Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 236




Lên lầu làm gì? Cô gái nhỏ này, rốt cuộc là giả bộ ngốc hay là ngốc thật? Ngay trước mặt người cả nhà Lăng Bắc Hàn mà vẻ mặt cô lại quật cường như vậy, anh thầm nghĩ, lên lầu làm tình chứ làm gì?

“Phụ nữ mang thai không thể xem TV quá nhiều? Lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút?” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc mở miệng nói, tìm cách lừa gạt chú thỏ trắng nhỏ lên lầu?

“Sao lại không thể xem TV nữa? Bây giờ mới tám giờ, cũng chưa có xem bao lâu mà......” Tại sao cô lại không biết phụ nữ mang thai không thể xem TV nhỉ? Chỉ là nhìn cái kia bộ mặt nghiêm túc kia, trong lòng Úc Tử Duyệt còn có chút lo lắng.

“Bác sĩ nói! Khỏi phải nói nhảm!” Lăng Bắc Hàn lôi kéo cổ tay Úc Tử Duyệt đi tới cầu thang.

“Bà nội, ba mẹ, chúng con lên lầu trước!” Úc Tử Duyệt lễ phép chào hỏi mọi người rồi sau đó bước nhanh đuổi theo Lăng Bắc Hàn lên lầu.

“Mới vừa tròn mười một tuần, cần phải tiết chế?” Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn vừa lên cầu thang thì nghe bà cụ lớn tiếng nói như vậy.

Úc Tử Duyệt sững sờ, dưới chân giẫm hụt một bậc, thiếu chút nữa nhào tới, “A......” Cô la lên một tiếng, nhưng mà lúc thân thể còn chưa có chạm đất, đã bị Lăng Bắc Hàn ôm vào trong ngực. Anh tức giận ôm ngang cô đi lên.

Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt chưa tỉnh hồn vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ khẩn trương nhìn Lăng Bắc Hàn, những người khác cũng thoáng kinh ngạc. Lăng Bắc Hàn bất mãn nhìn bà cụ ngồi trong phòng khách, “Cháu là người không biết tiết chế hay sao?” Lăng Bắc mặt lạnh nói.

“Lăng Bắc Hàn anh......” Tên khốn kiếp này! Tại sao da mặt lại dày như vậy…? Úc Tử Duyệt đỏ mặt lên đánh vào lồng ngực của anh làm Lăng Bắc Hàn bước chân càng nhanh hơn, mặc cho người nhà nhìn anh soi mói, đi lên lầu.

“Lăng Bắc Hàn? Anh thả em xuống! Khốn kiếp! Ba mẹ bọn họ......” Úc Tử Duyệt níu lấy tay Lăng Bắc Hàn, tức giận gầm nhẹ nói. Tên khốn kiếp này, da mặt cũng quá dày đi! Úc Tử Duyệt phát hiện ra hình như da mặt của Lăng Bắc Hàn đúng là càng ngày càng dày.

“Người một nhà, thẹn thùng cái gì?” Cô gái nhỏ này còn càng ngày càng rụt rè!

“Anh......” Úc Tử Duyệt còn muốn phản bác thì đã bị anh đã ôm đến tầng hai, chân dài đá một cái cửa phòng liền mở toang. Anh ôm cô đi vào, lại còn đá khóa cửa phòng lại? Động tác liên tiếp rất lưu loát, còn có thể thần kỳ khiến cửa phòng không phát ra bất kỳ tiếng động gì.

Chịu sự huấn luyện quân sự, đi bộ cũng có thể không phát ra bất kỳ âm thanh gì, Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ.

“Tắm trước hay vẫn là làm xong rồi lại tắm? ?” Sau khi vào phòng, anh ôm cô đặt xuống giường lớn, cúi đầu nhìn cô gái nóng nảy đến đỏ mặt ở trong ngực, thản nhiên nói.

Đại não “Oanh” một tiếng nổ tung, máu cuồn cuộn dâng lên, Úc Tử Duyệt cảm giác mặt của mình sắp rỉ máu!

Tên khốn kiếp này, tại sao lại hỏi trực tiếp như vậy?

“Làm cái gì? Tắm rồi ngủ! Em mệt rồi!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt tức giận nói, giùng giằng muốn thối lui ra khỏi ngực anh.

“Vậy thì không tắm, làm!” Lăng Bắc Hàn nói xong, đặt cô ở giường, đè người lên.

“Lăng Bắc Hàn anh….em không làm!” Úc Tử Duyệt muốn bò dậy xuống giường, nhưng cô chưa có xuống giường được thì đã bị thân thể Lăng Bắc Hàn chận lại, chân của anh đã cố định chân cô lại.

“Anh...... ưmh......” Miệng nhỏ bị anh cường thế bá đạo chận lại, Lăng Bắc Hàn bắt đầu vội vàng hôn......

Vừa hôn xong, cô đã thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ nằm ngửa tại giường, nhìn anh đứng ở mép giường, tiến vào mình…….

“Có nơi nào cảm thấy không thoải mái không?” Sau khi dây dưa, cô bị anh bỏ vào trong nước ấm, còn anh đứng ở bên cạnh bồn tắm giúp cô tắm rửa. Trong phòng khí nóng bốc hơi, nhiệt độ rất cao.

“À… Eo hơi đau......” Úc Tử Duyệt thoải mái nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Chốc lát sau liền cảm thấy có hai bàn tay đang xoa bóp eo cho cô, làm bắp thịt vốn đang đau nhức của cô được buông lỏng, cô thoải mái thở dốc thành tiếng. Lăng Bắc Hàn nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, nhếch miệng lên dịu dàng cười, càng tăng thêm lực xoa bóp.

Đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự thương yêu nhìn cô, khẽ nâng bụng cô lên, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn mấy phần.

Bất tri bất giác bàn tay xoa bóp êm ái, cảm giác thoải mái biến mất, Úc Tử Duyệt mở to hai mắt, chỉ thấy anh đang sờ bụng của mình, động tác rất nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn, toàn thân anh giống như được phủ lên một tầng ánh sáng tình thương của người cha......

Lòng cô mềm lại, hai cánh tay chống thành bồn tắm ngồi dậy. Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thâm tình nhìn cô. Cô cũng nhìn anh, lúc này không khí yên lặng.......Chỉ có hai người nhìn nhau như vậy, nhưng vẫn biết rõ bản thân họ muốn biểu đạt cái gì.

Yêu nhau vô cùng sâu sắc, từ từ giữa họ tạo thành một loại cảm giác không cần nói cũng biết gọi là ăn ý.

“Đi ngủ......” Hồi lâu, cô đỏ mặt mở miệng, có chút thẹn thùng nói. Bị người yêu sâu đậm dịu dàng mà nhìn chằm chằm vào mình như thế, có chút thẹn thùng.

Lăng Bắc Hàn cười cười gật đầu, dịu dàng ôm cô lên, trùm khăn tắm lớn vào người cô sau đó ôm cô ra khỏi phòng tắm.

“Vẫn còn quá gầy, hiện tại tình trạng nôn nghén đã không còn nghiêm trọng nữa, em phải ăn nhiều một chút!” Anh giúp cô mặc đồ ngủ, vừa quan sát cơ thể mảnh khảnh của cô vừa dạy dỗ.

“Không cần! Em không muốn thành mụ béo bị anh ghét.” Úc Tử Duyệt đứng ở bên giường, hai cánh tay vòng quanh cổ Lăng Bắc Hàn đang đứng ở mép giường làm nũng nói với anh.

Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên, nhéo khuôn mặt cô một cái, “Nếu em mà có thành quả cầu thì anh cũng sẽ không ghét bỏ em......”

Lời nói ngọt ngào của anh làm tim cô đập nhanh, cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi anh.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi! Anh đi tắm.” Lăng Bắc Hàn nhéo cổ cô một cái, Úc Tử Duyệt le lưỡi sau đó ngoan ngoãn buông ra anh, kéo chăn, nằm xuống.

**

Anh nằm lên giường, cô nằm nghiêng , một chân, một tay vẫn bá đạo chiếm cứ thân thể anh như cũ. Đây là tư thế ngủ mà Úc Tử Duyệt thích nhất.

“Lăng Bắc Hàn......”

“Sao lại không ngủ?” Trong đêm yên tĩnh, Úc Tử Duyệt mở miệng, lầm bầm gọi tên anh.

“Nói chuyện với anh..... mới hơn mười giờ......” Úc Tử Duyệt lười biếng nói, đầu nhỏ cọ xát vào ngực anh, hít thật sâu hơi thở trên người anh.

“Ừ......” Lăng Bắc Hàn nhắm mắt lại, bàn tay sờ khuôn mặt nhỏ của cô, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, cảm giác hạnh phúc chiếm trọn cả trái tim.

“Ông xã.......Cám ơn anh......” Úc Tử Duyệt thẹn thùng nhích người vào gần anh, mở miệng nói. Cô cũng rất ít nói những lời dịu dàng như thế với anh, thường thường đều nói to với anh. Lăng Bắc Hàn không ngờ cô sẽ nói như vậy, cảm giác thật vui khi nghe lời nói đó, khóe miệng nở nụ cười, nên nói cảm ơn là anh mới phải?

Cảm ơn em đã nguyện ý gả cho anh như vậy, hàng năm anh không thể ở bên cạnh chăm sóc em vì anh là quân nhân, cảm ơn em đã bao dung thông cảm cho công ciệc của anh, cảm ơn em chịu hy sinh vì anh, cảm ơn em đã sinh con cho anh… Hơn nữa cảm ơn em đã cho anh có một phần tình yêu mà anh ngỡ là đời này anh sẽ chẳng bao giờ có được.

Anh không lên tiếng, chỉ là cảm động sờ lên gò má mịn màng của cô.

“Là anh khiến cho em càng lúc càng giống phụ nữ, dạy em lớn lên, thành thục. Cho em một phần tình yêu khắc cốt ghi tâm! Thật ra thì, yêu một người cho dù có khổ sở cũng không hối hận. Em cũng muốn thay mặt em trước kia nói lời xin lỗi với anh......” Úc Tử Duyệt mở rộng cánh cửa lòng mình mà nói.

Lăng Bắc Hàn cũng bởi vì lời nói của cô mà động lòng.

“Mặc dù anh không yêu em trước, mặc dù trước đây em là một cô gái không buồn không lo, cũng chính nhờ sự tự do không buồn không lo nếu không còn lâu anh mới khiến cho tim em đập nhanh, dạy em những thứ quan trọng......” Úc Tử Duyệt thì thào nói, cũng chính là Lăng Bắc Hàn đã từng không tự tin.

Bởi vì sau khi cô gả cho anh thì thường xuyên bị thương tổn, cho nên anh cảm thấy thẹn với cô vì cô đã từng là một cô gái không buồn không lo, cảm giác mình không xứng với cô. Hiện tại, lần nữa cô nói như vậy, làm anh lộ vẻ xúc động.

“Đối với em mà nói, chuyện hạnh phúc nhất chính là gặp được anh, gả cho anh… ” Giọng nói nghẹn ngào, tâm trạng kích động.

“Đó cũng là chuyện khiến anh hạnh phúc nhất!” Lăng Bắc Hàn xoay người, mặc dù trong bóng tối không thấy rõ được khuôn mặt của cô nhưng anh vẫn hôn lên trán cô, thâm tình nói.

Úc Tử Duyệt dùng tiếng cười phóng khoáng để che giấu giờ phút thẹn thùng này, nụ cười làm cho nước mắt trào ra ấm áp, nhưng lòng cũng tràn đầy hạnh phúc. Cho anh, cô nguyện ý trả giá, hy sinh? Nhưng cô cảm thấy điều này cũng chưa tính là trả giá, hy sinh, đấy chỉ là một loại bản năng không oán không hối mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã ôm nhau ngủ.

**

Cơm trưa Úc Tử Duyệt cũng không ăn được bao nhiêu, giống như không muốn ăn. Sau bữa cơm trưa, cô lôi kéo Lăng Bắc Hàn, bảo là muốn trở về nhà họ Úc một chuyến.

“Về nhà làm gì?” Anh đang muốn chơi cờ tướng với ba nên mới hỏi dò cô. Úc Tử Duyệt thần thần bí bí nói khiến mặt anh biến sắc, “Em có mấy bộ quần áo mùa thu ở nhà...” Cái tên đàn ông thúi này không ăn ý gì với cô cả?

“Duyệt Duyệt, ở bên này quần áo không đủ mặc sao...” Tiếu Dĩnh bưng mâm đựng trái cây ra ngoài có nghe được lời của cô.... vô ý nói.

“Đủ mặc, đủ mặc......” Úc Tử Duyệt vội vàng trả lời, cũng không còn dám nói chuyện nữa, thất bại đi đến sofa ngồi xuống, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đã đi tới bàn trà, cùng đánh cờ với ba.

Úc Tử Duyệt mạnh mẽ cắn quả táo, tức giận nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn. Thật ra là cô muốn gọi anh mang cô đi ra ngoài ăn đồ ăn vặt một lần, chứ từ lúc mang thai tới giờ cô chưa ăn lần nào, bây giờ cô đặc biệt muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên?

Cũng chỉ có lúc anh ở nhà cô mới dám đòi ăn, bình thường có bà nội, có dì Vương giám sát cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến những thức ăn vặt khẩu vị nặng kia!

Thật ra Lăng Bắc Hàn đã đoán được ý của cô rồi, nhưng anh cố giả như không biết. Những thứ kia theo ý anh là không hợp vệ sinh, không bổ dưỡng, cho nên anh sẽ không để cho cô ăn! Anh vừa đánh cờ tướng vừa cảm nhận ánh mắt u oán của cô bắn tới.

Làm hại anh phân tâm, bị ông cụ liền ăn hai quân cờ.

“Vội vã đi hẹn hò à? Phân tâm cái gì? ?” Ông cụ nhìn ra Lăng Bắc Hàn có tâm sự, giễu cợt nói, “Chiếu tướng!!”

Lăng Bắc Hàn lo lắng hồi hồn mới phát hiện, bất tri bất giác anh lại bị ông cụ ăn “Hai con pháo?” Anh thế nhưng lại phạm vào sai lầm đơn giản như vậy, quay đầu liếc nhìn nhìn Úc Tử Duyệt đang nhìn anh chằm chằm, anh cũng u oán lườm cô một cái.

Đều tại em?

Dùng ánh mắt ai oán nói với cô, ngay sau đó đứng lên, đáp lời ông cụ “Đi hẹn hò”.