mặc áo khoác quân trang rồi nhanh chóng xuống lầu, tiểu Lý đã khởi động xe, đang chờ trong sân.

Úc Tử Duyệt ngồi trên ghế sofa, nhìn Lăng Bắc Hàn mặc quân trang đội nón lính xuống lầu, trong lòng vừa chua xót vừa thấy không muốn, cô không tự giác đứng dậy, anh chỉ dậm chân, nhìn cô một cái, sau đó ra cửa.

Một câu cũng không chịu nói với cô!

Úc Tử Duyệt đuổi theo, thấy anh đã lên xe, cô vội vã chạy tới, mở cửa xe.

“Lăng Bắc Hàn! Anh là tên khốn khiếp!” Hướng về phía một thân uy nghiêm đang ngồi trong xe của anh, cô tức giận rống lên, nước mắt rơi xuống.

Lăng Bắc Hàn cau mày, kéo cô vào, đóng cửa xe, “Tiểu Lý lái xe!” Bà cụ, Tiếu Dĩnh trơ mắt nhìn Úc Tử Duyệt bị ôm lên xe, “Cái đứa dở hơi này!” Bà cụ trầm giọng nói, khóe miệng mang theo ý cười cưng chiều, sau đó, đi vào nhà. Trên mặt Tiếu Dĩnh cũng nở nụ cười, thật đúng là đứa dở hơi. Cũng không nhịn được mà nghĩ, cũng chỉ có cô gái có tính cách như Úc Tử Duyệt mới có thể hợp với đứa con trai có tính cách trầm lắng này!

“A!”

Ngã vào trong ngực anh, Úc Tử Duyệt vô cùng sợ hãi, không ngờ anh lại cho mình lên xe, “Sao anh lại tức giận với em! Trước khi đi còn chọc giận em! Khốn khiếp!” Đấm vào ngực anh, cô tức giận rống lên.

“Em chọc giận anh trước!” Lăng Bắc Hàn bắt được cổ tay cô, nghiêm mặt nói.

“Em nào có!” Úc Tử Duyệt lau nước mắt, phản bác.

Lăng Bắc Hàn đưa tay, chỉ chỉ cà vạt của mình, Úc Tử Duyệt chợt hiểu, “Phụt..” cười ra tiếng!

“Cười cái gì! Nghiêm ttúc một chút!” Cô gái này, một hồi khóc, một hồi cười, lật mặt cũng nhanh thật!

“Ha ha….. anh ghen với ba em làm gì!” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, cười nhạo nói.

Lăng Bắc Hàn ngẩn người, thoáng chốc đã hiểu được ý tứ của cô, thì ra là cô nói người cô thắt cà vạt giúp là ba của cô!

Nhìn vẻ mặt có mấy vạch đen của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cười càng lớn lối, “Em mà nói với ba, ba nhất định sẽ đấu với anh một trận! Ha ha…”

“Im miệng! Nghiêm túc một chút!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng mở miệng, đặt cô xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, tự mình sửa lại quân trang bị nhăn.

Úc Tử Duyệt ngưng cười, trợn mắt với anh, “Chỉ chút chuyện đó mà anh cũng chiến tranh lạnh với em!” Úc Tử Duyệt nói thầm.

“Tiểu Lý, dừng xe!” Đến một trạm xăng, Lăng Bắc Hàn trầm giọng mở miệng, Úc Tử Duyệt cuống lên.

“Lăng Bắc Hàn! Anh… anh định làm gì?” Dường như là hiểu được ý của anh.

“Em với tiểu Lý về nhà đi, anh ngồi xe đến đó!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, trầm giọng nói.

“Đừng mà! Em đưa anh đến bộ đội! Anh cho cho em tiễn anh đi!” Úc Tử Duyệt không muốn, khổ sở nói.

“Đừng có làm càn nữa! Lời của bác sĩ em quên rồi sao? Em phải nghỉ ngơi!” Anh cũng luyến tiếc cô, nhưng còn phải nghĩ đến sức khỏe của cô, huống chi, tiễn tới tiễn đi cuối cùng vẫn phải chia lìa…

Úc Tử Duyệt sửng sốt một chút, vuốt ve bụng, trong lòng chua xót, gật đầu một cái. Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ cúi thấp đầu đầy khổ sở của cô trong lòng thấy không nỡ, lại nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hôn một hồi lâu mới buông ra.

“Nghe lời, dù sao vẫn phải trở về, anh sẽ về mà!” Dịu dàng vuốt tóc cô, hôn cô rồi nói.

Úc Tử Duyệt nặng nề gật đầu, “Chú ý an toàn…. Không được liều mạng!” Úc Tử Duyệt khàn giọng nói, cố chịu đựng những giọt nước mắt tràn mi, không để cho nói rơi xuống.

Lăng Bắc Hàn cười, đẩy cửa xe ra, “Xe tới rồi… tự chăm sóc mình và con cho tốt!” Bàn tay không kiềm được vuốt ve bụng cô, nói xong, đẩy cửa xe ra, kiên quyết xuống xe.

Úc Tử Duyệt nhích đến cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng màu xanh lá cây kia, nhanh nhẹn bước lên một chiếc xe buýt.

Cô với tay, không ngừng lắc, cho dù anh không nhìn thấy, vẫn cứ máy móc lắc như thế, cho đến khi xe khởi động…