Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 227: Ly hôn




Hai người này giống như là con quay, không có người rút bản thân nó sẽ không động,

Lăng Bắc Hàn không nghĩ mình nhiều chuyện, làm anh cả của bọn họ là một người con của nhà họ Lăng anh có trách nhiệm phải giúp đỡ bọn họ. Đường đây điện thoại của Lăng Bắc Diệp được kết nối rất nhanh, việc này thật ra Lăng Bắc Hàn có chút không ngờ.

“Anh cả…” Rõ ràng giọng nói của Lăng Bắc Diệp còn có chút mệt mỏi. Lúc này anh đang ngồi ở trong phòng thẩm vấn, hai chân gác trên bàn, dựa vào thành ghế, thoạt nhìn tinh thần có chút sa sút, giống như là cả đêm chưa ngủ.

“Xem ra lại thức suốt đêm?” Lăng Bắc Hàn ngồi ở trong xe, ôm vai Úc Tử Duyệt, nói với Lăng Bắc Diệp. Anh biết Lăng Bắc Diệp là người cuồng công việc.

“Anh cả, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Lăng Bắc Diệp vê vê sống mũi, mệt mỏi nói. Biết nhất định là có chuyện gì Lăng Bắc Hàn mới gọi điện thoại cho anh, lúc bình thường không có việc gì bọn họ rất ít khi liên lạc với nhau. Anh nghi ngờ nên mới hỏi.

“Vừa rồi đi khám thai cùng chị dâu chú, gặp Khải Lâm ở khoa sản.” Lăng Bắc Hàn nói thẳng, cho rằng có thể Lục Khải Lâm mang thai, nếu không đi khoa sản làm gì? Nghĩ thầm tên tiểu tử Lăng Bắc Diệp này hàng năm ăn ngủ ở đồn cảnh sát nên có lẽ vẫn chưa biết tình trạng của Khải Lâm.

Nghe điện thoại của Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp căng thẳng trong lòng. Cô đến bệnh viện làm gì? Tự dưng anh cảm thấy lo lắng, nhìn lại ngày, hình như một tuần rồi anh không về nhà......

“À…” Lăng Bắc Diệp nhàn nhạt trả lời, chau mày lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Sao phản ứng lại lạnh nhạt như vậy? A Diệp anh bảo này, chú và Khải Lâm không còn vật cản nào? Cô ấy đến khoa sản, chú không quan tâm hay không nghĩ là cô ấy mang thai?” Thấy phản ứng lạnh nhạt của Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Hàn vừa nghi hoặc nói, trực giác thấy Lăng Bắc Diệp và Khải Lâm hình như không được tốt lắm .

“Khụ......” Lời nói của Lăng Bắc Hàn làm Lăng Bắc Diệp sặc phải ho nghẹn. Mang thai? Anh hừ lạnh trong lòng giống như nghe được một câu chuyện cười.

“Anh cả, em về thăm nhà một chút......” Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt nói.

“Hai người sống thật tốt, đừng để cho bà cụ lo lắng, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, có bệnh chữa bệnh, cứ như vậy......” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói xong mới cúp điện thoại. Anh có nghe qua lời đồn Khải Lâm vô sinh cho nên vừa rồi mới nhắc nhở.

Kết hôn hơn ba năm không mang thai, rất khó khiến người khác không nghi ngờ không có bệnh. Chỉ là lần trước anh nghe Lăng Bắc Diệp nói qua, bọn họ kết hôn hơn ba năm còn chưa từng ngủ cùng phòng......

“Lăng Bắc Hàn, anh làm sao vậy?” thấy Lăng Bắc Hàn sau khi cúp điện thoại vẫn còn sững sờ, Úc Tử Duyệt quan tâm hỏi.

Lăng Bắc Hàn hồi hồn, liếc nhìn Úc Tử Duyệt gầy yếu trong ngực, cười dịu dàng, hôn lên trán cô một cái, “Cũng không có gì, chuyện hai vợ chồng Bắc Diệp ......”.

“Khải Lâm cũng mang thai sao? Nếu là như vậy thì thật là thật tốt quá, chắc chắn bà nội càng vui vẻ hơn.” Úc Tử Duyệt cười nói.

“Còn chưa chắc chắn, đừng nói cho bà cụ, biết không?” Chỉ sợ là vui mừng vô ích, hơn nữa nghe giọng điệu của Lăng Bắc Diệp, căn bản không giống như là mang thai.

“A...... biết rồi, nhưng mà bọn họ cũng kỳ quái, kết hôn hơn ba năm mà không có đứa nhỏ… Nếu là em, chắc chắn…” Úc Tử Duyệt lầu bầu nói, nếu như cô hơn ba năm vẫn không mang thai, khẳng định cô đã phát điên rồi.

Lăng Bắc Hàn cười cười, lại lấy tám ảnh chụp 3 chiều ra, vẻ mặt ngập tràn yêu thương nhìn tấm hình, đó mới chỉ là phôi thai nhỏ xíu.

“Thật sự rất thần kì..... phôi thai nhỏ như vậy về sau sẽ từ từ lớn lên thành một bào thai......” Úc Tử Duyệt ôm cánh tay Lăng Bắc Hàn, cùng anh nhìn tấm hình, khuôn mặt hạnh phúc.

Lăng Bắc Hàn đưa ngón tay đầy yêu thương sờ lên phôi thai, khóe miệng giương lên nụ cười ôn hòa, ánh mắt thâm tình chuyển sang nhìn Úc Tử Duyệt, lại hôn lên gò má trắng nõn của cô, thì thầm bên tai cô “Em vất vả rồi…” giọng cực nhỏ, vừa êm ái mà cũng vừa cứng ngắc.

Rất ít khi anh dùng giọng điệu này nói với cô, lòng Úc Tử Duyệt rung động mạnh mẽ, thật giống như một câu nói của anh đã có thể xoa dịu nỗi uất ức trong lòng cô.

“Vậy anh còn giận em không…” đau lòng nói, trong ngực như có dòng nước ấm chảy qua.

Lăng Bắc Hàn cười cười cưng chiều, nào dám trêu tức cô nữa, cũng không nhẫn tâm tức giận nữa, “Đúng rồi, Lăng Bắc Hàn, anh tìm được tung tích của Thôi Nhã Lan chưa?” Úc Tử Duyệt nhớ tới chuyện của Thôi Nhã Lan, hỏi Lăng Bắc Hàn.

“Hiện tại đã tin tưởng anh và Nhã Lan không có quan hệ gì rồi hả?” Lăng Bắc Hàn thở dài nói, lại ôm cô vào trong ngực, “Thật không biết làm sao em có thể nghĩ anh và cô ấy như vậy, cô ấy là em gái của Thôi Chí Quân, là đồng chí của anh. Bây giờ cô ấy đột nhiên mang thai, em nói anh không quan tâm người ta thì thế nào? Bây giờ cô ấy bơ vơ không có một ai để nương tựa.” Nhớ lại tình cảnh gặp Thôi Nhã Lan, Lăng Bắc Hàn buồn bực phiền muộn.

“Thật xin lỗi, lúc đó em bị anh chọc tức nên mở miệng không suy nghĩ.” Úc Tử Duyệt vội vàng nói, cũng cảm thấy mình thật quá đáng, ngoan ngoãn nói xin lỗi với anh.

“Đây hình như là lần thứ hai em hiểu lầm anh cùng cô ấy, lần đầu tiên là lần Lệ Mộ Phàm xảy ra tai nạn xe cộ đó, nhớ không? Lại còn xúc động như vậy.” Lăng Bắc Hàn nói lời này, giọng nói không hề có chút trách cứ, lại mang theo chút cưng chiều.

Nhắc đến đây cũng nhớ tới Lệ Mộ Phàm, Thôi Nhã Lan liên tục dặn dò anh không được nói cho Lệ Mộ Phàm. Bây giờ anh vẫn gạt Úc Tử Duyệt, sợ cô biết sẽ không nhịn được nói cho Lệ Mộ Phàm.

“Thật sao? Sao em không nhớ rõ......” Úc Tử Duyệt ngượng ngùng le lưỡi nói, thật ra làm sao mà không nhớ? Từng giây từng khắc ở bên Lăng Bắc Hàn cô đều nhớ được rõ ràng rành mạch.

“Cô bé hư.” Lăng Bắc Hàn gõ gõ đầu cô, cưng chiều nói.

“Anh còn chưa nói cho em biết tung tích của Thôi Nhã Lan đâu… Nghĩ mà xem cô ấy cũng rất đáng thương, không biết tên khốn kiếp khiến cô ấy mang thai là ai.” Úc Tử Duyệt lại hỏi, sắc mặt Lăng Bắc Hàn cứng đơ, “Cô ấy ở ngoại thành, đứa bé đã không còn, người đàn ông kia là ai cũng không quan trọng…” Lăng Bắc Hàn khéo léo nói.

“A...... vậy càng đáng thương......”

"Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, nếu anh có thể giúp cô ấy thì anh sẽ cố gắng hết sức để giúp. Nhưng cô ấy không nhận......”

Trên đường hai người đều trò chuyện về gia đình.

Lục Khải Lâm không nghĩ tới đúng giữa trưa Lăng Bắc Diệp lại trở về. Cô đang lật xem tạp chí, thấy anh đi vào liền tranh thủ giấu tạp chí ở dưới bàn. Nhìn vẻ mặt với tinh thần sa sút của anh, trên cằm còn có râu đen, cô hiểu anh lại công tác suốt đêm.

“Anh ăn chưa? Phòng bếp còn có thức ăn…” vẻ mặt không thay đổi nhìn anh, lạnh nhạt hỏi. Giọng nói vẫn xa cách, giống như bọn họ là hai người bạn bè rất bình thường.

“Được.” Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt trả lời, tùy ý cởi áo khoác và áo sơ mi xuống, để trên ghế sa lon, bên trong mặc áo lót màu đen, ngang hông còn treo súng, ban đầu nhìn dáng vẻ của anh có phần sa sút, bây giờ nhìn lại lại thấy khí thế ép người.

Lục Khải Lâm ngơ ngác nhìn anh, có chút mất hồn. Khi anh ngồi xuống ghế salon, lúc nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, cô khéo léo che giấu sự hoảng loạn của mình.

Lăng Bắc Diệp thản nhiên nhìn cô. Áo len trắng cổ rộng che giấu không nhìn ra vóc người mảnh khảnh của cô, mái tóc tùy tiện buộc sau gáy, thì ra ở nhà cô ăn mặc rất tùy ý. Nhìn dáng vẻ cô đi vào phòng bếp càng giống như vợ hiền.

Bóng dáng của cô biến mất, tầm mắt Lăng Bắc Diệp nhìn về nơi cô vừa mới ngồi. Có gì dưới bàn trà này? Làm sao mà anh không biết vừa rồi cô đang vụng trộm xem cái gì đó…

Chỉ chốc lát sau, từ phòng bếp truyền đến tiếng bật bếp ga, Lăng Bắc Diệp ngửa mặt tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt, nghỉ ngơi.

“Được rồi, lại đây ăn đi...” bưng một nồi canh sườn ra ngoài, cô cất tiếng gọi. Thật ra thì sống chung với anh như vậy cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng thường ngày ngay cả cơ hội cô nấu cơm cho anh cũng rất ít.

Ngửi mùi thơm nồng đậm, trong lòng Lăng Bắc Diệp ấm áp, đứng dậy đi đến bàn ăn.

Dưới ánh sáng ấm áp, cô gái nhỏ mặc tạp dề khẽ cúi người múc cho anh chén canh, sợi tóc đen rủ xuống gò má…Nhìn xinh đẹp mà mê người. Lăng Bắc Diệp nhìn cô chăm chú, sau đó ngồi xuống.

Cô lại đi vào phòng bếp, bưng đĩa thức ăn khác lên.

“Em ăn rồi?” uống chén canh thơm ngon, Lăng Bắc Diệp thản nhiên hỏi.

“Vâng.” Cô nhàn nhạt trả lời, muốn vào thư phòng. “Ngồi xuống ăn cơm cùng anh.” Lăng Bắc Diệp hướng về phía bóng lưng cô không nhịn được lớn tiếng ra lệnh. Giọng điệu ẩn chứa tức giận cùng nhẫn nại. Cô gái đáng chết này, anh đến gần khiến cô chán ghét vậy sao?

Lục Khải Lâm định phản kháng, nhưng lại không đành lòng, ngồi xuống đối diện với anh, “Lăng Bắc Diệp......” có chuyện muốn bàn bạc cùng với anh, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Lăng Bắc Diệp cũng ý thức được cô có chuyện, và cơm vào miệng, nhìn cô, “Nói đi. Nhớ tới cô đi đến khoa sản, lòng anh nặng trĩu. Chẳng lẽ cô thật sự mắc bệnh gì mới như vậy......

“Lăng Bắc Diệp, em....em muốn có con......” vẫn nói ra, giọng nói còn có chút run rẩy.

Chỉ thấy Lăng Bắc Diệp sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn cô, có phần vui mừng không biết làm sao, rốt cuộc cô cũng chịu tiếp nhận anh?

“Anh......”

“Em nói là, thụ tinh ống nghiệm......” dường như hai người đồng thời mở miệng, Lục Khải Lâm nhìn anh, lời nói hàm chứa e dè khiếp sợ, nhưng vẫn nhắm mắt nói ra, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp giống như hóa đá tại chỗ, sững sờ không nhúc nhích.

“Hôm nay em đã đi xem qua, thụ tinh ống nghiệm tỷ lệ thành công rất......”

“Bộp......”

Cô còn muốn nói, chỉ thấy đột nhiên Lăng Bắc Diệp đứng lên, ném chén cơm trên tay xuống đất, mặt tức giận, trừng mắt dữ tợn nhìn cô, giống như là muốn giết cô. Quả thật anh có móc súng lục ra, một phát súng giết chết niềm hy vọng kích động của cô.

Cô chưa từng thấy qua dáng vẻ nổi giận của anh như vậy, trong lòng vừa sợ hãi lại run rẩy ......

“Ly hôn.....” trừng mắt nhìn cô hồi lâu, anh vẫn nhịn được xúc động muốn gào thét với cô, bất đắc dĩ, mệt mỏi, nói lời tuyệt vọng.

Lục Khải Lâm cảm giác đầu óc mình ong ong, trái tim lạnh lẽo. Anh nói ly hôn, lần này là anh chủ động đề nghị. Hơn ba năm lần đầu tiên nói ra… trong lòng hoảng sợ. Chỉ thấy anh đi tới bên sofa, cầm áo sơ mi mặc vào, sau đó đi ra cửa.....

Sắc mặt Lục Khải Lâm trắng bệch nhìn bóng lưng của anh, cô, cô không muốn ly hôn......

“Anh Diệp, anh đứng lại.” Đúng lúc anh kéo cửa đi ra, rốt cuộc cô không nhịn được kêu lên.