Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 242: Đối với anh tốt hơn một chút!




Lần thứ hai gọi cô là “Chị Sam”, khiến cho Lăng Bắc Sam kinh ngạc hơn là nội dung trong lời nói của anh! cô ngẩn người ngồi ở ghế sau, nhìn Cố Diệc Thần đang lái xe ở phía trước, anh chỉ chuyên chú lái xe!

Lăng Bắc Sam biết Cố Diệc Thần đang nói dối, cũng biết là anh đang tìm bậc thang cho cô và anh, ”Cố Diệc Thần! Cậu dám trêu chọc tôi!” cô lớn tiếng nói, giọng nói mang theo vẻ tức giận, trong lòng lại mơ hồ có chút áy náy!

“Trêu chọc chị?” Trong lòng Cố Diệc Thần khổ sở, hỏi ngược lại, cũng biết cô đang cố ý nói vậy! Cho nên mới nói với cô là nói đùa, chỉ sợ sau này bọn họ ngay cả làm bạn cũng không được! Nhưng dù là như thế, anh và cô cũng không còn đơn thuần như khi còn bé!

Lòng dạ của Cố Diệc Thần anh cũng không phải là sắt đá, không chịu được khi bị cô “tổn thương” như thế.

“không dám, không dám!”Cố Diệc Thần giống như là thật sự coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cười nói cợt nhã.Tiểu công chúa trong mắt anh, tại sao lại không chịu cho anh cơ hội? Nhất định đuổi theo Lục Khải Chính không hề thương cô....

Có lẽ, càng không có được, thì lại càng muốn chiếm lấy.không phải anh cũng như thế sao?

***

Trong một chiếc xe khác cao cấp hơn, Lăng Bắc Triệt trầm mặc lái xe, người ngồi bên ghế phụ đúng là Quách Mạn. Tiếng hát phát ra từ radio che giấu đi sự lúng túng bên trong xe, vừa rồi Cố Diệc Thần nói có chuyện, nhờ Lăng Bắc Triệt đưa Quách Mạn đi một đoạn, anh lịch sự đồng ý.

“Bây giờ em đang dạy học?”Trong lúc đợi đèn xanh, Lăng Bắc Triệt quay đầu, nhìn Quách Mạn bên cạnh, thấp giọng hỏi. Gương mặt không cười, biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt sáng quắc kia khiến tim Quách Mạn đập nhanh, cô chưa từng quên, lúc trước cũng là đôi mắt sáng quắc này, ánh mắt tha thiết, khiến cho cô như bị điện giật, trái tim thiếu nữ cũng rơi vào tay giặc.

thì ra anh vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn trực tiếp, nóng bỏng như thế.

cô hơi hốt hoảng, vội chuyển tầm mắt, cười cười, “Ừ…”, cũng không khỏi thấy kỳ quái, sao anh biết cô dạy học?

Nhìn bộ dạng có chút xấu hổ của cô, Lăng Bắc Triệt câu môi cười cười, lại hỏi tiếp, “Kết hôn chưa?” Biết rõ còn hỏi! âm thanh khẽ vang ra, như là thuận miệng, không chút để ý.

“Chưa!”Quách Mạn lớn tiếng trả lời, dùng cách đó để che giấu vẻ hốt hoảng trong lòng. Cũng không hiểu mình đang hốt hoảng cái gì! đã nhiều năm như vậy rồi!

Chuyện này phải nói từ lúc cô học cấp Lăng Bắc Hàn, còn anh học cấp 3. Lúc đó Lăng Bắc Triệt là một trong những nhân vật phong vân trong trường, là bạch mã hoàng tử trong lòng nữ sinh toàn trường… Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Quách Mạn bất giác cong lên, khi đó, cô cũng thật ngây thơ, còn lớn gan nữa.

Có một lần nhà trường tổ chức đại hội, cô xông lên đài chủ tịch, giành lấy micro của hiệu trưởng, đứng trước mặt tất cả học sinh cấp Lăng Bắc Hàn, cấp 3 và giáo viên toàn trường, lớn tiếng tỏ tình với anh….

Nhưng mà, cô làm như thế, thật ra thì cũng do bị anh đầu độc, anh nói, muốn làm bạn gái của tôi thì phải tỏ tình trước mặt tất cả mọi người trong trường. Thế nên, cô mới làm như vậy, nhưng sau đó anh lại nói anh chỉ trêu chọc cô, không lâu sau, anh phải đi tòng quân.

Cảm giác chua xót lan tràn trong lòng, Quách Mạn nhìn ra cửa sổ, cười cười. Khi đó, cô thật ngu ngốc, thật ngây thơ.

Chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng nhà cô, “Tối nay thật cảm ơn anh!” Quách Mạn nhìn anh, hào phóng nói, sau đó mở cửa xuống xe, “Cửa xe khóa rồi, mở giúp tôi với!” không mở được cửa xe, cô vội nói.

không thể đơn độc ở chung với anh thêm một giây nào nữa, nếu không thì cô sẽ bị phát bệnh tim, hoặc là bị co thắt rồi đột tử!

Nhưng người đàn ông như là không nghe thấy lời cô, vẫn không nhúc nhích.

“Anh…..” Quách Mạn tức giận xoay người, chỉ thấy Lăng Bắc Triệt đang nhìn mình một cách sâu xa, khóe miệng nở nụ cười, cái tên khốn khiếp này! Lại đùa giỡn cô! Quách Mạn nổi giận, máu nóng dồn lên khiến gương mặt cô không còn nhã nhặn lịch sự như trước nữa.“Trêu chọc tôi vui lắm sao?Lăng Bắc Triệt! Bây giờ anh là một quân nhân, sao có thể....” cô tức đỏ mặt, chất vấn anh.

Lăng Bắc Triệt vẫn không nói lời nào như cũ, vui thích quan sát cô. Giờ phút này, khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ lên, không còn nhã nhặn lịch sự như trước nữa, ngược lại còn có chút dí dỏm, đáng yêu!

Anh không nhịn được mà nhớ đến cái ngày cô bị anh cưỡng hôn, khuôn mặt nhỏ nóng nảy, đỏ lên như quả táo chín, vô cùng mê người! cô chịu đứng trước mặt thầy trò toàn trường để tỏ tình với anh, sao anh có thể không rung động chứ?Chỉ là, anh phải tòng quân.

Hai người còn chưa bắt đầu quen nhau, đã phải chia tay.

“Có thể thế nào?”Anh hứng thú hỏi.

“Cho tôi xuống!”cô tức giận rống lên, thanh âm hơi khàn, nhìn dáng vẻ hài hước lúc này của Quách Mạn, cô nhớ tới lần đó bị anh đùa giỡn.cô rất muốn vung quyền về phía anh, chất vấn anh, sao có thể đùa giỡn cô?Đùa giỡn tình cảm của cô?

“Làm bạn gái của anh!”Người đàn ông “ác độc” rốt cuộc cũng mở miệng, trầm giọng nói.

“....” Quách Mạn sững sốt, cứng đờ tại chỗ, sững sờ nhìn anh. không khí trong xe trở nên yên lặng…

“Tại sao?Trêu chọc tôi một lần hai lần còn chưa đủ sao?”Hồi lâu, Quách Mạn nổi giận, gầm thét.

“Lần này là thật!”Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói. Anh vẫn là một người tuân thủ cam kết….. Nhưng mà, nhưng mà, chỉ vì cam kết thôi sao?

“Tôi không đồng ý! Cho tôi xuống xe!” cô cũng không còn là cô gái nhỏ ngu ngốc, ngây thơ đó nữa, Quách Mạn quát lên, lần này, Lăng Bắc Triệt chịu mở, Quách Mạn như chạy trốn, lao ra khỏi xe. Lăng Bắc Triệt nhìn bóng dáng đang dần khuất ngoài cửa xe, bất đắc dĩ cười cười.

***

Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa, lọt vào

phòng. Trong phòng, người đàn ông đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, ngủ một cách yên tĩnh. Lăng Bắc Hàn cứ nằm ngủ cạnh giường bệnh cô như thế cả đêm, nửa đêm Úc Tử Duyệt cũng không tỉnh lại.

Giờ phút này, trên giường bệnh sắc mặt của cô đã bình thường trở lại mắt cô giật giật, lông mày vốn giãn ra chợt nhíu lại, không tiếng, nhưng động tác nhỏ này cũng đánh thức anh. Lăng Bắc Hàn nhanh chóng đứng dậy, con ngươi đầy tơ máu nhìn về phía Úc Tử Duyệt đã tỉnh lại trên giường bệnh.

“đã tỉnh rồi hả?” Mí mắt cô khẽ mở ra, lại chưa hoàn toàn tỉnh lại, Lăng Bắc Hàn dịu dàng hỏi, nghe được thanh âm của Lăng Bắc Hàn. Úc Tử Duyệt mới hoàn toàn tỉnh táo. Dáng vẻ hào sảng, gương mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mắt, đôi mắt vằn tơ máu tiết lộ vẻ mệt mỏi của anh.

“Ừ....Khụ…“ Vừa muốn mở miệng đã phát hiện cổ họng hơi khô, cô hắng giọng. “Anh không ngủ sao?”Nhìn dáng vẻ mệt mỏl của anh, cô đau lòng hỏi.

“Ngủ....Có muốn uống nước không?” Tối hôm qua sau khi cấp cứu, cô được đưa đến phòng đơn bình thường, sau đó lại sợ đánh thức cô nên cũng không có đổi sang phòng có điều kiện tốt hơn, cho dù bên cạnh có giường trống, anh cũng không dám ngủ, sợ cô lại có chuyện gì.

Úc Tử Duyệt gật đầu một cái Lăng Bắc Hàn đứng lên khỏi ghế, “Hix... “ Hai chân tê đau đến nỗi anh không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, mày tậm nhíu lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã khôi phục lại vẻ tự nhiên.

“Chân anh bị tê à?”Anh ngồi bên giường cô cả đêm sao?Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, đau lòng không thôi, Lăng Bắc Hàn cười, hai chân đã bình thường trở lại, anh đá đá chân, “không sao!” Chuyện này đối với anh mà nói, quả thật không tính là chuyện.

Lăng Bắc Hàn đi đến bình nước, lấy một cái ly không, rót nước rồi thổi một hồi cho nước nóng nguội bớt, mới đưa cho cô. Hai tay Úc Tử Duyệt cằm ly nước ấm, mắt nhìn anh, nhớ tới chuyện kinh động lòng người đêm qua, bây giờ vẫn thấy sợ hãi.

“Anh ngủ một lát đi!” Nhìn cái giường trống bên cạnh, Úc Tử Duyệt nói với Lăng Bắc Hàn.

Thấy cô không có tinh thần, Lăng Bắc Hàn có chút lo lắng, “Anh không mệt, em sao thế?Còn đang lo lắng?Bác sĩ nói đứa nhỏ không sao!”Lăng Bắc Hàn ngồi xuống đầu giường, giơ tay đập lên vai cô, để cô tựa vào khuỷt tay anh, ôn nhu nói.

Úc Tử Duyệt uống một ngụm nước ấm, “Em đang tự trách.... không nên chạy nhảy khắp nơi..” Úc Tử Duyệt thì thào nói, cũng bởi vì anh ở nhà, cho nên cô mới không kiêng nể gì như thế, bình thường lúc anh không ở nhà, ngay cả cửa lớn cô cũng không ra.

“không được tự trách! Anh cũng có trách nhiệm! sau này cẩn thận một chút là được!” Bàn tay của Lăng Bắc Hàn vuốp ve khuôn mặt nhỏ của cô, ôn nhu nói, mổ một cái lên miệng cô. Lúc này Úc Tử Duyệt mới vui lên một chút, “Khi nào thì em được xuất viện? Sáng mai anh lại phải đi rồi.”

Nhớ tới việc anh sắp phải đi, Úc Tử Duyệt đau khổ trong lòng, cô không muốn.

Nhìn con ngươi u buồn của cô, anh hiểu ý của cô. “Giữa trưa là có thể về nhà, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai anh đi... không nỡ sao?”

Vấn đề của anh khiến khuôn mặt Úc Tử Duyệt đỏ lên, “không nỡ thì sao chứ...” Dù sao anh cũng phải về bộ đội! Úc Tử Duyệt chua xót nghĩ.

“không nỡ sao còn không biết quý trọng anh?”

“Em không biết quý trọng anh hồi nào?”

“Tối hôm qua!” cô gái nhỏ đáng giận, đùa giỡn anh như thế, còn không chịu nhận!

“.... không phải chỉ quỳ lên mì ăn liền thôi sao!” Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, nói thầm, “Kết quả cá cược thế nào?”

"Anh thắng, em thua!”

“Cái gì..” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu, bất mãn mở miệng, đột nhiên nhớ tới đứa nhóc trong bụng, ngừng lại, cũng không khỏi nghĩ, có phải tối hôm qua cục cưng đã giúp cô không? cô nhớ cô vừa nói xong câu kia, thì ra máu…

"Anh thắng thì thắng, em rộng lượng, không tranh với anh!”Úc Tử Duyệt kiêu ngạo nói, dần dần khôi phục lại.

không nghĩ tới cô sẽ nhận thua, Lăng Bắc Hàn có chút bất ngờ, lúc này, lại có người gõ cửa phòng bệnh, Lăng Bắc Hàn đi mở cửa, là dì Vương và Tiếu phu nhân đến! Úc Tử Duyệt thấy hai người, vội chào hỏi.

“Thấy thế nào rồi?Có chỗ nào không khỏe không?Có muốn đến tổng y viện quân khu kiểm tra lại không? “Tiếu Dĩnh bỏ gói đồ xuống, đi đến bên giường bệnh nhìn Úc Tử Duyệt, hỏi.

“Mẹ, không có chỗ nào không khỏe hết. “Úc Tử Duyệt vội cười nói.

"Buổi chiều qua đó kiểm tra lại đi!”Lúc này Lăng Bắc Hàn nói, sau đó, đi vào toilet.

Dì Vương đưa cho Úc Tử Duyệt bát canh gà bà đã hầm suốt đêm, “Uống nhiều một chút, không có mỡ đâu, không ngấy..... “

“Cảm ơn dì Vương.....” Úc Tử Duyệt cười nói.

"Duyệt Duyệt, đêm qua con nên cám ơn A Hàn, tối hôm qua nó đi chân không, ôm con chạy đến bệnh viện... gấp thế này.... “ Dì Vương cười nói.

Chân không? Úc Tử Duyệt không dám tin nhìn về phía Tiếu Dĩnh.

không tin sao? Đôi giày trên chân nó là tối qua mẹ mang đến! Duyệt Duyệt, con nên đối xử với Bắc Hàn tốt một chút.... “ Tiếu Dĩnh cười nói nói xong lại cảm khái và đau lòng cho Lăng Bắc Hàn.